Q3 - Chương 103 Vốn không có ý đó hiểu lầm ý thành ý đó. (1)
"Trông cậu chột dạ kìa." Sử Bảo Anh đánh rơi bàn tay Đơn Dũng đang cài lại cúc áo, tự mình chỉnh lại áo cho y, quan tâm nói:" Không chịu được rượu thì đừng uống, không uống được thì đừng làm ra vẻ hảo hán ... Cậu đó, chuyện gì cũng thích cắn răng chống đỡ, điểm này giống cha tôi. Cha tôi tuy thường mắng cậu, nhưng ông ấy thực sự thích cậu, ở nhà cứ nói, nếu Bảo Quý mà bằng một nửa cậu thì đời này không phải lo gì nữa ... Này, cậu có nghe thấy tôi nói không đấy?"
Dù có đồ ngốc cũng nghe ra đó là lời tỏ tình nguyên thủy thuần phác nhất, Đơn Dũng rùng mình nói :" Có nghe." Sau đó bất giác lùi về sau một bước.
Sử Bảo Anh không phát hiện ra động tác nhỏ này của y, vẫn tiếp tục nói:" Tôi có câu này muốn nói với cậu, tôi muốn nói từ rất lâu rồi, tên khốn kiếp cậu không biết bận cái gì, cả tháng không thấy được một lần. Lần trước tới nhà tôi nói chuyện với cha tôi không dứt, tôi muốn kiếm cơ hội cũng không kiếm được, hôm nay phải nói với cậu."
"Đừng nói." Đơn Dũng ngăn cô lại, sợ cô nói ra người nghe chịu không nổi:
"Vì sao?" Sử Bảo Anh không hiểu:
"Chị muốn nói gì, trong lòng tôi đã biết, thực ra trong lòng chúng ta giống nhau, có thứ để tưởng niệm là tốt nhất, nói ra không còn ý nghĩa nữa. Đúng không?" Đơn Dũng dỗ dành, cô gái này đầu óc luôn rất đơn giản, dễ dỗ:
Đúng là rất dễ dỗ, nói một câu thâm tình như thế, Sử Bảo Anh kích động nắm hai tay, thẹn thò một lúc lại trách:" Tôi biết cậu sẽ nói như thế mà."
Đơn Dũng co thắt dạ dày, bị sự tiên tri của Sử Bảo Anh kích thích, cô nói ôn nhu như thế, thực sự làm người ta chịu không nổi.
Không ngờ còn có thứ kích thích hơn, hai tay Sử Bảo Anh đặt lên vai Đơn Dũng:" Tôi vẫn muốn nói."
"Dù sao chị nói, tôi sẽ làm như không nghe thấy." Đơn Dũng giở trò vô lại, đầu quay hẳn sang một bên:
"Hi hi, tôi nói với cậu, cám ơn. Không nghe thấy thì thôi, dù sao tôi cũng nói rồi." Sở Bảo Anh nói xong vỗ vai Đơn Dũng đầy hào khí, câu cám ơn đó nói hết sức rõ ràng:
"Cám ơn?" Đơn Dũng sửng sốt:
Sử Bảo Anh nhỏ nhẹ nói:" Mặc dù ngoài miệng cậu không nói, nhưng trong lòng cậu thì làm, cậu đã làm rất nhiều việc cho thôn."
Mắt Đơn Dũng từ từ liếc về phía Sử Bảo Anh, khi không cảm giác thấy nguy hiểm y mới yên tâm một chút. Nếu nói chuyện này thì y đương nhiên vì Sử Gia Thôn không ít chuyện, nhưng mượn sức Sử Gia Thôn cũng không ít, trong mắt y đây là chuyện đôi bên cùng có lợi.
Dù làm không ít chuyện tốt, nhưng nó phù hợp với lý luận gian thương của Đơn Dũng, không dính dáng gì tới cao thượng, dù đôi khi Đơn Dũng cũng rất muốn cao thượng.
