Q3 - Chương 111 Phúc là mầm của họa. (1)
"Có xe tới."
Đứa bé leo tường trong thôn hô lên, từ cái cây sau tường thò ra một đống cái đầu, toàn trẻ con, nhìn xe tới thôn như nhìn cái gì hiếm có lắm, sau đó chạy theo xe. Đứa đi dép cao su, đứa chảy nước mũi, đứa mặt lem nhem, còn có đứa dẫn theo con chó nhỏ vẫy đuôi, một cảnh quen thuộc ở vùng quê nghèo.
Lái xe đi xuống phẩy tay như đuổi gà:" Cút xéo, đứa nào chạm vào xe, cẩn thận tao cắt trym."
Người này rất hung dữ, không ít đứa bé che chỗ trym mọc, nhìn lái xe mặc vest sang trọng, sợ sệt tránh xa. Hứa Trung Hành xuống xe nói:" Này, đừng dọa trẻ con, khiêm nhường chút."
Lái xe không phản bác, đây là lần tới thôn thứ ba trong vòng một tuần rồi, Hứa Trung Hành theo hai chai rượu và một hộp quà, thong thả đi tới nhà trưởng thôn Hậu, đám trẻ con theo sau từ xa. Đến cửa nhà trưởng thôn thì vẫn cửa đóng then cài, tức thì làm hỏng hết tâm tình của Hứa Trung Hành, hắn thở dài, đột nhiên đầu sáng lên, vẫy tay gọi đám trẻ con:" Lại đây ... Đứa nào nói cho chú biết nhà trưởng thôn đi đâu, chú cho 10 đồng."
Nói rồi rút ra một tờ 10 đồng, thế là mua được hết đám trẻ con, bọn chúng kéo tới tranh nhau, "cháu nói", "cháu nói". Mười mấy cánh tay bẩn thỉu sờ về phía Hứa Trung Hành, hắn liền nhận ra mình làm chuyện ngu ngốc rồi, nhét bừa tiền cho một đứa bé, chỉ tay:" Cháu nói đi."
"Anh Tiểu Khang tới mục trường rồi, dì Vượng lên núi, còn chú Phúc thì cháu không biết." Đứa bé nói xong sợ bị đứa khác cướp tiền, giơ cao tay lên cảnh cáo:" Không được cướp đây là tiền của tao."
"Này này, cháu còn chưa nói rõ mà, anh Khang với thím Vượng cái gì ... Chú hỏi trưởng thôn mà." Hứa Trung Hành bắt đứa bé đó, nhưng nó nhanh nhẹn luồn qua đám bạn chạy mất rồi:
Đứa bé khác nhanh nhảu giơ tay kêu lên:" Cho cháu 10 đồng, cháu nói, cháu nói."
Hứa Trung Hành đành ngoan ngoãn rút 10 đồng nữa ra, đứa bé đó giật tiền nói :" Chú Phúc là trưởng thôn, thím Vượng là vợ trưởng thôn, Tiểu Khang là là con trưởng thôn ... Lêu lêu đồ ngốc."
Nói xong nó cầm tiền chuồn nốt, có hai đứa lấy được tiền rồi, những đứa khác ghen tị muốn nổ mắt, đua nhau kéo áo Hứa Trung Hành. Đứa báo trưởng thôn đi thăm người thân, đứa nói trưởng thôn vào thành phố, còn có đứa nói đi cho gia súc ăn, mỗi đứa nói một kiểu mà vẫn đòi tiền.
Hứa Trung Hành nổi nóng:" Nói không rõ ràng đòi tiền cái gì?"
Người lớn dọa trẻ con vẫn rất hiệu quả, chỉ trừng mắt lên một cái là bọn trẻ con sợ hãi lui hết rồi. Hứa Trung Hành cúi đầu nhìn một cái, áo sơ mi trắng muốt xộc xệch bị những bàn tay bẩn thỉu của bọn trẻ con làm bẩn. Chợt thấy tay trống trống, hắn nổi điên, không biết là đứa nào trộm mất rồi, cũng may là quà chẳng đắt lắm, tức mà chỉ dám chửi thầm trong lòng, đi về phía xe.
Không ngờ chưa đi được bao xa, bốp một phát, má Hứa Trung Hành man mát, đưa tay sờ, dính dính thôi thối, đm, là phân trâu, hắn quay đầu quát, có mấy cái đầu trẻ con rụt về sau tường. Đó là mấy đứa không có tiền trút giận, hắn vừa định chửi thì gâu gâu gâu, một đàn cho mười mấy con xông tới, nhe răng trắng ởn sủa điên cuồng. Hứa Trung Hành co cẳng chạy, may mà xe gần, lao ngay lên đóng sầm lại, như gặp ma, giục lái xe đã ném cả rượu chạy lên xe từ trước đó:" Đi mau, đi mau."
Xe vừa khởi động thì một hồi bốp bốp bốp, đá lớn đã nhỏ ném tới như mưa rào, cửa kính nhoe nhoét phân, tiếng thân xa va chạm với đá làm người ta muốn khóc, chuyến này riêng tiền sửa xe đã đủ thảm. Lái xe sợ hãi đạp ga vào số chạy thật nhanh, bỏ lại đám trẻ con đuổi theo sau cười lớn còn cố ném đá theo.
