Q3 - Chương 125 Tráng sĩ bàng hoàng, giai nhân hốt hoảng. (1)
Đồn trưởng Cao.... Đồn trưởng Cao."
Hứa Trung Hành gọi đồn trưởng Cao Đại Toàn vừa mới từ trên lầu xuống, đồn trưởng Cao nhìn thấy người này, vẻ mặt vốn đang phởn đời trực tiếp biến thành người đang bận rộn, nói là có cuộc họp phải tham gia. Nhưng Hứa Trung Hành không bỏ qua, vừa giữ vừa kéo vừa cầu khẩn:" Vậy chuyện của chúng tôi phải làm sao, linh kiện bị mất giá trị mấy vạn, dừng thi công hai ngày rồi, chúng tôi phải làm sao bây giờ?"
"Thế anh bảo tôi phải làm sao? Phá án cần thời gian mà, tôi đã đốc thúc đồn công an xã tra xét rồi, anh phải tìm đồn công an phía dưới." Đồn trưởng Cao khuyên:
Một là một hai tên trộm cả gan thì tra cũng được, nhưng nếu là cả một đàn trộm, thì rơi vào cảnh luật pháp khó trị số đông. Ngay cả đồn công an xã cũng ném chuột sợ vỡ đồ, biết rõ là người trong thôn làm đấy, nhưng chẳng lẽ bắt cả về? Thế chẳng phải phát động sự kiện quần thể sao? Cảnh sát xã tốn công bắt được mấy kẻ mua đồng nát, chiến quả là tìm được mười mấy ống tuýp, kinh phí phá an còn cao hơn lại chẳng thể xác định là từ công trường Ngũ Châu. Hứa Trung Hành nóng ruột lắm rồi, một ngày chạy lên đồn ba chuyến, thúc giục điều tra.
Đi thêm mấy bước nữa, thấy đồn trưởng Cao xem ra định chuồn thật, đưa tay ngăn cản:" Đồn trưởng Cao, đây là chuyện do đích thân bí thư Trương chỉ thị, giờ chúng ta lùi lại một bước, không tìm được đồ mất cắp thì thôi, nhưng sau này thì sao? Chẳng lẽ cứ để công trường của chúng tôi là nơi tới XHCN trước, đồ tùy tiện mà lấy."
"Chuyện này...." Đồn trưởng Cao thấy người ta cũng không dễ dàng gì, khoác vai Hứa Béo đi tới một nơi yên tĩnh, nhỏ giọng hỏi:" Tôi hỏi anh, anh phải trả lời cho thật."
"Tôi có gì mà không nói thật chứ?"
"Được, vậy anh nói thật đi, anh chọc giận thôn dân nơi đó phải không?"
"À... Thì...."
"Nhìn là biết đúng, mau tìm cách bù đắp, người Lộ Châu nổi tiếng hung hãn, anh đừng lôi bí thư ra Trương ra dọa tôi, anh nghe ngóng đi, mấy năm trước một giáo viên Nhất Trung bị cảnh sát bắt nhầm đánh chết, anh biết kết quả không? Hơn nghìn người tới đập phá phân cục, lên Bắc Kinh cáo trạng, từ thị trưởng tới cục trưởng cục công an, bị diệt từ trên xuống. Đừng coi thường người dân, cũng đừng coi thường rễ cỏ, một ngọn lửa bốc lên thiêu cháy đồng hoang đấy. Anh tới các đoạn thi công nghe ngóng xem, bọn họ qua lại với người dân thế nào? Tốn kém bao nhiêu? Các anh là đơn vị lớn như vậy lại đi đấu đá với người dân à, có cần không? Bọn họ thì muốn bao nhiêu chứ, tôi nói thật, thứ các anh mất nhiều gấp bội đấy..."
"Nhưng mà trưởng thôn không có ở đây, chúng tôi phải đi tìm ai?"
"Trong lòng anh tự biết, đừng hỏi tôi... Tôi thực sự có cuộc họp phải đi trước, chúng ta theo luật mà làm, dù sao không chỉ có nhà anh làm đường. Thời gian qua riêng mất cắp đã tới hơn 70 vụ, trên huyện cũng sốt ruột..." Đồn trưởng Cao nói xong gọi xe trong đồn, vội vàng rời đi, bỏ lại Hứa Trung Hành bực mình đứng đó:
Ngừng thi công hai ngày rồi, ngừng rất ấm ức, công nhân điều tới sau này nghe kể chuyện trước kia, quá nửa muốn đi kiểm việc khác, đội trưởng Đường hứa trong lúc nghỉ vẫn lĩnh lương như thường mới giữ được người lại. Nhưng không ai dám ở trong công trường nữa, Hứa Trung Hành hết cách, đành phải liên hệ với xã, tạm thời an bài nơi ăn ở trên xã, cách công trường tới hơn 7 km. Nếu thì công, vô hình trung chi phí sẽ tăng gấp bội.
Đồ bị mất không hi vọng tìm về nữa, công ti khẩn cấp điều từ các nơi tới, nói là hôm nay sẽ đến. Nhưng ông chủ đã ra lệnh, còn để xảy ra chuyện tương tự, từ hắn tới đội trưởng phải cút xéo. Bất đắc dĩ mới phải tới đây cầu cứu, không ngờ kết quả như vậy, đúng là ở nhà gì cũng ổn, ra đường đủ thứ khó. Hứa Trung Hành lúc này gọi trời trời chẳng đáp, kêu đất đất chẳng linh.
