← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 102 Hóa can qua thành bạch ngọc. (2)

Từ trấn trung tâm tới xã Đường Lê cách 27 km, từ xã tới thôn cách 11 km, nhiều năm qua con đường nhỏ chỉ đủ một cái xe đi đã xuống cấp tới không còn ra đường nữa. Xe đi trên đó hết nảy lên lại chúi xuống, may là chiếc hummer này là xe việt dã nên đi vững vàng. Hai xe một trước một sau, đi hơn một tiếng nhìn thấy công trình mới xây, ở giữa hai khe núi này sẽ xây một cái cầu cao tốc. Sài Chiêm Sơn thò đầu nhìn công trình của công ty vừa là thần tài vừa là đối thủ,  Cty công trình Ngũ Châu, sau đó rụt đầu lại nói với Đơn Dũng:" Riêng cái cầu này cũng phải đầu tư vài trăm triệu đấy."

"Nghe nói là hơn 200 triệu, thời gian thi công là 13 tháng, bắt đầu tính từ tháng sau. Đợi hết xuân hàn tháng ba là bọn họ khởi công, giờ phải chuẩn bị vật liệu."

"Người kia cũng rất có nhãn quang, hẳn là giống cậu, đã khảo sát địa chất, nơi này nhìn bề ngoài thì chi phí vận chuyển vật liệu rất cao, nhưng hiểu rồi thì có thể lấy vật liệu tại chỗ. Chỉ cần đả thông được lối tắt này là có thể nói liền đường cấp hai và mục tràng, giải quyết vấn đề xi măng là làm vài năm không lo đổ."

"Nhãn quang của hắn chỉ chú ý tới điều kiện vật lý mà xem nhẹ yếu tố nhân văn." Đơn Dũng chế giễu:

Vũ Tử biết đang nói tới chuyện thôn dân, chuyện này khiến hắn không hiểu, vừa lái xe vừa hỏi:" Đơn Dũng, sao tôi thấy chúng ta hạ mình quá, người ta tới nhà đánh chúng ta, chúng ta lại còn bỏ tiền chuộc người."

Sài Chiêm Sơn hiểu được tâm tư của Đơn Dũng, nói:" Tiểu Vũ, uổng cho cậu từng đi lính, có biết năm xưa bát lộ quân mở căn cứ ở đây, chuyện đầu tiên làm là gì không?"

"Làm gì?" Vũ Tử không hiểu:

"Mua chuộc lòng người chứ sao?" Đơn Dũng đáp, sau đó cùng Sài Chiêm Sơn cười phá lên, hai người làm chuyện xấu càng ngày càng ăn ý:

Xe đi rất nhanh, từ khe núi đi tới dài đồi nói bị nước rửa tôi, từ xa xa thấy một cái thôn lớn, cái thôn này vẫn giữ nguyên dáng vẻ của thế kỷ trước. Chiếc Hummer đi thẳng vào trong thôn, đỗ lại trước tiểu lâu hai tầng kiểu cũ kết cấu gỗ và đất. Người từ xe sau đi xuống là Sử Bảo Toàn, dân theo kiểm toán trong thôn và Sử Bảo Anh. Phủ trưởng thôn làm ông Sử lắc đầu, quá tệ, đến trưởng thôn còn nghèo thế này thì nói gì tới thôn dân.

Người trong nhà đã nghe thấy động tĩnh, chính là trưởng thôn Hậu Trí Phú đang vì thông báo của cảnh sát mà buồn phiền, ông ta vừa ra ngoài liền nhìn thấy cái xe Hummer làm ông ta muốn bệnh, mở miệng ra là chửi:" Thằng vương bát đản, mày thả lợn cắn người trong thôn, giờ còn dám tới đây à?" Có tin lão tử sai người đốt mẹ cái mục trường của mày không hả?"

Người nghèo thì chí hèn, nhưng lại hung hăng nóng tính, vị trưởng thôn Hậu này chưa nay không thích cái tên Sài Chiêm Sơn ngông nghênh, hơn nữa giờ còn là kẻ thù chạm mặt, dáng vẻ hung hăng như muốn gọi người đánh nhau. Có điều dù gì cũng là trưởng thôn, không tới mức lỗ mãng như vậy, chỉ vẻn vẹn là đe dọa mà thôi.

Sai Chiêm Sơn thong thả xuống xe cười nói:" Trưởng thôn Hậu, không phải tôi tìm ông mà một cán bộ đồng cấp tìm ông."

"Ai tìm cũng vô ích thôi, chuyện này tôi chưa tha cho các người đâu, đợi đấy, chuyện này chưa xong đâu." Trưởng thôn Hậu lấy tiếng la lối để bổ xung khí thế:

Nói chuyện với cán bộ cơ sở, nói gì cũng được, miễn đừng nói lý, Sài Chiêm Sơn cười:" Ai nói là xong chứ, mới chỉ bắt đầu thôi."

Trưởng thôn Hậu chột dạ, nghẹn họng, tự biết bên mình thua kém, liên hợp với đội công trình còn không ăn thua, lần này đám kia chạy mất thì chỉ còn thôn đối diện với cái mục trường hung hăng kia.

"Được rồi." Sử Bảo Toàn đi tới vỗ vai Sài Chiêm Sơn, ông ta vóc dáng cao lớn, đi giày da cao cổ, người khoác áo lông dày, râu quai nón rậm rạp tươi tốt. So với trưởng thôn Hậu gầy còm lom khom chả khác nào địa chủ xã hội cũ đứng trước mặt tá điền, giọng sang sảng nói:" Lư Viên, Sử Gia Thôn, không biết trưởng thôn Hậu tới chưa?"

