← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 100 Nơi này không chỉ có điêu dân. (2)

Ở cổng bị kéo đổ của mục trường, có người xấu xí vô cùng đang ngửa cổ phát ra những tiếng khụt khịt từ cổ họng, nghe như lợn kêu. Đàn lớn đang tản mác khắp nơi liền quay đầu chạy về, tụ tập quanh ông ta, có người đẩy cái xe ba bánh tới, trên đó hẳn là thức ăn gia súc. Người đó vừa đi vừa đổ, đổ thành con đường thức ăn, đàn lợn cúi đầu ăn, trật tự về chuồng. Cũng có vài con ương bướng không nghe lệnh, người xấu xí kia hô lớn, cầm đá ném, thế là mấy con lợn ở ngoài lại ngoan ngoãn chạy về.

"Oa, huấn luyện thế này còn hữu dụng hơn đám chống bạo động." Có cảnh sát quê cảm thán:

"Lát đội chống bạo động tới, đừng nói như thế." Cảnh sát khác cảnh cáo:

"Có gì mà không dám nói."

"Vớ vẩn, nói thế khác gì chửi đội chống bạo động còn không bằng lợn."

"Lại chả thế, tới giờ thấy mặt tên nào đâu, hôm nay chúng ta đúng là nhờ vào đàn lợn kia đấy chứ."

"Thật đấy, tôi thấy nên dùng đàn lợn này thay bọn chống bạo động vô tích sự, không biết lúc này đã trang bị xong chưa."

Đám cảnh sát thoải mái tán láo, đồn trưởng Cao quát, hạ lệnh không được nói linh tinh, tổn thương tình đồng chí. Bọn họ đang kiểm kê nhân số thì người mục trường đi ra, hán tử xấu xí dắt theo con ngựa, sau ngựa vẫn trói tên cầm đầu, tên này nào còn hung hăng như vừa nãy, đầu cúi gằm như chó chết. Hán tử xấu xí cởi thừng, đập một phát vào lưng tên cầm đầu, tên đó như bao tải, lăn lông lốc tới trước mặt cảnh sát, còn hắn thì nhảy lên ngựa cưỡi về mục trường.

Đồn trưởng Cao chấn kinh, tên cầm đầu này phải nặng tới 80 - 90 kg, vậy mà người kia đạp ngã lăn như thế, lực chân phải kinh khiếp thế nào? Bảo sao mà đám người này phải kéo cả trăm người tới, Lão Sài không biết kiếm đâu ra đám thổ phỉ như vậy, cũng không biết trong mục trường còn bao nhiêu người nữa.

Kiểm kê nhân số, bắt được 53 tên, chạy mất không đếm được, cảnh sát bao vây xung quanh, đợi đội chống bạo động tới hiện trường không dám tin. Đám cảnh sát xã thường ngày vớ va vớ vẩn, làm sao lại bắt được nhiều người như thế.

Không tin, bọn họ điều tra, sự thực không giấu được, nhanh chóng lan đi.

Thế nhưng hỏi chẳng bằng không hỏi, càng không tin, lợn khống chế được hơn trăm kẻ gây sự có vũ khí à, cả đại đội chống bạo động của họ còn chưa chắc.

.......................

Hứa Béo bỏ điện thoại xuống, mặt biến đối hẳn, từ thái độ bề trên kể cả thành sợ hãi không thôi.

"Xem ra hai vị phải đánh giá lại thực lực của mình rồi." Sài Chiêm Sơn đẩy hợp đồng về phía đối phương, đứng dậy:" Có lẽ các vị còn bận đi xử lý hậu quả nhỉ, các vị từ xa tới, tổ chức được đông người như thế chẳng dễ dàng. Nào là tiền ăn uống, tiền thuê người, tiền thuốc men, tiền lo lót địa phương, rồi tiền chuộc người ra nữa. 60 vạn này miễn cưỡng đủ đấy, đừng mua mục trường vội, nộp học phí đi.

Nói rồi đi ngay, hai tên vệ sĩ theo sau, Vũ Tử và Đơn Dũng đều đeo kính đen, vest đen, lần này bọn họ chơi rất chuẩn bài. Đi được không xa, hai người kia vội vã đuổi theo, Hứa Béo cuống lên gọi:" Ông chủ Sài đợi đã, mai ông chủ chúng tôi tới Lộ Châu, nếu tiện tôi muốn mời anh ăn cơm trưa."

"Được, nếu tôi rảnh nhất định sẽ tới." Bước chân Sài Chiêm Sơn không dừng, đáp rất qua loa:

Tiết mỹ nhân tới gần, Đơn Dũng đưa tay ra chặn, ra hiệu giữ khoảng cách, cô ta cười lấy lòng:" Lúc đó để tôi đón anh."

" Không dám làm phiền, tới lúc đó hẵng nói, chiều tôi phải đi bàn bạc vài mảnh đất khác, mai rảnh thì tới." Sài Chiêm Sơn thuận miệng nói, Hứa Béo vội bấm thang máy. Đợi thang máy tới, Sài Chiêm Sơn vào trước, hai vệ sĩ cao lớn mặt lạnh đứng chặn cửa, hai người kia không dám vào, tươi cười đưa tiễn.

Thang máy đóng lại, Hứa Béo thở phào, Tiết mỹ nhân hỏi:" Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao ông chủ của chúng ta lại mời hắn chứ?"

"Quân ta bị diệt sạch rồi, còn bị thương mười mấy người, cảnh sát bắt đi mấy chục người, ông chủ nói phiền toái lớn. Chúng ta tới Lộ Châu ngay bước đầu đã đá phải ván sắt." Hứa Béo sợ hãi nói:

Tiết mỹ nhân không tin, cô ta đi theo đội kiến thiết Ngũ Châu mấy năm rồi, mỗi khi tới nơi nào, đầu tiên là mua chuộc thế lực đương địa, sau đó công trình thuận lợi. Dù có người tới quấy rối cũng không làm khó được ông chủ thần thông quảng đại, đây là lần đầu tiên họ phải cúi đầu trước thế lực khác. Cô ta nhỏ giọng nói:" Ông chủ đã mời tới mấy nhân vật lợi hại, mua chuộc được cả trưởng thôn Đường Lê rồi sao? Sao lại thành ra thế này, bọn chúng có bao nhiêu người chứ?"

"Người thì không nhiều, nhưng lợn thì nhiều." Hứa Béo thêm một câu:" Bọn chúng thả lợn cắn người đấy, cô tin không?"

Sững sờ, Tiết mỹ nhân không tin, thực ra cả Hứa Béo cũng không tin, cái vùng Lộ Châu này nghe nói nhiều điêu dân, ai mà ngờ điêu lợn cũng nhiều.

Lại nói đám Sài Chiêm Sơn, ra khỏi đại sảnh, hắn quay đầu nhìn:" Hai người đeo kính đen làm tôi thấy khó ở quá đấy."

"Hì hì, Đơn Dũng nói không đeo kính đen không giống XHD." Vũ Tử cười đi tới xe, vào chỗ lái, còn Đơn Dũng thì mở cửa xe, mời ông chủ Sài lên, xem ra nghiện diễn kịch rồi:

Sài Chiêm Sơn lắc đầu lên xe, cửa đóng lại mới hỏi:" Này, này, Đơn Dũng, chuyện ở xã Đường Lê là sao đấy? Sao tôi nghe đồn trưởng Cao nói, đàn lợn chạy ra cắn người? Bảo sao cậu không tăng thêm người, té ra huấn luyện được một đám lợn chiến à?"

"Cần gì phải huấn luyện, buổi tối cho ăn chỉ cho no bảy phần, đến sáng chúng đói, ai dám xông vào mục trường của chúng ta, phun cám gia súc vào chúng. Anh nghĩ xem, một đàn lợn đang đói, thấy đồ ăn sẽ xảy ra chuyện gì?" Đơn Dũng vừa nói hai người kia cười lăn cười bò, Vũ Tử không lái xe nổi nữa, táy máy gục lên vô lăng cười, mãi sau mới khởi động xe lên đường, tiếng cười vẫn chưa dứt.

Sài Chiêm Sơn lau nước mắt, khó khăn lắm mới ngừng cười được hỏi:" Thực ra tôi thấy 60 vạn cho mục trường này là kịch kim rồi, nhưng bây giờ thành ra thế này, bọn chúng khiến tôi nghi ngờ đấy, rốt cuộc có cái gì khiến bọn chúng gấp gáp thế?"

"Tôi vốn không hiểu lắm, khi bên Ngũ Châu liên tục đeo bám tôi mới tìm hiểu, anh bảo bọn họ làm công trình thì cần gì nhất?"

"Cát chứ sao?"

"Chưa đúng."

"Ừm, vậy thì vôi, xi măng... A tôi hiểu rồi, trên núi có mảng đá vôi, như vậy chẳng lẽ chúng định xây nhà máy xi măng à?"

"Rất có khả năng, con đường này thi công trong 38 tháng, muốn xây nhà máy xi măng cần 6 tháng là đủ. Lấy nguyên vật liệu tại chỗ, lại có nguồn nước, nhân công đều có sẵn, chẳng qua bọn chúng tới muộn một bước thôi."

"Ồ, bảo sao bọn chúng cướp dữ như vậy."

Nếu người Ngũ Châu có thể dùng giá thấp mua mảnh đất này, sau đó bất kể là bán cát hay làm xi măng, đều tiết kiệm được rất nhiều chi phí.

Thời gian qua Đơn Dũng bỏ hết thời gian vào chuyện làm đường này, tìm hiểu địa hình, bổ xung kiến thức, giao thiệp với cơ quan hữu quan, biết được không ít. Sài Chiêm Sơn tương tự, nhưng công việc của hắn thiên về chạy chọt lo lót thiết lập các mối quan hệ hơn, ví như chuyện móc nối với đồn trưởng Cao.

"Có điều lợi nhuận càng lớn, nguy hiểm càng cao." Sài Chiêm Sơn lo lắng nói:" Chúng ta phải hành động cẩn thận, sau lưng đối phương hẳn là xí nghiệp lớn, nếu chúng ném ra vụ đầu tư vài chục tới trăm triệu, bên trên sẽ gây áp lực với chúng ta, chính phủ dám trở mặt đuổi chúng ta đi."

"Cho nên hiện giờ tới lúc xòe bài rồi, huy động toàn bộ mạng lưới quan hệ của chúng ta, đẩy giá tới mức cao nhất rồi chạy cũng được."

Quan hệ này chính là cha của Trương Vệ Hoa, hai người cha của Cái Đình Giáp, thêm vào cha của Lôi Đại Bằng... Tất nhiên còn mối quan hệ Đơn Dũng tự gây dựng. Vụ tranh giành này, xem ra càng lúc càng kịch liệt rồi.