Q3 - Chương 123 Người buồn người vui. (2)
Rốt cuộc là thứ gì gây ra vụ ngộ độc? Đây trở thành nghi vấn không thể nào phá giải, cuối cùng là do chuyên gia trung tâm pháp y kiến thức rộng rãi suy đoán, có khả năng là có người dùng thứ nước thiên nhiên đun bằng các loại thực vật như đại hoàng, lá phiền tả, những loại lá có tác dụng kích thích dạ dày mạnh. Nếu như đổ chất lỏng này xuống dưới giếng, sau khi bị trung hòa sẽ không cách nào kiểm tra ra được. Đương nhiên cũng đừng hi vọng tìm ra nguồn gốc, dù sao người ta cũng có ý mà. Đám người cục hình sự mắt tròn mắt dẹt, thế này chỉ là suy đoán mà không có chứng cứ, chẳng thể lấy làm phương hướng tìm manh mối.
Kết quả quan sát lâm sàng ở bệnh viện cũng chẳng giúp được gì, trừ công năng bài tiết được tăng cường cực đại ra thì không phát hiện vấn đề gì. Nếu nói nhất định nói là có thì mọi người đều ăn rất khỏe, ăn chưa tới nửa tiếng nhất tề chạy tới nhà vệ sinh. Tới tối thì đại bộ phận khôi phục bình thường, trừ tinh thần hơi kém thì trình trạng sức khỏe rất tốt.
Vậy là chẳng ai trúng độc hết, cái án này phải công bố ra làm sao?
Một điều an ủi là không hề có thương vong, công an hai cấp huyện trấn thở phào, lãnh đạo huyện cùng lãnh đạo cục công an đích thân tới bệnh viện thăm hỏi. Tạm thời chưa tìm ra nguyên nhân cho nên người cung cấp thực phẩm chất lượng kém gánh tội. Nghe nói mấy ông chủ hiệu lương thực trên trấn bị bắt hết, ý kiến chỉ đạo của đồn trưởng Cao đưa ra là:" Phạt, phạt nặng vào, phạt cho chúng sợ."
Quần chúng vỗ tay rào rào, đã bảo mà, cái bọn bất lương bán đồ ăn bẩn sớm muộn cũng gặp quả báo, kiếm chưa được vài ngày đã phạt tới sạt nghiệp.
8 giờ tối, thông báo phía chính phủ đã đưa ra, cô MC xinh đẹp của ĐTH Lộ Châu dùng giọng nói đầy sức hút mê hoặc thị dân.
"... Vừa rồi chúng tôi mới nhận được tin, công nhân đoạn thi công số chín đường cao tốc đi qua trấn Thạch Thành xảy ra sự kiện trúng độc tập thể. Hơn 200 công nhân dùng cơm tập thể xuất hiện triệu chứng nôn ói, tiêu chảy. Sau khi xảy ra sự việc, lãnh đạo hai cấp huyện thành phố coi trọng cao độ, nhanh chóng phái cơ quan liên quan tới hiện trường tổ chức cấp cứu. Hiện giờ các công nhân trúng độc đã khôi phục ổn định, theo điều tra liên hợp của cơ cấu vệ sinh an toàn thực phẩm và công an, nguyên nhân chủ yếu do thực phẩm ba không mua về. Lãnh đạo chính phủ thành phố đã chỉ đạo cho...."
"Phụt!" Tv bị tắt, Hứa Trung Hành hất mái tóc Hán gian, nghiến răng nghiến lợi:" Thật độc ác."
Cái quốc gia này không thiếu chuyện kỳ lạ, cuối cùng trách nhiệm trúng độc cứ thế bị đẩy đi, cứ như nói, anh tự làm tự chịu, đừng trách chính phủ. Còn tình huống thế nào thì Hứa Trung Hành tự biết, chuyện lớn như vậy, họ chỉ vội có kết quả, làm quan chỉ giỏi đùn đẩy thôi, nguyên nhân thế nào để đó. Tội chụp hết lên đầu đám bán hàng kém chất lượng, lý do thuyết phục nhất có sẵn, quần chúng vỗ tay, người trong cuộc tức bể phổi.
Tiết Diệc Thần đứng dựa vào cửa sổ lúc này mới nhớ ra lo lắng mà Hứa Trung Hành nói sáng nay, cô cũng nghi hoặc:" Anh nói có phải Lão Sài không? Nhưng hắn ở trong trại giam mà."
"Bà chị ơi, đám chơi trò XHĐ có ai mà trong tay lại không có một đám đàn em? Thời buổi này ai cũng thèm tiền phát điên rồi, đừng nói kiếm người đổ chất độc xuống giếng, kiếm kẻ giết người còn chẳng khó. Từ khi ông chủ phá cơ sở kinh doanh của hắn, lúc nào mí mắt tôi cũng giật, sợ lúc nào đó bị người ta đâm một phát sau lưng... Giờ thì hay rồi, chẳng thà đâm tôi một phát cho xong. Hơn 200 người nằm vạn, cô biết riêng hôm nay tiêu tốn bao nhiêu không, 11 vạn 2000 rồi." Hứa Trung Hành đau lòng không sao kể siết, vừa đau lòng vừa sợ, có lẽ người ngoài nghề không nhìn ra uy lực khủng khiếp của chuyện này, chứ người trong cuộc chỉ có thể nói là khiếp hãi. Những người chạy tới hiện trường cứu chữa kia không phải miễn phí đâu, đòi tiền hết đấy, riêng bệnh viện đã đòi hơn 9 vạn viện phí, còn tính tiền khám chữa. Đấy là chưa kể kinh phí phá án cho cảnh sát.
