Q3 - Chương 114 Buông tay chẳng dễ. (1)
Vợ chồng Đơn Trường Khánh và Đằng Hồng Ngọc giờ coi như làm việc toàn thời gian ở nhà máy dấm, một năm qua phát triển hết sức thuận lợi. Hiện Nhạc Lạc Bình trừ sản xuất dấm thương hiệu Hưởng Mã Trại chỉ sản xuất hộ Nguyên Nguyên loại dấm cao cấp hơn 30 đồng một chai.
Tư Mộ Hiền hỏi tới Trịnh Cẩm Thiền, nàng nương tử dấm này không chịu nhàn rỗi, đã tới Nhạn Bắc xây dựng nhà máy đóng chai rồi, trong thời gian ngắn khó về được. Trong bữa cơm Đằng Hồng Ngọc lại khen Tư Mộ Hiền một tràng, quay sang mắng con trai, tuổi không ít nữa, suốt ngày chơi với đám nam nhân Sử Gia Thôn, không biết đi kiếm đối tượng. Tư Mộ Hiền cắn răng cười trộm.
Ăn qua loa xong bữa cơm, Đơn Dũng đi như trốn, lên xe rồi Tư Mộ Hiền bảo:" Lão đại, xem tình hình này anh thực sự nên kiếm cô vợ đi, nếu không mẹ anh sốt ruột sinh bệnh đấy."
"Kệ bà ấy, cứ thấy anh là toàn lải nhải chuyện này." Đơn Dũng nổi nóng:
"Đương nhiên rồi, người già trừ chuyện này ra có cần gì khác để lo nữa đâu. Anh lại không cần giống người khác phải lo nhà lo xe, cái gì cũng có sẵn rồi. À không đúng, em thấy không ổn, chẳng lẽ anh đưa vợ tới Nhạn Lạc Bình, dù cưới về Hưởng Mã Trại cũng không thích hợp." Tư Mộ Hiền đột nhiên nghĩ tới một vấn đề thực tế, thời buổi này cô gái nào chịu theo Đản ca sống ở mấy nơi hoang vu như thế, ai chẳng thích ở thành phố:
"Chuyện này chẳng vội. Ví như cậu đấy, trước khi kết hôn thì tưởng tượng tươi đẹp ra sao, bây giờ kết hôn rồi, có hạnh phúc không?"
"Đương nhiên là em hạnh phúc rồi."
"Nói lại lần nữa xem, phải nói thật, trên đời này hạnh phục tuyệt đối là không tồn tại." Đơn Dũng truy hỏi tới cùng: "Không có tí nuối tiếc nào thật à?"
Anh em họ thân thiết tới không chuyện gì là không thể chia sẻ rồi, Tư Mộ Hiền cười hì hì:" Nói nuối tiếc thì có một ít thật, Thúy Vân quá tỉ mỉ, quản quá rộng, tiền lương em phải nộp hết, cô ấy chỉ sợ anh và Lôi Đại Bằng đưa em tới chỗ giải trí. Còn nữa, cô ấy bác ái lắm, chỉ giành một nửa tình cảm cho em, nửa còn lại chiếu cố cho cha mẹ ở nhà. Ài, nếu nói hài lòng thì em rất hài lòng, nếu nói mỹ hảo thì thiếu một chút... Lời này chỉ hai anh em mình biết thôi nhé, đừng nói với Thúy Vân."
"Cho nên kết hôn muộn chút vẫn hơn." Đơn Dũng cười gian:" Anh nghĩ tiếc nuối nhất của cậu không phải chỉ có thế, mà là đời này chỉ có thể lên giường với vợ thôi, ha ha ha..."
Tư Mộ Hiền không chịu nổi lời lưu manh của lão đại, phải hô ngừng, nếu không chẳng biết còn bị lôi kéo đi tận đâu. Rồi không thể tránh được nhắc tới Lôi Đại Bằng, tên đó chơi gái ở Duy Đặc bị cảnh sát bắt tại trận, phạt quản lý trị an 5000, nghe nói về nhà bị cha hắn đánh một trận tàn tệ, nhiều ngày chưa thò mặt ra đi chơi. Không chỉ hắn, Trương Vệ Hoa và Đổng Vĩ cũng không có kết quả tốt, nhất là Trương Vệ Hoa đơn vị công tác nhạy cảm, cha hắn đang nghĩ điều hắn đi nơi khác.
Chính vì chuyện này hai thằng béo đổ hết tội lên đầu Đơn Dũng, nhất chí khai rằng, là Đơn Dũng bảo thông báo cho gia đình, khiến trong lòng mấy tên kia có khúc mắc lớn. Bây giờ Đơn Dũng gọi điện cho Lôi Đại Bằng, hắn không nhận máy.
Nói tới đó Tư Mộ Hiền hỏi:" Lão đại, em thấy anh nên mời họ ra, xin lỗi trước mặt. Em không nghĩ anh sai, nhưng mà nên hòa hoãn chút, anh là lão đại mà, không cần chấp bọn ngốc đó."
"Chuyện của bọn nó thì nói sau, hôm nay anh muốn đi gặp một người, lát nữa cậu ở ngoài đợi anh." Đơn Dũng đã an bài lịch trình sẵn:
Tư Mộ Hiền không hiểu, hắn biết là chuyện Duy Đặc, Sài Chiêm Sơn không rõ tung tích, chuyện xây dựng ở xã Đường Lê sắp bắt đầu, mà hắn biết lão đại nhắm chuẩn việc gì là không dễ buông tay, khuyên:" Lão đại, em thấy anh nên buông tay thì buông tay, con người phải học cách cúi đầu trước hiện thực không thể thay đổi, sớm muộn gì cũng phải có một lần."