Có điều Sử Bảo Anh lại không thấy như thế, có nhỏ nhẹ nói, tựa hồ rất xúc động:" Còn nhớ lúc cậu tốt nghiệp đi tìm tôi không? Cậu nói Sử Gia Thôn nếu còn cứ làm dụng nguồn tài nguyên cỏ cây không ngừng nghỉ, tới một ngày sẽ gặp phải thảm họa, còn thiết kế cho tôi phương án di chuyển mục trường ra ngoài .... Tôi cũng nghĩ như thế, đến khi chúng ta nói với cha tôi, bị cha tôi đuổi ra ngoài."
"Vẫn nhớ." Đơn Dũng chỉ không hiểu sao chuyện này làm Sử Bảo Anh cảm động đến thế:
" Thật khó cho cậu, mua cái mục trường lớn như thế ở Thạch Thành, còn tặng miễn phí cho thôn khai thác. Thủ tục làm cái này rất phiền, chúng tôi không làm được, phải gác lại rất lâu. Tôi còn cho rằng trong tay cậu có tiền rồi, đã quên hết những lời trước kia nói với tôi, thì ra tôi sai rồi ... Tôi đã đi xem mấy nơi, nguồn nước sung túc, chỉ cần thêm hàng rào sẽ có thể chăn thả được luôn. Đối với già trẻ trong thôn, đó là chuyện phúc vài đời, cậu nói sao không cám ơn cho được." Sử Bảo Anh nói rất chân thành, có thể khiến người Sử Gia Thôn nói ra từ cám ơn thật không dễ:
Ồ, hiểu rồi, Đơn Dũng mừng rỡ, đây vốn là chuyện giăng lưới rộng bắt cá to, nơi giăng lưới tặng miễn phí cho Sử Gia Thôn, không ngờ lại được cảm kích nhiều như thế. Tức thì Đơn Dũng thấy hình tượng của mình cao lớn hơn rất nhiều, nội tâm càng cao thượng. Đương nhiên ý đồ thực sự thì y không nói cho Sử Bảo Anh, tránh làm hỏng hình tượng của mình, vì thế làm ra vẻ thâm trầm.
"Không cần cám ơn, chuyện tôi nên làm thôi mà, trong thôn chưa từng coi tôi là người ngoài, tôi đi được tới ngày hôm nay, quá nửa có người trong thôn ủng hộ đằng sau. Làm chút chuyện nhỏ thôi, cám ơn cái gì? Tôi còn thấy mình làm chưa đủ kìa ... Tương lai nghề chăn nuôi, giết mổ và gia công của chúng ta sẽ thành sản nghiệp nổi tiếng một vùng, giống như than sắt trên lịch sử của Lộ Châu, vang danh kinh thành ... Tôi nghĩ mấy mục trường phân ra chăn nuôi, thống nhất thu mua, tập trung giết mổ, rồi mở cửa hàng ở các địa phương xung quanh, làm thịt lừa ngâm của chúng ta trở nên phổ biến ..."
Nói quá oai phong, nói quá trượng nghĩa, Đơn Dũng nói tới hứng khởi, quên mất ảnh hưởng của hình tượng cao lớn sức hút nhân cách cao lớn với người mến mộ mình. Nói nửa ngày trời mới phát hiện ra một đôi mắt linh động trong bóng tối gần trong gang tấc nhìn y không chớp, như muốn nhìn thấu trái tim y. Hỏng, Đơn Dũng phát hiện mình đưa mồm đi chơi quá xa rồi, vội phanh xe.
Nữ nhân luôn thất thủ bởi cái miệng nát của nam nhân, nhưng Đơn Dũng sợ nhất vị trước mắt thất thủ.
Qua muộn rồi, bốc phét đã sinh hiệu quả, Sử Bảo Anh chăm chú nhìn y rất lâu, nhỏ nhẹ nói:" Tôi biết chí của cậu rất lớn, bất kể cậu làm gì, tôi cũng ủng hộ cậu."
"À, được ..." Đơn Dũng quay người đi: "Chúng ta về thôi ... Để mai hẵng nói."
