← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 103 Hóa can qua thành bạch ngọc. (3)

Đơn Dũng và Sài Chiêm Sơn nãy giờ không nói, nhường hết đất diễn cho Sử Bảo Toàn, nhìn nhau cười gian, đây cũng là kế hoạch rồi, đầu tiên là dùng nắm đấm đánh cho phục, sau mới lấy lý khuất phục, không sợ đối phương không phục. Hai tên gian nhân cười rất đểu, Sử Bảo Anh phát hiện ra cũng mím môi cười, có chút thẹn thùng nhìn Đơn Dũng. Sài Chiêm Sơn tinh cỡ nào chứ, phát hiện ra ngay, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó cười càng to.

Lại nói Sử Bảo Toàn khoác vai trưởng thôn Hậu đang ngơ ra:" Có biết cách xã đường Lê 30 dặm về phía nam có một cái mục trường nữa không?"

"Biết, chẳng lẽ cũng của lão ca?"

"Đúng, do chúng tôi làm đấy, chuẩn bị rải giống trồng cỏ mục túc, còn phải làm hàng rào, cần mấy chục cả trăm người. Công trình này giao cả cho ông, làm không? Tôi biết trong tay ông không dư giả, trả tiền công trước cũng được. Yên tâm, Sử Gia Thôn xưa nay trượng nghĩa, một xu cũng không thiếu đâu."

Trưởng thôn Hậu người lâng lâng, bị một cảm giác hạnh phúc bao phủ quên đáp, công việc này không chỉ giải quyết sức lao động dôi dư khi nông nhàn lại không ảnh hưởng xuân canh.

Sử Bảo Toàn tiếp tục:" Tôi khuyên ông này lão đệ, đừng coi trọng chuyện làm đường quá, người ta tới đây cướp phá một phen, còn chúng ta phải ở lại đây kiếm cơm. Muốn kiếm tiền nhiều cách lắm, như mục trường chăn lừa, nuôi lợn, đều là nuôi thả. Lão đệ ông rút ít người tới trông coi cho tôi, dăm ba tháng một lừa lợn, bảy tháng một lứa lừa. Ông tính xem một năm nuôi hai nghìn con, bao nhiêu tiền? Đúng rồi nơi chăn nuôi hình thành, ông thống kê bà nương trong thôn, muốn tự nuôi chúng tôi cung cấp con giống, thu mua con lớn... Làm hai năm thôi là đủ xây nhà mới, không đủ cứ xẻo thịt Sử Bảo Toàn này."

Nói có gang có thép, làm trưởng thôn Hậu mừng muốn khóc, môi thì run, tay thì nắm, cứ như sợ thần tài đi mất:" Cái, cái này... này này, là thật sao?"

"Thật đấy, lão đệ, thực ra tôi còn trông mong vào ông giúp mà, tôi thiếu người quá, mục trường to như vậy mà lại để hoang. Làm cho tốt, đó là nghề để lại cho con cháu nữa, có phải không?" Sử Bảo Toàn chân thành nói:

"Vâng vâng vâng... Lão ca, lão ca đừng đi, ở ở lại đây ăn tối đã..." Trưởng thôn Hậu mất nửa ngày trời mới hoàn hồn, nắm tay Sử Bảo Toàn sống chế không buông, lớn tiếng gọi người, gọi ba nương trong nhà. Bà nương lại đi gọi hàng xóm láng giếng. Thế là hay rồi, thôn nhỏ như cái rắm, được mấy bà nương mồm to như cái loa phường đem chuyện trưởng thôn mang việc cho mọi người làm, đám mục trường đáng ghét liền thành thượng khách. Người giết gà, người mổ dê, nồi lớn hấp bánh, rượu trắng lên bàn.

Khi trời tối sân nhà trưởng thôn đốt đuốc sáng rực, người hay tin kéo tới không ít, tiếng uống rượu đoán quyền rôm rả, như ăn Tết lần nữa.

Ăn ăn uống uống, chuyện cứ thế được định đoạt, kế toán Sử Gia Thôn tới là để làm việc này, lấy ra cuốn sổ bảo ai muốn trồng cỏ chăn nuôi thì báo danh, thế là quá nửa bỏ rượu đấy tới xếp hàng, không khí im ắng hẳn. Trưởng thôn Hậu còn sợ Sử Bảo Toàn thấy nhiều, không ngờ thôn bạc triệu đúng là hào khí, bảo cả thôn tới còn chưa đủ, ai nấy nghe vậy thở phào, tiếng cười nói lại rộn ràng.

Khách chính là Sử Bảo Toàn, Đơn Dũng và Sài Chiêm Sơn cũng không rảnh, cùng thôn dân uống tới thống khoái. Thực ra hiện giờ bảy cái mục trường của bọn họ chỉ là nằm trên giấy tờ, năm cái đang bỏ hoang, chỉ hai cái thấy được lợi ích thực chất. Chuyện này hôm nay, chẳng những khởi động mục trường bỏ hoang, còn lôi kéo được hết người của xã Đường Lê. Đợi đám người đội công trình nhận ra, muốn bỏ giá cao mua cát đá cũng chẳng có đâu bán. Mà muốn gây sự à, há há há, đánh nhau với thôn dân nơi này trước, qua được vẫn còn Sử Gia Thôn kìa.