Chưa hết, mai khởi công rồi, hôm nay toàn bộ còn nằm viện, ai làm đây, không phải là thiếu một hai người, mà thiếu hơn 200 người đấy.
"Vậy thì phải làm sao?" Tiết Diệc Thần chưa bao giờ gặp phải loại sự kiện này, vì cô chủ yếu quan hệ với bên trên, tình hình đã báo cáo lên. Lúc này e rằng ông chủ Đoàn cũng gãi đầu rồi, dù có pháp lực thông thiên thì cũng chẳng vươn tới được nơi sơn cùng thủy tận."
Phải làm sao à? Hứa Trung Hành cũng đang muốn hỏi câu đó, hắn đi qua đi lại trong phòng, từ khi làm giám đốc nghiệp vụ của Ngũ Châu, hắn hưởng thụ cuộc sống mỹ hảo, đi tới đâu thuận buồm xuôi gió đến đấy. Ai ngờ tới Lộ Châu lại gập ghềnh thế này, lần này hắn có chủ trương khác ông chủ, ông chủ thà bỏ tiền nuôi tham quan chứ không trả điêu dân. Còn hắn cực lực muốn mua chuộc đám thổ phỉ, nhưng giờ khó rồi, người ta vào trại rồi, còn mua chuộc cái gì?
"Hay là chúng ta tìm Sài Chiêm Sơn thương lượng?" Hứa Trung Hành muốn quay lại chính sách cũ của mình:
Không ngờ Tiết Diệc Thần vừa nghe đã tức giận, ngón tay nhọn hoắt chỉ mặt hắn:" Não anh bị lọt nước à, Duy Đặc bị đóng cửa làm người ta tổn thất hàng trăm vạn đấy, còn thương lượng sao được nữa?"
"Nhưng công trình của chúng ta hàng trăm triệu đấy." Hứa Trung Hành cũng nóng lên:
"Không được đâu!" Tiết Diệc Thần khoanh tay trước ngực đi qua đi lại, liên tục lắc đầu:" Anh đâu phải không biết tính ông chủ, đi tới nơi nào, ngay cả lãnh đạo thành phố cũng phải lấy lòng, giờ xuống nước với một chủ quán mát xa à? Anh nghĩ xem có thể không?"
"Vậy bây giờ phải làm sao? Ngay cả đội trưởng Đường cũng trúng chiêu rồi, có kẻ đầu độc xuống giếng mà ngay cả cảnh sát cũng không kiểm tra ra, phải tóm đám gian thương đổ tội. Chuyện này một khi lộ ra, cô nghĩ xem, ai dám tới công trường nữa?"
Đúng lúc này có điện thoại reo, Tiết Diệc Thần chưa xem ai gọi đã đoán là ông chủ, quả nhiên là thế, cô cung kính đặt điện thoại lên tai, vâng dạ luôn mồm. Lúc sau cúp điện thoại, thần sắc có vẻ trấn định hơn vài phần.
"Mai điều 80 người ở công trường Hà Bắc tới, trước tiên đóng cọc đã, đợi tình hình ở bệnh viện ổn lại, ngày kia có thể ra viện. Ông chủ nói, bọn chúng không cho chúng ta khởi công, vậy chỉ cần khởi công được là chúng ta thắng."
Rất bá đạo, lại không hề oán trách, hai người kiếm về được vài phần tự tin.
...........................
Thời gian quay ngược bốn tiếng, xe cấp cứu hú còi từ thôn Đường Lê chạy ra, làm dân quê hoảng sợ. Bệnh viện bị người ta vây kín, trong đó có người thôn Đường Lê, hắn xem trò cười. Sau khi nhận điện thoại, hắn tìm kiếm trong đám đông, tìm được một phụ nữ đội khăn hoa, là người trong họ tộc, vừa đi bán sợi liễu về. Hắn kéo phụ nữ đó hô:" Này nhà Thủy Sinh, quan tài của mẹ chồng cô làm chưa?"
"Muốn chết à, làm cho ông một cái bây giờ?" Người phụ nữ thấy tên rỗi việc trong thôn, không thèm để ý:
Người kia ghé tai nói:" Chuẩn bị trước vẫn hơn, trên công trường phía tây thôn có gỗ thông thượng hạng đấy, tối chúng ta mang về, cô cần không? Bảo chồng cô tối nay theo chúng tôi."
Người phụ nữ kia thoáng cái mừng ra mặt, hỏi vội:" Thật à, nhưng có cảnh sát trông mà."
"Hôm nay không có ai trông đâu." Người kia bắn tin mật, sau đó chuồn mất, luồn lách trong đám đông, đem tin tức tốt lành báo cho nhiều người hơn nữa:
Thời gian quay ngược ba tiếng, Sử Bảo Anh cho thôn dân thôn Đường Lê nghỉ phép, cô không biết Đơn Dũng đang làm gì, song cô không hoài nghi gì cả. Trong điện thoại mời Đơn Dũng tới Sử Gia Thôn, tới làm gì? Tới thăm người ta chứ sao.... Ẩn ý trong đó cô nghĩ đầu óc thông minh như Đơn Dũng thế nào cũng đoán ra. Chìm đắm trong hạnh phúc, nên cô không phát hiện đám thôn dân lấm lét ghé tai nhau bàn tán chuyện bất chính.