"Không được, tôi có lời muốn hỏi cậu." Sử Bảo Anh ương lên, giữ Đơn Dũng lại:
Đơn Dũng yếu ớt nói:" Được, chị hỏi đi, chăn nuôi thì trong thôn sở trường, giấy tờ thủ tục với mấy thứ khác cứ để tôi, chị đừng lo."
Chỉ cần đừng để chuyện xấu hổ kia xảy ra thì chuyện khác Đơn Dũng có thể ứng phó được, y không muốn quan hệ hai người trở nên thiếu tự nhiên. Không ngờ Sử Bảo Anh nghiêm mặt nói:" Không phải chuyện đó, tôi nghe Căn Oa say rượu nói, cậu ở sau lưng nói tôi là nam nhân hả?"
"Không, không làm gì có chuyện đó được." Đơn Dũng hoảng hồn, không biết cái đám kia rượu vào nói linh tinh cái gì:
"Thật à?"
"Thật, cái gì mà nam nhân chứ, trong Sử Gia Thôn thì chị Bảo Anh nữ tính nhất."
"Nói láo, bọn họ còn nói, cậu uống rượu xong nói tôi xấu." Sử Bảo Anh có vẻ tức giận:
"Không, không tuyệt đối không có, lời này Lôi Đại Bằng nói còn có thể." Đơn Dũng cực lực biện bạch:
"Vậy cậu thấy tôi thế nào, có xấu không?" Sử Bảo Anh tới càng gần, mùi rượu phả ra:
Đơn Dũng sao có thể nói ra những lời tổn thương người ta như thế, huống hồ chị Bảo Anh bây giờ không để đầu đinh nữa, để cái đuôi ngựa dài. Tướng mạo tuy uy vũ nhưng da mịt, quanh năm cưỡi ngựa là thân thể cô săn chắc cân đối, ngực nhô lên cả đống thế kia, Đơn Dũng nói rất nghiêm túc:" Toàn nói vớ vẩn, chị Bảo Anh xinh đẹp thế này, phải gọi là phong tư hùng dũng, ai dám nói chị xấu, tôi đánh thằng chó đó."
Đã quen với bóng tối, hai người nhìn nhau chằm chằm, Đơn Dũng cảm thấy mình nói thế hẳn là chị Bảo Anh phải hài lòng rồi.
Không ngờ Sử Bảo Anh phì cười:" Tôi lừa cậu đấy, bọn họ không nói thế đâu."
"Chị, chị lừa tôi ... Là, là sao?" Đơn Dũng choáng, sao tâm tư của thôn cô cũng trở nên khó đoán thấu như thế từ bao giờ:
"Tôi không lừa cậu, làm sao cậu chịu nói thật, tôi luôn cho rằng cậu chê tôi giống nam nhân." Sử Bảo Anh ngượng ngùng nói:
Đơn Dũng trố mắt, bị lừa rồi, đi lòng vòng một hồi, cuối cùng đưa mình vào bẫy, làm như mình yêu mến người ta vậy. Chẳng những lọt bẫy, mà Đơn Dũng ý thức được, chuyện lệch khỏi quỹ đạo rồi, hình tượng của mình trong Sử Gia Thôn quá cao lớn, e đã khiến chị Bảo Anh tâm tư đoan thuần này ngất ngây.
"Đừng giận, sau này tôi không lừa cậu nữa ... Có điều cậu có chuyện gì cũng đừng chống đỡ một mình." Sử Bảo Anh đẩy Đơn Dũng đứng đần mặt ra đó, còn tưởng là đã khiến y tức giận, tự trách:" Trước kia tôi hung dữ với cậu như thế, nhất định làm cậu sợ tôi phải không? Rất nhiều lần tôi thấy cậu định nói gì đó nhưng lại nuốt vào. Bao năm qua, cậu làm những gì, mọi người đều thấy ... Kỳ thực trong mắt mọi người, cậu không khác gì họ Sử nữa."