Tiếng điện thoại kêu, hắn vào xe nhận điện thoại, là Tiết Diệc Thần bảo hắn tới cao tốc nhận hàng, dặn dò ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện.
Hắn bỏ điện thoại xuống lòng trơ lỳ, tiềm thức còn thấy, hôm nay nhất định xảy ra chuyện.
………… ……….
"Diệc Thần, cô nói hôm nay còn xảy ra chuyện không?"
Tịch Vân Phương bỏ điện thoại xuống hỏi một câu nằm ngoài phạm trù tư duy của Tiếc Diệt Thần, nếu nói một nam nhân đang nghĩ gì, muốn gì thì cô ta sẽ hiểu, nhưng cô ta không hiểu đám điêu dân xã Đường Lê, ấp a ấp úng:" Chắc là không đâu, nếu còn xảy ra chuyện thì khác nào không cho chúng ta sống nữa."
"Bí thư Trương liên hệ với bên vũ trang, điều 50 dân binh dự bị tới ứng phó gấp, nếu bắt được tận tay, có khi sẽ có tác dụng trấn nhiếp. Hiện giờ người làm quan đều không chú ý tới dân sinh, nhưng đều sợ dân biến. Nhất là ở Lộ Châu, công tác tiền kỳ của các cô làm quá tệ." Tịch Vân Phương ngồi đung đưa trên cái ghế đu, chỉ trích:" Đúng rồi, tôi không hiểu, các cô tới đây làm ăn hay gây sự mà lại có ý đối địch cao thế? Cái mục trường kia chẳng qua chỉ là muốn tiền thôi, đáng lẽ có thể đàm phán được."
Đây chính là tâm bệnh của Tiết Diệc Thần, vì thế cô đem chuyện tới Lộ Châu tiếp xúc với Sài Chiêm Sơn nói ra một lượt. Gặp nhau thế nào, đàm phán ra sao, gây sức ép với bên đó rồi đàm phán hỏng, rồi lại kể làm sao kết oán với ông chủ Đoàn, cuối cùng khiến Duy Đặc đóng cửa. Nghe tới đây Tịch Vân Phương cau mày, biết chuyện khó mà vãn hồi, bây giờ dù bỏ giá cao mua lại mảnh đất cũng không bù đắp nổi tổn thất của Duy Đặc. Mà Tiết Diệc Thần lại phân tích, rất có khả năng là do Sài Chiêm Sơn gây khó dễ đằng sau, nếu không trộm cắp đã đành đi, phá cả lễ đài làm cái gì? Rõ ràng là muốn trả thù, chỉ cần người ta không rời khỏi khu đó, cả hai công trường đều thành nước không nguồn.
"Vậy giám đốc Đoàn của các cô có ý gì?" Tịch Vân Phương hỏi:
"Chẳng thể làm gì, nếu cứ tiếp tục không thể khởi công, anh ấy cũng khó ăn nói, mà chúng tôi bị kẹp giữa càng khó chịu." Tiết Diệc Thần thở dài, giờ mối hối hận, khi đó cứ cắn răng mà mua có phải tốt biết bao, giờ không thể dùng tiền giải quyết nữa:
Nhưng căn nguyên vấn đề vẫn phải giải quyết bằng tiền, Tịch Vân Phương bật máy vi tính trong văn phòng, lát sau nói:" Chuyện không thể xử lý như thế này được, người đi theo đường giang hồ chỉ sợ thiên hạ không loạn, hắn không sợ ầm ĩ. Tôi có nghe nói tới tên Sài Chiêm Sơn này, từ một tên công nhân mất việc lăn lộn ngoài đường phố có ngày hôm nay, hắn chưa phơi xác giữa đường tức là có năng lực nhất định. Các cô ở bên trên không hiểu chuyện phía dưới, Duy Đặc không phải của riêng Sài Chiêm Sơn, các cô ra tay đánh chết nó, không biết bao người tổn thất lớn, dù chưa chắc là nhân vật lớn gì, nhưng đủ khiến các cô ở Lộ Châu gian nan."
Tiết Diệc Thần sao không hiểu quy tắc ngầm này, Duy Đặc đứng sừng sững bao năm phải có chỗ chống lưng, giám đốc Đoàn phái đội ngũ từ tỉnh xuống, bất ngờ đột kích nhà người ta, không biết bao kẻ căm hận. Bảo sao công trường xảy ra vụ mất trộm, đồn công an đùn đẩy không dám nhận, báo lên huyện, lên thành phố, mấy ngày chẳng có được câu trả lời. Truy hỏi người ta nói thời gian qua mất trộm liên tục, đang toàn lực điều tra, mà đám thôn dân thì vẫn tiêu dao trong thôn, có lẽ người bị tổn thất lợi ích ở Duy Đặc đang mong phía họ khuynh gia bại sản luôn.
Đây cũng là đại thế, Ngũ Châu sắp bị vây chặt rồi, Tiết Diệc Thần đã mơ hồ thấy nguy cơ, thỉnh giáo:" Vậy chúng tôi phải làm sao?"