← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 112 Phúc là mầm của họa. (2)

Văn Vũ, ở đây, ở đây."

Có người gọi, Sử Văn Vũ đang cùng thôn dân cẩn thận đưa sợi liễu lên xe, quay đầu lại thấy Vũ Tử rẽ đám đông đi tới. Bọn họ từng cùng uống rượu, có điều sau khi hắn lên tỉnh thành phát triển thì ít gặp nhau. Hắn hưng phấn nhảy xuống xe, gặp nhau mời thuốc, cười ha hả châm lửa.

Vũ Tử thấy tên này bận bịu toàn thân đầy sợi liễu, cười nói:" Chà, tới tận đây lấy thổ sản lừa người tỉnh thành cơ đây. Nhưng không cần kiếm tiền tới không cần mạng như thế chứ."

"Biết làm sao, thứ này thời gian xuất hiện ngắn, chỉ chừng mười ngày, bảo tồn và vận chuyển càng khó, mấy ngày qua gần như mọi nhân thủ dùng được đều điệu đục rồi, ba ca xoay tua liên tục. Năm ngoái tôi và anh Đơn đi mua thổ sản, đi hết một vòng nhìn thấy ở đây liễu nhiều nhất, lá non nhất. Chất nước ở đây tốt, trồng ra cây tốt, bếp trưởng ở tỉnh thành còn khen." Sử Văn Vũ hớn hở khoe:

Vũ Tử để ý ngay:" Từ năm ngoái đã nhắm nơi này rồi à?"

"Ừ, chỉ mỗi chúng tôi biết, đợi có người hay tin thì chúng tôi nhổ sạch rồi." Sử Văn Vũ sướng lắm, năm nay e chỉ một nhà có sợi liễu. Thấy Vũ Tử có vẻ mang tâm sự, nhìn xe lái tới không có ai khác, hắn hỏi nhỏ:" Này, sao có mỗi mình anh?"

"Cậu chắc biết chuyện rồi chứ." Vũ Tử không giải thích:

Sử Văn Vũ vỗ vai hắn an ủi:" Tôi nghe anh Đơn nói rồi, anh ấy nói rồi, anh ấy bảo không sao, chỉ là không làm khó được Lão Sài."

"Tôi đang tìm Đơn Dũng đây, cậu ta đâu?"

"Buổi sáng còn ở đây, giờ này chắc là tới mục trường nào đó rồi, nơi này núi cao rừng thẳm, anh ấy dùng số di động của China unicon, quá nửa địa phương tín hiệu tệ lắm."

Sau lưng có người hô tránh đường, Sử Văn Vũ đi luôn, hắn đang bận, xe này sẽ tới thẳng tỉnh thành.

Từ thôn trung tâm tới thôn Đường Lê, từ thôn Đường Lê tới mục trường, chẳng tìm thấy ai cả, ngược người hái sợi liễu thì đâu cũng thấy, toàn là nữ nhân. Riêng vụ làm ăn này có lẽ oanh động toàn xã, trước kia ai nổi hứng lên hái ít ăn thử thôi, thứ này dù làm khéo tới mấy vẫn đắng. Có điều người ở thành phố lại thích, giờ mấy thứ thiên nhiên dễ đổi ra tiền nhất, thôn quê lại chả phát cuồng."

Chẳng tìm thấy, trong thôn chẳng quen ai, mục trường chỉ có vài người Sử Gia Thôn, nói buổi sáng có tới song đi rồi. Vũ Tử lại đến mục trường ở Thanh Hà, phải đi 30 dặm đường núi, sau khi về lại thôn trung tâm, hắn gọi điện thoại, bất ngờ không đi tìm người nữa mà tới đường cấp hai.

Thuận theo con đường này đi chưa tới 30 km ra khỏi địa phận tỉnh, sau đó đi thêm vào chục km sẽ tới thành phố Hà Trạch tỉnh Sơn Đông. Vũ Tử lái chiếc Hummer đi rất nhanh, 14 giờ chiều tới được Hà Trạch, xe đỗ ở một tiểu khu không có gì đặc biệt, hắn vội vã lên lầu mang theo đống đồ dùng, gõ cửa một gian phòng

Mở cửa là Lý Mân Liên, giúp hắn chuyển đồ vào phòng, hỏi anh Sài đâu, cô hất đầu nói, đang tắm nắng ở ban công. Rẽ qua cửa Vũ Tử thấy Lão Sài nằm trên ghế tựa, ghế đu đua kẽo kẹt.

Sài Chiêm Sơn quay đầu hỏi:" Không thấy à?"

"Không thấy, cậu ta vẫn ở lì tại trấn Thạch Thành, chẳng rõ làm gì?"

"Công trình thôn nghỉ dưỡng không sao chứ?"

"Không sao, Lưu Thúy Vân chạy đi chạy lại cả hai bên, giờ còn lại công đoạn sơn chống mối mọt thôi."

"Người bị bắt thế nào rồi?"

"Gần như được thả hết rồi, chỉ mấy tên chơi thuốc bị giữ, đám Tiểu Dương và Thiếu Trung đều đã ra, làm tạm ở điểm phân phối nước."

"Còn Bằng Vũ?"

"Không biết, không nghe ngóng được tin gì cả."

"À, cậu vất vả rồi, ngồi trước đi."

Ngày hôm đó vừa biết Duy Đặc xảy ra chuyện, Sài Chiêm Sơn liền dẫn người chảy khỏi tỉnh, trốn ở thành phố cách Lộ Châu gần 200 km này, lặng lẽ quan sát diễn biến như trước. Tin tức Vũ Tử đưa về khiến hắn suy nghĩ, đây là loại khó nhất, tựa hồ nằm giữa an toàn và nguy hiểm khiến hắn phải lựa chọn. Nghĩ một lúc Sài Chiêm Sơn bật dậy khỏi ghế, Vũ Tử còn tưởng hắn định an bài điều gì, không ngờ lại bảo:" Cậu về trước đi."

