← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 113 Phúc là mầm của họa. (3)

Lý Mân Liên biết Sài Chiêm Sơn và Đơn Dũng kiêu ngạo giống nhau, hai người dù tán thưởng nhau, nhưng duy trì mối quan hệ này cũng rất vi diệu, một câu không hợp đường ai nấy đi cũng rất có thể. Hơn nữa không ai bỏ thể diện xuống đi tìm đối phương, ít nhất là Sài Chiêm Sơn sẽ không làm thế. Hôm đó không may Đơn Dũng đã nói trúng, khiến Sài Chiêm Sơn vừa chấn kinh lại hối hận, thậm chí trong hối hận còn mang theo chút phẫn nộ. Chuyện bán mục trường đã hỏng, lại nghe nói Đơn Dũng tìm lối đi khác, thu mua thổ sản, thu sợi liễu. Sài Chiêm Sơn thậm chí hoài nghi, chuyện này dù không được đồng bồi thường nào, Đơn Dũng vẫn lãi, y đã có mưu tính khác.

"Em thấy anh nghi kỵ, đề phòng Đơn Dũng không đúng đâu." Không thấy Sài Chiêm Sơn trả lời, Lý Mân Liên nói thêm:

Sài Chiêm Sơn quay sang:" Thằng đó trơn như trạch, độc như rắn, y có thể làm ra chuyện gì thì em cũng biết. Đúng, anh hoài nghi y đã ngửi ra mùi nguy hiểm, cho nên mới đẩy anh ra phía trước làm lá chắn."

Lý Mân Liên gật đầu:" Chuyện này đúng, nhưng anh sai rồi, chuyện này không cần hoài nghi, đó là phong cách trước nay của Đơn Dũng. Có điều anh nghĩ tới chưa, người khác sẽ không biết ở xã Đường Lê có một con rắn độc như thế, nếu vẻn vẹn làm đường, đó là phúc ấm, nhưng nếu xây nhà máy xi măng, sẽ là ác mộng. Chẳng những hủy mục trường, còn hủy môi trường xung quanh, hủy đi lợi ích của Đơn Dũng."

Sài Chiêm Sơn ngẩng đầu lên, như được lời của Lý Mân Liên đánh thức điều gì đó.

Lý Mân Liên lại nói:" Đánh giá của anh về Đơn Dũng, em thấy đó đều là ưu điểm. Bây giờ tấm lá chắn là anh đã không thể chặn được Ngũ Châu nữa, anh nói không phải tới lúc y ra tay sao? Em tin có người không tham lam, nhưng em không tin có người không thích tiền, không cần tiền. Chẳng lẽ Đơn Dũng là loại người ở lì trấn Thạch Thành mấy tháng lại chịu không có được lợi ích gì cứ thế mà đi."

Câu này hiệu quả ngay, Sài Chiêm Sơn đứng dậy, lần này rất dứt khoát, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Lý Mân Liên cũng yểu điệu đứng dậy theo, cô dựa vào lan can nhìn Sài Chiêm Sơn, không hỏi gì cả, cô biết tiếp theo hắn sẽ đi đâu, sẽ làm gì.

Một lúc sau Sài Chiêm Sơn dừng tay, có chút ngần ngừ:" Em không cần theo anh, anh đi một mình là được, chẳng may có chuyện gì...

"Chẳng may có chuyện gì còn có người chiếu cố nhau." Lý Mân Liên dứt khoát nói:

"Khả năng có nguy hiểm, cảnh sát nếu bắt được anh, nếu không giam giữ vài tháng thì quá có lỗi với thanh danh của anh rồi." Sài Chiêm Sơn muốn khuyên Lý Mân Liên ở lại, nắm tay cô nói:" Em ở lại đây đi, anh đón em sau, chẳng may anh không về được sẽ cho người đưa cho em một khoản tiền."

Lý Mân Liên tức giận rút tay ra, trả lại nguyên văn:" Anh phiền toái quá đây, hay là để em đi một mình, chẳng may em không về nữa, anh khỏi đưa tiền cho em."

Sài Chiêm Sơn nghẹn họng nhìn Lý Mân Liên thu dọn hành trang, chuyến này thì đúng là vô kế khả thi rồi.

………… …………

Gió nhẹ vi vu thổi qua, đập vào mặt cũng không thấy lạnh, loáng thoáng nghe thấy tiếng côn trùng kêu như có như không, một vầng mặt trời tròn xoe, đỏ như lòng đỏ trứng gà treo ở chân trời. Đặt mình ở chốn hoang dã đầu xuân, nếu như trong lòng không thấy cô độc hoặc sợ hãi, sẽ bị mỹ cảnh vô tình phát hiện này thu hút, sẽ say mê lạc lối giữa cảnh đẹp thiên nhiên.

Tư Mộ Hiền chính là người như thế, hắn tựa ngây ngất trong âm điệu mỹ diệu, lúc thì nghiêng tai lắng nghe, lúc đo thong thả tản bộ, hoặc là cúi mình xuống khám phá huyền cơ trong bãi cỏ. Có con bọ rùa đang vươn vòi kiếm ăn, có con kiến cần cù đang bận rộn, dù có gặp một vài con bọ cạp giương nanh múa vuốt, hắn cũng không sợ, ngược lại còn mừng rỡ hỏi:" Lão đại, trong thần điêu Hồng Thất Công nói thịt bọ cạp và rết là thứ non mềm nhất thiên hạ, anh đã ăn chưa?"