"Đó, đó là thôn bạc triệu, tôi nghe nói rồi." Trưởng thôn Hậu thoáng cái kinh sợ, kiếm người Lộ Châu mà không biết tới Sử Gia Thôn còn khó hơn người biết:

"Tôi là trưởng thôn Sử Bảo Toàn, làm quen chút, đâu là con gái tôi, Bảo Anh." Sử Bảo Toàn đưa tay ra, rất có hào khí giang hồ:

Trưởng thôn Hậu sợ sệt bắt tay, đó là cái thôn thổ phỉ, năm xưa đánh Nhật, vì trả thù cho thôn dân mà kéo cả nghìn người đi đánh đồn địch, một đi không về. Sau này Giải Phóng rồi, dám chặn đường, chống chính phủ. Giờ thì bán lừa giàu nứt đố đổ vách. Người ta tiền nhiều, nắm đấm cứng, sao không sợ.

Sử Bảo Toàn nói:" Lão Hậu, ông hay quá đấy, con gái tôi mở mục trường nhỏ ở đây, ông liền dẫn người tới bắt nạt nó đấy hả?"

"Ôi, ôi, Sử lão gia tử, chúng tôi bị thương mười mấy người, chẳng thấy ai nói là người Sử Gia Thôn." Trưởng thôn Hậu miệng đắng nghét, nếu là mục trưởng của Sử Gia Thôn thì không chọc đường vào rồi, cái thôn đó tới mấy nghìn hộ, lớn gấp mười lần thôn Đường Lê. Hơn nữa còn là cùng một họ, ai chẳng biết chọc vào cái thôn cùng họ như thế có hậu quả gì.

"Vậy bây giờ biết rồi còn muốn đánh nữa không? Thôn tôi chả có gì hay, dựa vào cái nắm đấm mà phất lên thôi." Sử Bảo Toàn cười ha hả:

Trưởng thôn Hậu xua tay liên hồi, đánh cái gì nữa, muốn trốn còn chẳng xong:" Không dám, không dám, chúng tôi nhận thua."

"Thế thì không được rồi, đã chơi thì phải chơi tới cùng chứ, nửa đường bỏ chạy, người ta coi ông là trưởng thôn hèn nhát."

"Không muốn thì cũng hèn rồi, thôn chúng tôi có khi nào không bị người ta ức hiếp, giờ cả đồn công an cũng giữ người chúng tôi không thả kìa."

Sử Bảo Toàn chẳng kiêng nể gì, lại hiểu cách nói chuyện thôn quê, chính vì thế làm cho trưởng thôn Hậu vừa gặp là phải nhịn, nhịn tới đỏ mặt, trả lời càng yếu. Đang nói chuyện thì chiếc xe khách lớn đi vào thôn, Sử Bảo Toàn vỗ vai ông ta, làm người ta thấp đi vài phần:" Đi thôi, lo cái gì, đám nhóc vào đồn được tôi dẫn về rồi, nói cho ông biết, dám đánh dám ra tay đều là trẻ tốt, sau này trong thôn phải dựa vào bọn cúng cả đấy."

Đơn Dũng nghe câu này cũng hơi méo mặt, vì y biết Lão Sử nói thật, dù y tiếp xúc với Sử Gia Thôn nhiều năm, vẫn phải thừa nhận, mình thực sự không thể trở thành người của họ được.

Đi ra ngoài sân, chiếc xe khách đỗ lại, đám thanh niên trong thôn đã thay quần áo nhảy xuống, thấy trưởng thôn và người mục trường đi cùng nhau, cho rằng là đã điều hòa giải quyết rồi, nếu không làm sao có xe cao cấp thế này mà về? Không ít người còn chửi bới, mẹ cái lũ đội công trình, kết bạn cùng đi, vậy mà chúng phủi mông bỏ lại họ ở đồn. Khi nhìn thấy Sử Bảo Anh, đám thôn dân giật mình, có điều là đây là thôn mình, người trong thôn lại còn đông người thế này, sợ cái buồi gì. Cả đám trừng mắt thị uy, hòa giải thì hòa giải, chuyện này chưa xong đâu đấy.

Trưởng thôn Hậu làm sao không hiểu đám khốn kiếp trong thôn nghĩ gì, ra uy quát:" Nhìn cái gì mà nhìn, xéo hết, sau này không đứa nào được tới mục trường gây sự nữa."

Một tiếng quát đuổi đám thôn dân vừa nghi hoặc vừa hoang mang đi, trưởng thôn hậu tiếp đó bắt tay Sử Bảo Toàn rồi rít nói:" Cám ơn Sử lão ca, cám ơn anh quá, tôi không còn mặt mũi nào mà thấy anh nữa... Biết làm sao, cái thôn chúng tôi nghèo quá, không có nghề chăn nuôi như Sử Gia Thôn, chỉ muốn đào ít đất cát bán cho đội công trình kiếm ít tiền công. Lão ca yên tâm, sau này trong thôn kẻ nào dám mò tới mục trường, tôi đánh gãy chân."

"Không được, không được, tôi còn định kéo cả cái thôn này tới mục trường ấy chứ." Sử Bảo Toàn đi vào chính đề: