← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 126 Tráng sĩ bàng hoàng, giai nhân hốt hoảng. (2)

Nghĩ cách đưa Sài Chiêm Sơn ra, chuyện này không khó, nếu đúng là hắn, hắn ra mặt sẽ xong mọi chuyện... Đương nhiên là giá cả mảnh đất đó sẽ tăng lên gấp bội." Xem ra nữ nhân từng trải phong sương đúng là hiểu chuyện, ý Tịch Vân Phương rõ ràng, nhún mình cầu hòa:

Tiết Diệc Thần sao quyết được chuyện này, suy nghĩ một lúc gọi điện cho ông chủ xin ý kiến, hiện bốn công trường của Ngũ Châu thì đoạn ở thôn Đường Lê là tệ nhất, làm ông chủ nổi giận không chỉ một lần nữa. Cô cẩn thận báo cáo, đem ý tứ của Tịch Vân Phương chuyển lời cho ông chủ, lát sau cúp điện thoại ảm đạm nói:" Giám đốc Đoàn không đồng ý, anh ấy nói ngày mai ngày kia sẽ chuyên môn tới Lộ Châu."

"Ha ha, tuổi trẻ đắc chí, khuynh đảo một phương, đều là có tính thà mất tiền chứ không mất thể diện. Thôi vậy chúng ta đón chờ đại giá giám đốc Đoàn... Đi thôi, hôm nay theo tôi đi gặp thị trưởng Vương, lễ khởi công hủy rồi, trì hoãn tới khi nào tôi cũng chẳng rõ..." Tịch Vân Phương khoác tay Tiết Diệc Thần, nhưng Tiếc Diệc Thần vẫn lo lắm, hôm nay linh kiện thiết bị vừa vận chuyển tới. Tịch Vân Phương thấy vậy thì cười:" Không tới mức cướp giữa ban ngày đâu, có dân binh đi theo mà. Có điều cô cũng đừng quá lạc quan, nếu đúng là Sài Chiêm Sơn phá, dù mọi thứ đầy đủ cũng chưa chắc đã khởi công được. Đám người giang hồ ra bài không theo quy tắc.

Câu này làm Tiết Diệc Thần càng lo hơn, hai người rời tòa nhà, đây là địa điểm làm việc do công ty địa đốc ở Lộ Châu thuê, người gặp được họ đều chào "chủ tịch Tịch." Chứ không phải là "huyện trưởng Tịch" như trên quan trường. Đối với nữ cường nhân chân đạp hai thuyền thương trường lẫn chính trường này, Tiết Diệc Thần đã bất giác coi thành chủ soái rồi.

Hai người đều có gia sản không nhỏ, có xe riêng và lái xe, không ai chú ý rằng có những tiếng rắc rắc nhỏ, chụp lại phong vấn hai người trong ống kính máy ảnh.

"Con mẹ nó một đôi yêu tinh, bao tuổi rồi mà nhìn không ra." Vũ Tử xem ảnh lẩm bẩm, Tịch Vân Phương đã không còn trẻ nữa, nhưng hơn ở phong vận mê người, Tiết Diệc Thần thì hơn ở trẻ trung sức sống, váy hoa lay động, còn lả lơi hơn cả tiểu thư đầu bảng của Duy Đặc:

"Quan tâm làm gì, chúng ta chơi súng chứ có chơi gái đâu." Từ Thiếu Trung lái xe khinh bỉ:

Vũ Tử cũng khinh lại:" Số súng người ta chơi qua còn nhiều hơn anh gấp bội."

Từ Thiếu Trung nhất thời không hiểu, tới khi hiểu ra thì cười lăn cười bò. Hai người bám teo tới tận chính phủ thành phố, hai nữ nhân kia có giấy thông hành, xe đi thẳng vào trong, bọn họ thì không thể cho nên phải đỗ bên ngoài. Từ Thiếu Trung nhìn từ xa hỏi:" Xem tình thế này thì họ muốn đi mượn súng rồi... Mà cậu nói xem, tôi thấy sao chúng ta đang đi chệch hướng, phải cứu anh Sài ra chứ, chúng ta phá phách ở quê làm gì?"

"Tôi cũng đang nghĩ chuyện này, nhưng chỉ thấy tối om." Vũ Tử cũng động não rồi, nhưng hắn không hiểu theo dõi mấy người này làm gì, càng không hiểu Đơn Dũng luôn nấp trong bóng tối làm gì:

Trong thời gian chờ đợi Hàm Kiềm ở nhóm khác gọi điện tới, hắn đi theo Hứa Trung Hành, phát hiện ra ba chiếc xe tải hạng nặng của Ngũ Châu. Xem ra đối phương chưa chịu cúi đầu vẫn cố khởi công, xét tình hình Đơn Dũng đã giăng thiên la địa võng rồi, càng vùng vẫy kết quả càng thảm thôi.

........................

"... Ừ, đúng,.... Hôm nay chính thức bắt đầu rồi." Đơn Dũng xem giờ, đã đúng 10 giờ, tiếp tục nói:" Trong vòng hai tiếng phải chuẩn bị xong, thẳng tay mà làm, trong thôn có bao người thì dùng bấy nhiêu, chú ý an toàn, khoảng cách an toàn phải là 50 mét... Đúng bắt đầu từ đoạn Nha Khẩu, cho bọn chúng không khởi công được... Nếu để người ta khởi công được thì anh đi khóc đi... Thế thôi... Nghe tôi..."

Đơn Dũng cúp điện thoại, xe dừng ở giữa đường cấp hai, trên con dốc, chẳng biết đang chờ cái gì.

