← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 124 Người buồn người vui. (3)

Hai Đầu nói hôm nay công trường không có người."

"Máy móc to như thế khiêng sao nổi?"

"Có ống sắt, một cây bán mười mấy đồng."

"Vớ vẩn, lần trước tôi tới không có."

"Chậc, hôm nay mới tới, bọn công nhân đau bụng, ỉa chạy vào viện cả rồi, chỉ còn vài đứa trông coi, dẫn vài con chó tới dọa chúng chạy là được. Hai Đầu nói, ống sắt, ván sắt còn đủ loại thiết bị, tới mấy xe luôn... Còn nói trên xã đang có người thu mua."

Nghe tin này một đám thôn dân mắt đặc biệt sáng, đầu óc xuất hiện chung một cảnh, xanh xanh đỏ đỏ, toàn là tiền. Tiền hạt giống, tiền phân bón, tiền tiêu vặt cho con, tiền cho vợ sắm sửa, tất cả ngay trước mắt. Mọi người chìm đắm trong mộng tưởng mỹ hảo.

Thời gian quay ngược hai tiếng trước, Hàn Kiềm và Dương Hướng Binh lang thang ở thị trấn, men theo cầu cũ đi tới ngõ. Con ngõ bẩn thỉu chỉ xe ba bánh đi vào được, nhưng đi sâu vào trong lại là cảnh tượng khác, có mấy căn nhà lớn, sân chất giấy vụn cao như núi, rồi sách báo... À, đây là nơi mua đồng nát ấy mà, một nơi không hề bắt mắt. Đường cao tốc khởi công, đường phát tài đủ kiểu, tất nhiên không thiếu công nhân trộm ít đồ, rồi cư dân đương địa chân tay không sạch sẽ trộm đồ bán.

Hàn Kiềm nhìn mấy lượt nói nhỏ:" Con mẹ thằng Đơn Dũng này là chuột chũi à, chỗ này mà cũng biết."

"Đừng coi thường chỗ này, bọn mua đồng nát đều là bên mua bên trộm, một tháng kiếm cả vạn, có tiền đồ hơn lăn lộn XHĐ." Dương Hướng Binh cười tự trào gõ gõ cửa sắt:

Một người trung niên râu ria lởm chởm, quần áo lôi thôi bẩn thỉu đi ra, thấy hai người mặc cáo công trường, nói luôn:" Chỗ tôi không có đồ của công trường đâu, đi đi."

"Hút thuốc.

"Xem cái này."

Một đưa thuốc, một rút xấp tiền từ túi ra, người mua đồng nát liền thay đổi sắc mặt, ân cần hơn hẳn:" Các anh muốn bán cái gì? Hay là muốn mua cái gì?"

"Linh kiện, ống tuýp, ván, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, có điều ít nhất phải đủ nửa xe." Dương Hương Binh lấy giấy tờ ra:" Xem đi, đừng hiểu lầm, tôi là công nhân thép cấp 4, mấy thứ này trong tay các anh không đáng tiền, chúng tôi thu mua với giá cao."

"Ít lắm, công trường ngày nào cũng dũng, phải xuống quê thu mua." Anh đồng nát khó xử, vụ làm ăn này chỉ có thể gặp không tể cầu, trong tay không đủ hàng, không kiếm được tiền:

"Không thể nào, bên xã Đường Lê có đội công trình, vừa khởi công." Hàn Kiềm nói câu này ẩn ý trắng trợn, đi trộm đi:

Quả nhiên anh đồng nát sáng mắt, Dương Hương Binh lại nói:" Ông chủ thân phận chúng tôi không tiện, nhờ anh chạy một chuyến."

Nói rồi rút túi ra 2 tờ 100, nói đây là lộ phí, rồi rút thêm 2 tờ 100 nữa, vỗ vai anh đồng nát:" Tiền cọc, dù anh mua được bao nhiêu tôi mua hết, anh cũng chẳng lỗ mà, thuê cái xe chỉ 200 thôi."

Hai người không nhiều lời, nói xong đi luôn, đến đầu ngõ thì nấp vào góc kín. Không bao lâu sau nghe thấy tiếng động cơ rồ rồ, một cái xe ba bánh chạy ra. Đúng theo kế hoạch, hai người lại đi gõ cửa nhà khác, lần này là thím đồng nát, che mặt kín tới không nhận ra giới tính. Nhưng người ta nhận ra tiền, vụ làm ăn này đúng là trên trời rơi xuống. Lại có một cái xe ba bánh nữa chạy rầm rầm tới thôn Đường Lê.

Khi trời tối, Từ Thiếu Trung ở bên đường đếm xe đồng nát cười đau bụng, tới bảy tám cái xe ba bánh chạy xăng, nghĩ tới chuyện sắp xay ra lại cười đau bụng lần nữa.

Thời gian chỉ tới đúng 8 giờ, có hai bóng đen từ mục trường Đường Lê lẻn ra, nập trong bụi cỏ, có người chê bẩn không muốn nấp, bị Đơn Dũng kéo tay lôi vào trong bụi cây. Người bị kéo trách móc:" Xem cái gì mà xem, làm gì cũng lén lén lút lút."