"Nói xem, lý do gì khiến anh phải buông tay?"
"Lý do thì nhiều lắm, nhân vật như Lão Sài còn chạy rồi, anh có chống được không? Đây là công văn liên hợp của chính phủ và cục tài nguyên, gần như là ban một lệnh hành chính, ai ngăn nổi? Còn nữa, Ngũ Châu tuy là xí nghiệp dân doanh, nhưng tiền thân thành quốc xĩ, người có thể cải tổ quốc xĩ có phải nhân vật bình thường sao? Anh biết vốn đăng ký của người ta bao nhiêu không, 100 triệu, về lý thuyết tài chính có thể khống chế cao gấp mười lần, đó là nhân vật có thể ngửa tay làm mây úp tay làm mưa, sao ai ngốc nghếch đấu với người ta? Cái mục trường đó bỏ thì bỏ, dù sao anh và Lão Sài vẫn còn những sáu cái nữa, anh cũng đủ kiếm rồi." Tư Mộ Hiền đánh giá đúng trọng tâm, hắn rất hiểu suy nghĩ của Đơn Dũng, chuẩn bị một kho tài nguyên thiên nhiên cỡ lớn ở trấn Thạch Thành, vận chuyển đặc sản ra khắp các vùng xung quanh, dù mất mục trường Đường Lê, tổn thất chỉnh thể không lớn:
"Cậu nói rất đúng." Đơn Dũng vẫn bình thản lái xe:" Có điều chưa đủ để thuyết phục anh, họ muốn khai thác cát đá thì chẳng sao cả, nhưng nếu thực sự xây một nhà máy xi măng lớn thì sẽ hủy hết môi trường xung quanh. Bây giờ quốc gia đang hạn chế xây dựng những xí nghiệp ô nhiễm lớn, hao năng lượng, thằng đó sinh ra ý đồ méo mó, xây dựng nhà máy ở khu hẻo lánh, kiếm đủ rồi chạy, thế chẳng phải người đương địa thảm hay sao? Nơi khác anh không quản được, nhưng chỗ anh nhìn trúng, cục tức này anh nuốt không trôi.... Còn nữa, cậu nói xem, anh dẫn Lão Sài tới đó đầu tư, giờ làm Lão Sài có nhà khó về, anh buông tay thế nào? Dù Lão Sài có nhìn thoảng được, anh sợ mình chẳng nhìn thoáng được."
" Anh không nhìn thoáng được thì sao nào, thời buổi này chuyện làm người ta luẩn quẩn nhiều lắm."
"Đúng thế, dù sao anh cũng thử để cho mình nhìn thoáng chút, nếu thực sự không được thì anh buông tay."
"Vậy anh đi tìm..." Tư Mộ Hiền ngạc nhiên, chuyện này chắc chắn có ít nhiều tin tức chính quyền, mà lão đại là quân vô chính phủ, quan hệ chỉ tới mức trưởng thôn, không đúng, còn có một người:" Anh đi tìm thị trưởng Vương à?"
Đơn Dũng giật mình:" Cậu đúng là con sâu trong bụng anh, thế mà cũng đoán ra được à?"
"Ông ta không giúp anh đâu."
"Vì sao?"
"Người làm quan thì cái đầu tiên họ nghĩ tới là cân bằng, sau đó là lợi ích. Lão đại, đừng nói giờ anh chỉ là bạn của bí thư, dù anh là con rể thị trưởng Vương thì chuyện này cũng phải tính kế lâu dài. 5000 vạn xây một nhà máy xi măng, với chính phủ mà nói, đây là chính tích cực lớn, không thể vì anh không muốn mà người ta sáng làm chiều sửa."
"Không nghiêm trọng như thế, anh chỉ muốn tìm hiểu rốt cuộc là chuyện gì, nếu không hai mắt bị bôi đen, chẳng biết Ngũ Châu ở chỗ chúng ta có mạng lưới quan hệ lớn cỡ nào."
"Có tác dụng gì sao, biết rồi thì thế nào, quan viên bảo vệ nhau, quan thương cùng mạch, có muôn ngàn mối liên hệ, đợi anh hiểu rõ càng không dám hành động."
"Hiền đệ, cậu tên Mộ Hiền đúng là chẳng sai, cổ nhân chú trọng làm nhiều hơn nói, Khổng lão phu tử cả đời húc đầu vào tường, kết quả là thành Khổng thánh nhân. Còn cậu, cái gì cũng chỉ dừng ở trong đầu và miệng chứ không làm... Như thế là không được, chuyện gì cậu cũng không thử thì sao biết kết quả? Như hiện giờ, mới chỉ nói vài câu đã tựa dọa bản thân rồi, thế thì làm được việc gì? Biết vì sao anh gọi cậu không? Anh thấy chúng ta liên thủ, đưa một số suy nghĩ của cậu vào thực tiễn, nói không chừng có thể làm được chuyện gì đó."
"Khỏi mơ, giờ em là người có gia đình rồi."
Hai người khuyên qua khuyên lại, tóm lại là chẳng ai thuyết phục được ai, Đơn Dũng lôi kéo người giúp đỡ, Tư Mộ Hiền lại muốn rút mình ra ngoài cuộc chơi. Hai người lái xe tới thành phố rồi mà chủ đề vẫn dừng tại chỗ, xe đi tới khu tập thể chính phủ, nơi này canh cửa rất nghiêm, đi vào phải đăng ký. Sau khi gọi điện thoại trực tiếp đi qua, Tư Mộ Hiền bất ngờ, té ra Đơn Dũng liên hệ trước rồi, nói không chừng là liên hệ với Vương Hoa Đình.