"Ăn rồi, mùi vị rất đặc biệt, rất non, có điều không ghê gớm vậy đâu, hơi giống vị thịt cua. Với lại bọ cạp bắt về phải nuôi trong hộp trấu một thời gian, nếu không xử lý tốt thì nặng mùi lắm." Đơn Dũng đi tới cúi đầu nhìn thấy con bọ cạp chui vào dưới khe đá:" Cược không, dưới tảng đá này có hai con, không hơn không kém."

"Không thể nào, có hang bò cạp nào mà không có bảy tám con chứ, hồi nhỏ em lên núi lật đá bắt bọ cạp đổi học phí đấy, anh đừng tưởng em chưa từng bắt bọ cạp." Tư Mộ Hiền là trẻ con nông thôn, lại còn nghèo, nên mấy trò này hắn thạo chả kém lão đại:

"Tiểu tử, cậu thấy không có nghĩa là cậu hiểu, nếu thua thì tuần sau ngoan ngoãn theo anh làm việc, khỏi nhắc thù lao." Đơn Dũng cười gian:

Tư Mộ Hiền đưa nắm đấm ra:" Nếu anh thua thì sao?"

"Nếu anh thua thì bắt cho cậu 100 con, nuôi ba tháng, làm tiệc bọ cạp."

"Được, chơi."

Đơn Dũng đấm tay Tư Mộ Hiền, sau đó nhẹ nhàng di chuyển tảng đá cỡ quá bóng, phía dưới có ít cỏ, nhổ vài cây, sau đó thình lình lật lên. Tư Mộ Hiền vỗ trán, hỏng rồi. Đơn Dũng cười ha hả, dưới tảng đá đúng là có hai con bọ cạp, không nhiều không ít, vừa thấy đá bị lật lên liền bỏ chạy."

"Đùng có quịt đấy, dám chơi dám chịu, tuần sau chớ kiếm cớ." Đơn Dũng vỗ vỗ vai Tư Mộ Hiền cười lớn đứng lên:

Tư Mộ Hiền không hiểu, đuổi theo truy hỏi:" Lão đại, lão đại, sao anh biết có hai con, em bắt bọ cạp nhiều lắm, chưa bao giờ chỉ thấy hai con."

"Nói cậu là mọt sách cậu không thích, bọ cạp đúng là sống theo đàn, nhưng mà mùa này, vừa khai xuân chưa lâu, bọn chúng không đi theo đôi thì đi kiểu gì? Đợi thêm mười mấy hai mươi ngày nữa sẽ thành một ổ." Đơn Dũng khoác vai Hiền đệ:" Tri thức trên sách vở luôn thiếu xót, cậu phải về với tự nhiên, liên hệ tri thức với thực tiễn."

"Thôi đi, anh muốn bắt lao động thì cứ nói, có điều lão đại, sức vóc em tới chỗ thế này có tác dụng gì chứ?"

Hai người đi xuống núi, Đơn Dũng nhìn khắp núi rừng:" Tác dụng lớn ấy chứ, nếu cậu không thường nói tới địa chất thủy văn và các loại sản vật Lộ Châu ghi chép trong tư liệu cũ, anh đã chẳng lần mò tới những chỗ quỷ quái này. Trước kia đến anh cũng không biết sợi liễu ở đây hái từ trên cây xuống đã là cực phẩm, còn cả địa hoa mà thành phố coi là cực hiếm, ai ngờ ở đây gọi là bì thái, đem nuôi lợn. Khắp núi rừng này chính là kho báu thiên nhiên, một khi đường cao tốc khai thông, anh thật không tưởng tượng được nơi này còn có thể phát triển tới mức độ nào."

"Cái đó phải xem con người làm thế này, nơi này sản xuất quá tản mác, vùng xã Thanh Hà này 20 năm trước có người làm mục trưởng, nhưng sau đóng cửa. Về sau cũng có mục trường, chẳng qua là làm cái hàng rào quây lại, sau đó xin tiền hỗ trợ bên trên, chẳng ai chăn nuôi đàng hoàng. Lão đại, em cũng không nhìn ra trong anh có cái khí chất chăn trâu chăn bò, sao anh lại hứng thú với chuyện này như thế? Năm ngoái anh cũng nói, nhưng không ngờ anh làm thật." Tư Mộ hiền thắc mắc:

"Cần gì phải phiền thế, anh làm lái buôn là đủ rồi, ha ha ha. Đi nhanh lên, trước khi trời tối mà chưa ra được đường cấp hai là phải lần mò trong núi đấy." Đơn Dũng giục, hai người từ trên núi xuống mục trường Thanh Hà. Nơi này kiến thiết đã có quy mô rồi, lưới sắt kéo dài mười mấy km, bao quanh từ chân núi tới lưng núi, giống cỏ được rải xuống đã này mầm nhô lên, xanh mươn mướt cả triền dốc. Chuồng gia súc vừa xây dựng rộng tới mười mấy mẫu. Trông coi ở nơi này cũng là người của Sử Gia Thôn, mà người làm thì đại đa số tới từ thôn Đường Lê. Mọi người đều quen Đơn Dũng, nghe đồn là con rể của Sử lão gia tử, cơ bản là coi như ông chủ, chiêu đãi hết sức ân cần.

Không ở lại ăn cơm, hai người rời mục trường, chuyến này họ đi một vòng từ Nhạn Lạc Bình, đi mất đúng một ngày. Khi lên đường cấp hai thì trời đã tối, lần mò trong đêm đi mấy chục km tới nhà máy dấm ở Nhạn Lạc Bình mới ăn cơm.