"Lát sẽ thấy, kiên nhẫn chút." Đơn Dũng thì thầm:

Người kia là Lý Mân Liên, hai người nấp sát cạnh nhau, cô cũng chẳng ngại:" Này, sẽ không có chuyện gì chứ, những người kia … "

"Không sao, nếu hạ độc tên giám đốc Đoàn còn được chứ sao tôi đi hại những công nhân không liên quan được." Đơn Dũng khẳng định:

"Rốt cuộc anh dùng cái gì?" Lý Mân Liên hỏi câu này nhiều lần lắm rồi, Đơn Dũng chỉ cười không đáp, cô mất kiên nhẫn:" Anh không nói thì tôi không yên tâm được, đây không phải chuyện nhỏ."

"Tôi nói cho cô, không phải chuyện to tát gì, ỉa vài tiếng là hết... Thứ này tên y học gọi là cây đại kế gì đó, còn ở quê gọi là cỏ bạch mao, rễ cây qua ba năm là lợi hại nhất, gia súc dù ăn phải vỏ cho uống thứ này vào đi ra hết. Công năng là tăng cường bài tiết, gia tăng dạ dày co bóp, không có hại cho thân thể."

"Thuốc thú y à?"

"Ừ,"

"Cảnh sát tra ra thì anh sẽ đi vài năm."

"Xì, thứ mà khoa học hiện đại không giải quyết được nhiều lắm, thứ này máy móc kiểm tra không ra, lấy gì mà nghi tôi, nghi thì làm sao, không bằng không chứng. Tôi nói cô làm đấy, cô và Lão Sài có quan hệ nam nữ không chính đáng, có động cơ gây án... Úi.."

Lý Mân Liên đưa tay xuống eo Đơn Dũng nhéo mạnh, tên này nói chuyện không đàng hoàng, cơ mà nghe nói là không ai làm sao thì cô yên tâm vài phần. Buổi chiều rải người ra làm nhiệm vụ cô chẳng hiểu, đến tối vừa ăn cơm xong đã bị Đơn Dũng kéo ra đây rồi, còn chui vào bụi cỏ... Đêm hôm khuya khoắt kéo bạn gái của anh em mình ra chỗ vắng vẻ thế mà y chẳng ngại ngần.

Đơn Dũng giữ tay Lý Mân Liên:" Trò hay sắp diễn ra, chỉ chúng ta nhìn thấy, đừng quậy."

Tới rồi, Lý Mân Liên rụt tay lại, nhìn thấy có ánh đèn pin như đom đóm, tới gần một chút là bóng người, cũng lén lút như bọn họ, sợ bị phát hiện, cô ngồi sát vào Đơn Dũng. Buổi chiều xảy ra chuyện, đồn rằng có ôn dịch, làm công nhân chạy sạch, xe cảnh sát cũng đi rồi. Cô ngạc nhiên:" Này, rỡ lễ đài à?"

Rỡ lễ đài của nghi thức khởi công, tuy cách hơi ngốc, nhưng hiệu quả tốt, ít nhất không thể tiến hành nghi thức nữa.

"Không phải." Đơn Dũng đính chính:" Trộm gỗ, toàn là gỗ thông Nga đấy, một tấm vài trăm, đáng tiền lắm."

Lý Mân Liên phì cười, cô hiểu ra chiều Đơn Dũng rởi người đi làm gì rồi, dụ trộm tới.

"Bà cô ơi, cười cái gì, lộ giờ." Đơn Dũng bịt mồm Lý Mân Liên:

Hai người họ sợ lộ chứ bên kia người ta đập rầm rầm, chẳng bao lâu thấy có người thở hồng hộc vác đi. Một lần thành công, lần này đông hơn nhiều, quần chúng thành đàn trộm, kết đội đi huyên náo. Người chặt, người nhổ, người vác, chẳng mấy chốc mà lễ đài không còn nữa, còn quần chúng được từng miếng ván quan tài ngốc.

Lý Mân Liên cười tới nhũn cả người rồi, cô nhớ buổi chiều Đơn Dũng có nói một câu: Hết thảy phải dựa vào quần chúng.

Nhưng làm sao có thể ngờ tới dựa vào quần chúng ăn trộm?

Chuyện này quỷ dị ngoài tưởng tượng của cô, một đám thôn dân thật thà là thế mà bị Đơn Dũng xúi bẩy thành trộm mất rồi.

Đơn Dũng lúc này nằm ngửa người trên bãi cỏ, tay gối sau gáy:" Cô đừng cười người nhà quê, cơm no áo ấm rồi mới biết liêm sỉ, ăn chưa no thì liêm sỉ cái gì, không tụ thành thổ phỉ đi cướp là khá rồi. Đừng nghĩ tôi xúi bẩy, cần sao, chỉ cần không có người trông coi, đừng nói làm cầu, làm căn cứ tên lửa người ta cũng trộm."

Lý Mân Liên thảm rồi, cười đau bụng rồi.

Có điều cô không thấy màn đặc sắc hơn, công trường phong tỏa, nhiều vật bài tiết như thế, cũng có mấy người trông coi đấy, có điều nửa đêm canh ba nghe tiếng chó sủa sói tru, sợ chạy rồi. Đến chín giờ không ít bóng đen không giả sói tru nữa, lần mò vào công trường, tháo rỡ ván gỗ, linh kiện thành thùng, ống tuýp dài 9 mét, thừa bóng đêm chuyển đi.

Người nhát gan vác về nhà, giấu trong hầm sau chuồng gia súc. Người to gan vác tiếp, đi lên đường quốc lộ, không biết nghe đâu ra tin, có xe mua đồng nát đợi sẵn, chẳng cân nữa, một cây bao tiền, một tấm bao tiền, chẳng mấy chốc trong tay quần chúng đã toàn tiền là tiền.