"Con mẹ lũ điêu dân." Hứa Trung Hành vừa phủi quần áo vừa chửi, lần này còn đen đủi hơn hai lần trước, càng như thế hắn càng lo, thời gian thi công tới gần mà không tìm thấy người, tới càng nhiều hắn càng không hiểu đám người nhà quê này. Lúc bọn họ mới tới thì ngày ngày tới công trường trộm vật liệu, sau đó bỏ chút ân huệ nhỏ thì theo họ đánh nhau, bây giờ hay rồi, tìm không thấy đâu. Cả thôn không thấy nổi một người lớn, trừ mấy ông già bà già thì chỉ còn đám con nít chạy khắp nơi.
"Phải rồi, người lớn trong thôn đâu?" Hứa Trung Hành ngẩn ra, khi tới công trường thì hắn mới nhớ ra chuyện này, lần trước tới thôn vẫn thấy người lớn, hôm nay thật quỷ dị:
"Hay là bận nông vụ rồi?" Lái xe miễn cưỡng giải thích:
Hai người tới công trường tuần tra một vòng, máy trộn bê tông vừa tới hôm qua, cả đống vật liệu chất như núi, vài ngày nữa đại đội thi công sẽ tới. Nhưng bây giờ càng ngày hắn càng bất an, nhìn bốn phía núi non vây quanh, nơi này yên tĩnh tới phát sợ, hắn cảm tưởng như có người nhìn sau lưng. Người ở công trường nói ngoài kia một cái bóng ma cũng chẳng có, giám đốc Hứa cứ yên tâm.
Vẫn chẳng làm được việc gì, xe đi về xã, trên đường đi Hứa Trung Hành thấp tha thấp thỏm, xã trưởng thì gặp được, còn vỗ ngực hứa ủng hộ, nhưng tới cấp thôn thì ngay trưởng thôn cũng chẳng thấy. Bây giờ đề cao thôn dân tự trị, dân tuyển trưởng thôn, trên xã không can thiệp. Hứa Trung Hành không hiểu thái độ khó chịu của xã trưởng vì sao, sau mới đoán ra, đó là do hạng mục đầu tư ở trên áp xuống, người trên huyện tranh nhau cướp, ở xã chẳng được gì nên chỉ ủng hộ miệng thôi.
Khó, ở thiên triều làm được ít chuyện chẳng phải dễ.
"Giám đốc Hứa, sao đông người thế kia, có phải người của thôn không?" Lái xe chỉ tay hỏi:
Hứa Trung Hành nhìn thấy con sông giữa hai ngọn núi nhung nhúc đội ngũ mấy chục người đang bận rộn, không biết làm gì, hắn đoán:" Bắt cá à?"
"Bắt cá đông như thế thì dọa cá chạy hết." Lái xe phủ định:
"Đúng rồi, không thể bắt cá trên cây được." Hứa Trung Hành đã nhìn thấy trên cây cũng có người:
Nói thẳng ra thì người ở quê làm cái gì, người thành phố quá nửa là không hiểu được. Xe xuống núi đi vào thôn trung tâm của xã, xa xa thấy một xe đông lạnh cỡ lớn, loại xe thực phẩm cỡ lớn này thường chỉ ở thành phố mới có. Hứa Trung Hành mừng rỡ, nghĩ rằng có xĩ nghiệp nào thấy thời cơ kinh doanh nên xuống đây phát triển, đây là chuyện tốt, ít nhất giải quyết được vấn đề ăn uống của đội thi công. Hắn bảo lái xe đỗ ở nơi đám đông tụ tập, muốn tìm chủ xe đông lạnh, nhưng tìm không ra. Có điều vô tình phát hiện bí mật ở lòng sông, có mấy thôn dân đi qua, mang những cái sọt xanh lè thứ như bông cốc, đem tới đây đổi tiền.
"Hái cái gì thế nhỉ?" Lái xe không hiểu:
" Sợi liễu, đây là thứ tốt." Hứa Trung Hành dù sao có kiến thức rộng hơn, bị cảnh tượng này làm sửng sốt, nơi thu mua có thiết bị chân không cỡ nhỏ, đóng gói thành túi, xếp chỉnh tê, té ra xe đông lạnh là để dùng vào việc này:
Lái xe vẫn không hiểu:" Dùng để làm gì?"
"Ăn."
"Ăn được sao?"
"Chứ còn sao nữa, ở nhà hàng cao cấp, một đĩa này mấy chục, một cái xe này còn giá trị hơn cả một xe trâu bò đấy, đây là thực phẩm thiên nhiên cao cấp."
"Ồ, ghê thế!"
Hai người thảo luận, có điều vài thứ tiền không phải ai cũng kiếm nổi, Hứa Trung Hành lấy làm lạ, ai có thể phát động nhiều người đi thu hoạch sợi liễu như thế? Khi đến gần cái xe đông lạnh kia, hắn gõ gõ cửa xe, đưa thuốc, trò chuyện một lúc, hỏi ông chủ đâu, lái xe chỉ:" Ở kia, họ Sử, là ông chủ hiệu gia vị Hưởng Mã Trại, ghê gớm lắm đấy, xe này hái xong là sẽ đưa thẳng lên tỉnh bán."
Lại là Hưởng Mã Trại, nghe được cái tên quen thuộc, Hứa Trung Hành vội nói:" Đi, mau về thành phố."
Lái xe chẳng hiểu gì, Hứa Trung Hành thì biết Hưởng Mã Trại là thương hiệu nổi tiếng ở Lộ Châu, dính dáng tới nhiều ngành nghiệp, ông chủ là ai không biết, nhưng hắn nghi Sài Chiêm Sơn chỉ là một phần tử trong đó.
Nếu thế thì chuyện e là chưa xong đâu.