Sài Chiêm Sơn nghĩ tới lợi ích trong tương lai cười thầm không thôi, trong lòng hưng phấn muốn chia sẻ với Đơn Dũng mà không tìm được. Té ra là Đơn Dũng bị Sử Bảo Anh rủ đấu rượu, thôn dân ở xung quanh hò hét phụ họa. Hai người uống đều khiếp, có điều nhìn ra cao thấp không khó, Sử Bảo Anh cười nói tự nhiên, Đơn Dũng thì bắt đầu líu lưỡi rồi. Đám thôn dân càng phục cô, thi thoảng có người chế nhạo Đơn Dũng không bằng bà nương...

Nhìn cảnh đó Sài Chiêm Sơn bất chợt nảy ra một suy nghĩ, nếu hai người này mà thành đôi thì Lộ Châu không đối thủ. Mỗi lần thấy ánh mắt không giỏi che giấu của Sử Bảo Anh nhìn Đơn Dũng, hắn lại cười thầm, bảo sao lời của Đơn Dũng lại có tác dụng như thế, nói một câu thôi Sử Bảo Anh liền tới mục trường Đường Lê tọa trấn. Quan hệ hai người này phát triển sâu cỡ nào rồi, thực sự làm Sài Chiêm Sơn hứng thú.

Tới nửa chừng thì trưởng thôn Hậu say lăn quay rồi, em vợ buổi chiều còn dẫn người đi đánh nhau thay chân. Thêm một lúc nữa, Đơn Dũng cũng nôn khan, không chịu nổi nữa, rời chỗ chạy đi. Vũ Tử định đi xem, không ngờ bị Sử Bảo Anh ấn xuống:" Không sao, để tôi đi, mọi người cứ uống.

Nghe giọng Sử Bảo Anh thì cũng say rồi, Vũ Tử lo cho cả hai lại định đứng lên, bị người ta ấn xuống lần nữa, lần này là Sài Chiêm Sơn, hắn nâng cốc rủ Vũ Tử uống che đậy.

Có điều ánh mắt Sài Chiêm Sơn cứ nhìn ra ngoài, sợ hôm nay Đơn Dũng khó giữ tiết tháo....

Đơn Dũng chạy ra ngoài sân, men theo đường thôn chạy mười mấy mét, dựa vào cây táo thấp vừa mọc lá, không biết của nhà ai. Y ngồi xuống mở miệng, phun rượu thành vòi, không giống nôn, chẳng những không nôn còn thở phào như thoát nạn.

Từ lần tới Sử Gia Thôn rồi bị chuốc say, Đơn Dũng cứ nhìn thấy kiểu uống rượu không cần mạng này là y ngán. Lâu dần thành tính, sớm có cách ứng phó, khom người cởi cúc áo, lấy trong lòng ra cái khăn mặt, vắt được cả đống nước... Phải nói rượu thì đúng hơn. Uống thì cũng có uống, nhưng mà lén đổ vào cổ không ít, lại còn ngậm rượu trong miệng, đẩy ra khóe, cho nó chảy xuống, tóm lại là đều tới cái khăn mặt này.

Nhưng mà cũng có tác dụng phụ, áo trong áo ngoài ướt đẫm, mùa hè còn đỡ, mùa đông lạnh cứng người, may còn có hơi rượu chống đỡ. Dù sao thì cũng tốt hơn là đổ vào bụng, Đơn Dũng đắc ý lắm, vắt khô khăn đem hong. Lúc xuống xe y đoán được tình hình không ổn, nên chuẩn bị trước, không ngờ đúng là dùng tới.

Tuy uống cũng kha khá, song với tửu lượng của Đơn Dũng thì vẫn chịu được, đợi khăn khô một chút lại nhét trong lòng, biết đâu còn tiếp tục dùng tới. Vừa đứng dậy xoay người định đi về, thình lình hét lên, thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất. Phía trước xuất hiện một bóng đen, bóng đen đó nhanh tay giữ lấy y, trong bóng đêm nghe thấy đối phương cười nhạo:" Chỉ có chút lá gan đó thôi à?"

"Hả? Chị Bảo Anh... Sợ chết tôi mất." Đơn Dũng đứng vững lại, nghe ra tiếng Sử Bảo Anh liền yên tâm:

Sử Bảo Anh buông vai Đơn Dũng ra, đưa mặt tới ngửi thấy toàn mùi vị, mắt quen với bóng tối nhìn thấy được đường nét mơ hồ:" Nôn hả?"

"Vâng, nôn một chút, không uống được nữa."

"Nôn thật à?"

"Chẳng lẽ lại còn có nôn giả." Đơn Dũng vừa nói xong thì thấy ngực man mát, có bàn tay thò vào, y kêu lên "này, này" nhưng không kịp nữa, bàn tay đó đã lấy cái khăn mặt giấu trong lòng:

Sử Bảo Anh giũ cái khăn mặt ra cười:"Cái trò gian lận, tưởng tôi không nhận ra à? Tửu lượng của cậu làm sao tiến bộ được như thế."

"Ha ha... Bị chị nhìn ra rồi, tôi thực sự không uống nổi, nên mới dùng hạ sách này, ha ha. " Đơn Dũng bị vạch trần, cười xấu hổ lấp liếm:

Sử Bảo Anh ném trả khăn mặt, mắng:" Người Sử Gia Thôn chỉ có uống tới ngất chứ không bỏ chạy."

"Tôi, tôi... Còn kém người Sử Gia Thôn một chút." Đơn Dũng vô sỉ nhét khăn mặt vào lòng, hoang mang hỏi:" Chị Bảo Anh, không tới mức đuổi theo vì bóc trần trò nhỏ này chứ? Chị biết cái khó của người không uống được mà."