Q3 - Chương 101 Hóa can qua thành bạch ngọc. (1)
Nơi giao thông bế tắc cũng có cái lợi, đó là xảy ra chuyện lớn bằng trời cũng có thể che giấu được.
Cơ quan quan liêu cũng có cái hay, đó là xảy ra chuyện phiền toái cỡ nào, cũng có thể lấm liếm cho qua đi.
Sự kiện đàn lợn sau mấy tiếng được báo lên huyện, thành phố là:" Nhiều công nhân Cty công trình Ngũ Châu say rượu gây sự, xảy ra xung đột với mục trường đương địa, đồn công an trấn kịp thời ra mặt, nhanh chóng khống chế cục diện, chuyện này đang được điều tra sâu hơn..."
Đồn công an một khi đưa ra thông báo có mấy chữ "điều tra sâu hơn", thường mang hàm ý là tiền phạt chưa tới nơi, quan hệ chưa lo lót xong. Câu nói này chỉ dùng với vụ án trị an, có thể mềm có thể cứng, có thể lớn có thể nhỏ, giờ phải xem ai hành động nhanh hơn, mạnh hơn thì cán cân luật pháp sẽ ngả về phía đó. Không có gì bất ngờ, khi cảnh sát chống bạo động đem toàn bộ nghi phạm về đồn công an trấn trung tâm, công ty Ngũ Châu đã lo liệu xong các loại quan hệ. Không biết điện thoại từ đâu gọi tới chính phủ, gọi tới cục công an thành phố, rồi trực tiếp từ nội bộ ra lệnh cho đồn công an trấn. Thẩm vấn chưa tới một tiếng, đồn trưởng Cao hạ lệnh: Thả người.
Không thả không được, con đường cao tốc này mang trách nhiệm chính trị rất nặng, cái mũ đó chụp xuống thì chả ai chịu nổi.
À, chỉ thả đám người đội công trình thôi, chứ đám thôn dân đi theo bọn đó đánh nhau thì trố mắt, nhìn đám người buổi trưa còn uống cùng mình xưng anh gọi em thân thiết, giờ anh em lên chiếc xe khách lớn rời đi chẳng nhìn bọn họ. Vì thế thôn dân xã Đường Lê phản đối:" Này, cùng đánh nhau mà sao chỉ thả họ, không thả chúng tôi?"
"Người ta nộp phạt rồi, mỗi người 2000. Chúng tôi đã thông báo cho thôn các anh, chỉ cần nộp phạt, các anh cũng có thể đi." Một dân cảnh đáp lại:
Câu này khác nào nhét ngay nắm đất vào mồm thôn dân, mỗi năm thu nhập cũng chỉ ngần đó, không dám ho he nữa.
"Biết không, bây giờ người ta đánh nhau không phải bằng nắm đấm, mà là bằng vào tiền, không có tiền mà dám đánh nhau à?" Dân cảnh lại tương thêm một câu làm đám thôn dân ít tiền cúi đầu:
Ngoài cửa sổ phòng giam, một bên là đám công nhân công trình nghênh ngang bỏ đi, một bên là đám thôn dân ngang bướng. Chỉ đạo viên biết đồn trưởng có ý bao che cho mục trường và bên công trình, nhưng chuyện này có gì đó không đúng cho lắm, hẳn trầm tư lên lầu. Hắn vừa mới từ bệnh viện về, chuyện hôm nay làm người ta khó tin, khi đứng ở ngoài cửa phòng đồn trưởng, hắn nghe thấy đồn trưởng đang nói điện thoại, chắc là lãnh đạo huyện, nói gì mà đã thả người rồi.
Đợi tiếng nói chuyện kết thúc, hắn mới gõ cửa đi vào, không ngờ đồn trưởng Cao vui mừng như gặp cứu tinh, vẫy tay:" Chỉ đạo Vương tôi đang muốn tìm anh đây, chuyện này chọc đâu cũng là tổ ong, khó cả hai đầu."
"Đồn trưởng Cao, đám thôn dân kia cũng là tổ ong đấy, phải ba đầu đều khó mới đúng:" Chỉ đạo viên nói nhỏ:
Đồn trưởng Cao không vui, mắt vẫn còn sưng húp đây này:" Bọn chúng dám làm gì nào, tới mục trưởng của người ta gây sự không chỉ một lần nữa. Không xử vài đứa con mẹ chúng không chịu nhớ."
"Đồn trưởng, tôi vẫn thấy chuyện này nên thận trọng là hơn." Chỉ đạo viên giải thích:" Tôi mới ở bệnh viện về, bị thương không nặng, mấy tên bị gặm gân chân, có tên gãy bàn chân, có tên bị gặm mông... bọn họ cởi quần áo ra giao nộp, tôi mang tới trạm thú ý xem. Con người có thể kết bạn phạm pháp, chứ lợn sao có thể kết bạn cắn người?”
"Kết quả thế nào?" Đồn trưởng Cao mất kiên nhẫn cắt ngang lời rờm rà của hắn:
"Là thức ăn gia súc ngâm nước... Thứ nhất, mục trường kia vừa mới bắt đầu chăn nuôi, toàn là lợn chưa thiến, rất hung dữ. Thứ hai, nếu họ cố ý để lợn đói, đợi xảy ra chuyện rồi cố ý phun thức ăn lên người kẻ gây sự, khiến lợn cắn người thì tính chất vụ việc sẽ nghiêm trọng."
"Chuyện này không thể chứng thực được, biết đâu người ta đang cho lợn ăn thì đám người kia gây rồi thì sao nào?"
"Vâng, tôi cũng không định đi chứng thực, nhưng chuyện này cần phải xử lý thỏa đáng, mấy nhà này không hiền lành gì. Hôm nay dám thả lợn, mai ai dám đảm bảo họ không thả chó, thả lừa? Còn cả đám người thôn Đường Lê, lần này thua thiệt lớn, ai dám đảo bảo họ không đi báo thù? Còn cả đội công trình, không những hao binh tổn tướng còn bồi thường bao nhiêu tiền, bọn họ chịu bỏ qua sao?" Chỉ đạo viên quả nhiên là tính rất xa:
Đồn trưởng Cao gặp khó, suy đi tính lại vẫn vô kế khả thi, động não không phải là sở trường của ông ta, lại còn nghĩ tới vết thương của mình, ôm mặt hậm hực:" Chỉ đạo Vương, tôi cũng chỉ mong là không có chuyện gì cả, chuyện này tôi cũng khó lắm chứ, còn chưa về tới đồn thì đã có cả đống điện thoại gọi tới nói đỡ, tôi chống nổi sao?"
"Vậy thì cần gì phải chống?"
"Ý anh là sao?"
"Nếu đã thả đội công trình thì giữ người thôn Đường Lê làm gì, dù sao ai cũng muốn che đậy việc này, chúng ta cần gì trêu chọc vào người quê hương chòm xóm."
Thả ra thì tất nhiên là xong chuyện rồi, nhưng cái mắt đồn trưởng Cao còn đau đây này.
Vị chỉ đạo viên này là người bản địa, từng bước một đi lên, bình thường luôn bao che cho đám thôn dân luôn sinh ra hết chuyện này tới chuyện khác. Đây không phải chuyện xấu, ít nhất cơ sở quần chúng của hắn tương đối tốt, lúc cần có người giao thiệp với thôn dân, giờ lại tới nói giúp thôn dân rồi.
Chỉ đạo viên còn bổ xung:" Năm nay trong đồn thay đổi rất nhiều, xe phân phối thêm bảy tám cái, kinh phí sung túc, tiền phạt tăng trưởng gấp bội so với năm trước. Không phải là trình độ phá án của chúng ta cao ra sao mà là hoàn cảnh thay đổi quá lớn... Đồn trưởng, kỳ thực dù chúng ta không làm gì thì cũng thế thôi. Bọn họ phá thì cứ phá, chẳng phải tăng thêm kinh phí cho chúng ta à? Đừng nói là không xảy ra chuyện gì, dù là có xảy ra chút chuyện, tôi nghĩ bên trên cũng sẽ lý giải. Thời kỳ đại phát triển mà, khó tránh khỏi."
Con mắt bị đau của Đồn trưởng Cao vẫn phải nheo vào, vì con mắt này kẻ gây sự bị phạt 5000 đồng, bên công trình cũng đổ máu không ít, nói ra người ta mới là cơm áo cha mẹ của mình. Ông ta châm chước rồi xua tay:" Tôi biết rồi, đợi người trong thôn tới đã, tiền phạt có thể không nộp, nhưng giáo dục không thể thiếu. Tôi biết trong thôn sống khó khăn, nhưng không thể dùng cách đó mãi, đánh nhau không giải quyết được vấn đề. Anh đi giáo dục đám mù luật pháp đó một phen."
"Dạ, dạ, để tôi làm, nhất định khiến trưởng thôn của bọn họ tới học một lớp pháp chế." Chỉ đạo viên nói xuôi theo lời đồn trưởng, hắn hơn hở mà đi:
Đồn trưởng Cao thở hắt ra một hơi, ông ta cũng chỉ là nhất thời nóng giận thôi chứ chả muốn dây dưa với đám thôn dân đó, tiền chả có, phiền toái cả đống. Ai ngờ thoáng cái đã thấy chỉ đạo viên quay lại, đồn trưởng Cao sẵn cơn bực, gắt:" Chuyện gì nữa?"
"Lạ quá, có người đã nộp phạt thay cho thôn Đường Lê, tới nhận người rồi, thả không ạ?" Chỉ đạo viên nhỏ giọng hỏi, tựa hồ còn chưa hết tiền cơm.:
Chuyện tốt như thế làm sao không thả, đồn trưởng Cao nói ngay:" Thả chứ sao, nhốt vài ngày thì cũng phải thả thôi, lại còn tốn thêm tiền cơm. À phải, ai nộp tiền phạt cho bọn họ thế?"
"Người mục trường, anh nói có kỳ không?" Chỉ đạo viên chính vì không hiểu nên mới quay về hỏi có thả không:
Đồn trưởng Cao đứng dậy đi ra cửa sổ nhìn, thấy người tới đón cũng giống đội công trình, một chiếc xe khách lớn, theo sau còn có chiếc Hummer mà ông ta thấy rất nhiều lần. Thế là ông ta càng không hiểu ra sao, nhưng mà ông ta nhanh chóng hiểu ra, chuyến này xem ra là mọi người cùng vui rồi.
Chuyện gấp làm gấp, chuyện đặc biệt xử lý đặc biệt, từ lúc xảy ra vụ án cho tới khi giải quyết chưa tới tám tiếng, người bị bắt về dưới sự nỗ lực của các bên đã được thả toàn bộ. Chuyện chỉ hạn chế trong trấn, không kinh động tới thành phố và bộ chỉ huy đường cao tốc, cho dù mọi người đều biết.