Đáng lẽ hôm nay đi tới đoạn thi công 11 đàm phán chuyện bồi thường mảnh đất khác, nhưng vì Lão Sài đã vào tù, đoạn thứ 11 cũng giở trò, đoán chừng định quịt không trả nữa.

Lý Mân Liên nhìn Đơn Dũng đang trầm tư suy nghĩ, hỏi:" Anh lại chuẩn bị làm gì thế?"

"Mẹ nó, đám đó năng lực thật lớn, mới hai ngày đã điều đủ thiết bị tới rồi, còn có một đám dân binh bảo vệ, không cho vài đòn mạnh tay, bọn chúng không biết Đơn vương gia lợi hại. Tôi đã chôn thuốc nổ xong rồi, nổ chết con bà nó." Đơn Dũng nghiến răng nói:

Nghe tới thuốc nổ, đôi mắt phượng của Lý Mân Liên đột nhiên sáng lên, cô tới gần nhìn Đơn Dũng thật kỹ:" Lúc tôi mới tới Lộ Châu có vụ nổ xe, có phải do anh làm không?"

"Hả?" Đơn Dũng bị bất ngờ, thiếu chút thì nói hớ, chỉ cười gian không đáp. Lúc đó Lý mỹ nhân dẫn đại đội nhân mã đi đòi tiền khắp nơi, sao mà giống chuyện hôm nay thế, hai vụ nổ cho Lý mỹ nhân đi ăn cơm tù mấy tháng, xem ra người ta vẫn canh cánh trong lòng:

Lý Mân Liên biết không sai rồi, xỉa ngón tay vào trán Đơn Dũng:" Tôi tới bây giờ vẫn chưa hiểu khi đó vì sao bao nhiêu cảnh sát nhắm vào tôi như thế... Té ra là anh giở trò."

"Nói linh tinh, cô thấy tôi làm à? Cứ nhìn hai ngày qua, tôi có làm gì không? Ít nhất tôi không hề làm chuyện phạm pháp nào nhé, đúng không? Trước kia cũng thế, tôi luôn tuân thủ pháp luật.... Nghĩ thoáng chút, tôi cũng vào đó cả tháng rồi, tiêu diêu lắm, đừng mang gánh nặng tư tưởng." Đơn Dũng dỗ dành:

"Hừm, đồ gian nhân." Lý Mân Liên hậm hực quay đầu đi ngồi về chỗ:

Đơn Dũng hơi có chút áy náy, cười nịnh:" Sao vậy chị Lý? Vẫn để bụng à? Thực ra tôi là người tốt, dù làm việc gì cũng là bị ép phải tự bảo vệ mình... Có chỗ nào không phải, cô rộng lượng bỏ quá cho."

"Không rộng lượng thì sao, đều đã cùng một con thuyền rồi. Tôi chỉ không hiểu làm sao Lão Sài lại đem tôi phó thác cho anh, anh ấy không lo anh gian như thế, đem tôi bán với giá tốt, anh ấy ra mất cả tiền lẫn người à?" Lý Mân Liên có chút giận, nhưng không phải chuyện cũ:

"Ai bảo không lo, nếu không đã chẳng phái mấy tên canh tôi như canh trộm." Đơn Dũng lẩm bẩm:

Lý Mân Liên bĩu môi, đúng là mấy người kia mới đầu còn đề phòng Đơn Dũng, có điều giờ y chỉ huy thuận tay lắm rồi, Lão Sài mà ra muộn e là đàn em đổi người hết. Có điều cố cũng không quá lo, người ngồi bên cạnh tùy có gian một chút, xấu một chút, nhưng khiến người ta có cảm giác tin tưởng và an toàn. Định quay sang nói gì thì gặp ánh mắt si mê của Đơn Dũng, cô giật mình, tim vọt lên tận cổ, là nữ nhân kiếm sống chốn phong nguyệt, sao không hiểu ánh mắt đó của nam nhân.

Đó là ánh mắt mến mộ, cũng có thể gọi là mang ý đồ xấu.

" Giám đốc Lý, không ngại thảo luận vấn đề nhỏ với tôi chứ?" Đơn Dũng hỏi:

"Vấn đề gì?" Lý Mân Liên vờ như ngốc nghếch:

"Vấn đề nam nữ." Đơn Dũng nói thẳng:

"Anh muốn nói gì?" Lý Mân Liên có chút hoảng loạn, nếu y có ý đồ xấu với mình, không biết phải làm sao:

" Tôi thích một mỹ nữ, tới giờ tôi không biết trong lòng cô ấy nghĩ gì, tôi muốn buông tay rồi, nhưng tôi không buông được, cô bảo tôi phải làm sao?" Đôi mắt Đơn Dũng sâu như giếng, chứa đầy thâm tình:

Lý Mân Liên bị đôi mắt ấy làm như bị điện giật:" Tôi làm sao biết được?"

"Ý tôi là cô bảo tôi nên theo đuổi hay là buông tay, tôi không quyết được." Đơn Dũng buồn bã, trong lúc vô tình khơi lên tâm sự cất giấu sâu trong lòng:

Tim Lý Mân Liên đập mạnh, đôi mắt đẹp chớp chớp:" Vậy anh phải sớm nói với cô ấy là thích cô ấy thế nào chứ."

"Dù tôi không nói thì cô ấy vẫn nhìn ra."

"Có nhìn ra vẫn không bằng anh tự nói với cô ấy."

"Nhưng bây giờ muộn rồi, tôi nên làm sao?"