Vũ Tử mới cầm cốc nước còn chưa uống hết kìa, một câu không đầu không cuối thế này không giống phong cách của anh Sài, hắn nhìn Lý Mân Liên dò hỏi. Từ khi làm lái xe cho Sài Chiêm Sơn, Vũ Tử rất ít khi thấy Sài Chiêm Sơn gần gũi một cô gái nào như thế, nên trong tiềm thức coi Lý Mân Liên là bà chủ, ai ngờ bà chủ cũng lắc đầu.

Sài Chiêm Sơn nói:" Cậu lái cái xe bắt mắt thế này đi khắp nơi mà không ai theo dõi hay kiểm tra, chứng tỏ không có nguy hiểm gì cả, đừng lo, tôi khả năng sẽ về Lộ Châu sau."

Vũ Tử không hỏi nhiều, uống hết cốc nước cáo từ, Lý Mân Liên đi tiễn, ra tới cửa hắn mới nói:" Chị Lý, giữ anh Sài ở ngoài thêm một thời gian đi, bây giờ chẳng ai nói rõ được có thể xảy ra chuyện gì."

"Hi hi, nếu có thể thuyết phục được anh ấy thì tôi sớm đưa anh ấy đi lâu rồi." Lý Mân Liên tiến Vũ Tử đi rồi về đóng cửa lại, Sài Chiêm Sơn vẫn đứng ở ban công không biết nghĩ gì. Cô pha trà, bê khay đặt lên bàn thấp ở ban công, tự mình đưa cốc trà cho hắn.

Sài Chiêm Sơn nhận lấy cốc trà, áy náy nói:" Anh tạm thời không thể cứu anh em ra được."

"Không cần cứu, chuyện nhỏ thôi, anh mà xảy ra chuyện thì anh em em mới hết cứu." Lý Mân Liên rất lý giải, trong mắt chứa nhu tình đặc biệt của nữ nhân, trong một tuần bỏ trốn này, hai người như hình với bóng, có lẽ đã phát sinh chuyện không ai hay biết:

"Em nên đi, đi cùng với đám chị em khác, đổi một hội sở khác, em vẫn phong quang vô hạn." Sài Chiêm Sơn giọng chứa đựng sự lưu luyến:

"Em đã bỏ lỡ rất nhiều nam nhân ưu tú, lần này..." Lý Mân Liên hơi ngừng lại, nói kiên quyết:" Em không muốn bỏ lỡ nữa."

"Một người đầy tiếng xấu như anh mà cũng tính là ưu tú à?" Sài Chiêm Sơn ngồi xuống:

"Ai mà quan tâm chứ, em lúc nào chẳng sống trong tai tiếng."

Hai người lần đầu tiên thản nhiên nói với nhau những lời này, Lý Mân Liên tay chống cằm, ánh mắt tán thưởng nhìn khuôn mặt trải đầy sương gió của Sài Chiêm Sơn, có lẽ loại nam nhân thế này cô mới thích, một người từng trải nội hàm phong phú.

"Nếu như em đã không định đi, vậy chúng ta nên bàn xem bước tiếp theo nên làm thế nào? Nói không chừng chuyến này anh xong rồi. Đúng là không ngờ người cuối cùng ở lại bên anh là em." Sài Chiêm Sơn cười tự trào, hắn nhớ tới Đơn Dũng, hôm đó hai người giải tán không vui vẻ gì, cứ nghĩ tới là hắn cau mày:

Lý Mân Liên như nhìn thấu nội tâm hắn, an ủi:" Hai người là bạn, em nghĩ Đơn Dũng không bỏ lại anh đâu."

"Đơn Dũng là người cực kỳ kiêu ngạo, ngày hôm đó cậu ta khuyên anh, anh không nghe, bỏ lại cậu ta ở hội sở. Anh nghĩ làm tổn thương tự tôn của cậu ta rồi, nếu không chẳng tới mức gọi điện không được, phái người đi cũng không tìm thấy." Sài Chiêm Sơn buồn nản nói:" Mà tình huống bây giờ, cậu ấy e là cũng vô kế khả thi."

Người có thủ tục trong tay gặp phải đống chuyện thối nát thế này, lại thêm công văn chính thức của cục tài nguyên, từ trên xuống dưới không bao lâu nữa sẽ khơi lên làn sóng đại kiến thiết, lúc đó ai còn nhớ anh là ai? Anh có cầm tờ giấy đó đi cũng chẳng đòn được tiền ai. Trong mắt Sài Chiêm Sơn chuyến này trộm gà không được lại mất nắm thóc. Mà người xúi hắn đi trộm gà lại là người bạn tốt nhất của hắn.

"Em thấy vẫn còn cơ xoay chuyển." Lý Mân Liên khẽ nắm lấy bàn tay lớn của Sài Chiêm Sơn, bàn tay hơi lạnh, cổ vũ hắn:" Mặc dù chán chường cũng là một khí chất, nhưng em không muốn thấy nó xuất hiện trên người anh. Anh biết em thích anh nhất ở điểm nào không?"

"Điểm nào?" Sài Chiêm Sơn chuyến này gặp chuyện còn có chút hối hận, chuyện đáng lẽ không thành thế này, hắn nhất thời bị lòng tham làm mờ mắt:

"Kiêu ngạo, một sự kiêu ngạo ngoài ta ra không còn ai nữa, sự kiêu ngạo cho dù có nghèo túng cũng có anh em đi theo. Mới chỉ va chạm thôi mà anh đã chuẩn bị nhận thua à? Vì sao không thử lần nữa xem."