← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 127 Tráng sĩ bàng hoàng, giai nhân hốt hoảng. (3)

Đơn Dũng thở dài buồn thối ruột, cũng vì Lý Mân Liên là cô gái không quen thuộc lắm cho nên y mới dám thổ lộ tiếng lòng. Hồi lâu không thấy Lý Mân Liên trả lời, quay sang thì Lý Mân Liên thất thần nhìn mình, làm ý cũng thộn mặt:" Này, cô làm sao thế?"

"Không sao cả, tôi rất vui, trước nay tôi luôn cho rằng anh coi thường xuất thân của tôi, không ngờ lại là như thế..." Lý Mân Liên cảm động đưa tay vuốt má Đơn Dũng, ghé mặt tới hôn nhẹ lên má Đơn Dũng vẫn còn đang sững sờ, nhỏ nhẹ nói:" Có điều đúng là muộn rồi, nói một cách hiện thực là nếu Lão Sài không ra được nữa, tôi khả năng sẽ nghĩ tới anh. Anh không tệ, có tiềm năng."

Đơn Dũng xoa má vẫn còn đọng lại hơi ấm giai nhân, ngực nhộn nhạo "ợ" một tiếng, đoán ra ngay người ta hiểu lầm rồi, cô gái này đúng là làm người ta nuốt nước miếng thật, nhưng mà y không dám có tí tơ tưởng nào với "vợ bạn", đặc biệt còn là vợ Lão Sài, trừ khi chán sống. Tuy vậy Đơn Dũng cũng không dại nói thật, lảng đi:" Không ngờ cô lại trung trinh không đổi với Lão Sài như thế, khâm phục, tôi tới muộn đích thực nên buông tay thôi, về sau tôi sẽ không nói lại nữa chuyện này nữa.... Đổi đề tài nhé, Mân Liên, với nhãn quang của cô thì mỹ nữ nơi nào có vị nhất."

"Hừm, nam nhân thối, đều như nhâu cả." Lý Mân Liên lườm một cái, song cô không ngại chủ đề làm các cô gái đỏ mặt này.

Nhìn từ xa chỉ thấy Lý Mân Liên tựa hồ đang gập ngón tay kể cho Đơn Dũng nghe, hai người trò chuyện rất hợp ý.

...................

Hứa Trung hành lái xe đi trước dẫn đường, thi thoảng nóng ruột xem giờ, nhìn đường, nhìn đội xe vận tải phía sau. 10 giờ hắn đón được đội xe, 11 giờ 30 tới được trấn Thạch Thành, buổi trưa ăn cơm ở trấn, tới xã thì là 1 giờ chiếu. Lúc này hắn biết phải lấy tinh thần gấp trăm lần để ứng phó với chuyện sắp tới. Xe đi về phía thôn Đường Lê, không ngừng đánh tiếng với xe vận binh phía sau, ban vũ trang huyện nể mặt bí thư Trương mới điều người tới, toàn là những chàng trai hung hãn, đóng quân 1 ngày, 1 vạn đồng.

Giờ từ trên xuống dưới đều bẩn như nhau, nói chuyện đều bằng tiền, làm lính cũng hỏng rồi. Có điều dù gì người ta cũng mang tới chút cảm giác an toàn.

"Giám đốc Hứa nhìn kìa..." Lái xe kinh hồn nói, sợ xảy ra chuyện liền xảy ra chuyện, vừa mới rời thôn trung tâm tới thôn Đường Lê liền có chuyện, phía trước có một cành liễu lớn bằng bắp tay người lớn chặn ngang đường, đứng phía trước là một người ăn mặc kiểu nhân viên chấp pháp, xe tới gần liền phất cờ đỏ, ra hiệu dừng xe.

Hứa Trung Hành nhìn một cái là nhận ra ngay, em vợ của trưởng thôn Đường Lê, tên đó tai dơi mặt chuột, không chỉ chuột thường, mà còn là chồn hoang, trong thôn gọi hắn là Hai Đầu. Hai bên không lạ gì nhau nữa, lần trước kết bạn đi đánh nhau với mục trường là tên này cầm đầu, giờ thành tướng địch rồi, giám đốc Hứa vội tới đưa thuốc hỏi:" Anh Hai Đầu, có chuyện gì thế?"

"Làm đường, cấm chỉ đi qua." Hai Đầu kẹp điếu thuốc ngông nghênh nói, được thực thi quyền trưởng thôn một lần, đắc ý vô cùng:

Xe phía sau có vài người mặc đồ ngụy trang đi tới, nghe khẩu ẩm là dân binh đương địa, rống lớn:" Cút mẹ đi, bọn tao là người ban vũ trang, cản trở công trường thi công, có tin bọn tao trói lại không?"

Điêu binh đấu điêu dân, Hứa Trung Hành mừng thầm, lùi lại sau vài bước, mấy tên dân binh là người đương địa nên chẳng vừa, sắn tay áo lên, kéo cả đội tới.

Hai Đầu thấy tình thế không ổn, cười nịnh:" Không phải cản trở, thôn chúng tôi chuẩn bị sửa con đường này để hỗ trợ kiến thiết đường cao tốc mà."

"Bớt nói thừa đi, tránh, để xe vận tải đi qua, nghe rõ đây, truyền tin về thôn, nếu công trường mất đồ, gặp vấn đề gì, tao cho bọn mày biết tay." Binh sĩ cầm đầu đã được lệnh nên thái độ rất cứng, phất tay một cái cả đám mặc đồ ngụy trang xông tới kéo cành liễu to bằng cổ tay chắn đường đi:

Hai Đầu cuống lên:" Đừng đừng, bên trên bắn pháo, chặn đường là vì an toàn thôi."

"Bắn pháo?" Binh sĩ cầm đầu ngớ ra nhìn những người còn lại, sau đó cả đám cười phá lên thô bỉ vô cùng, tên cầm đầu nói:" Đừng bắn pháo trên đó, mày bắn ngay ở đây cho bọn tao xem."

Cả đám lại cười rộ lên lần nữa, diêu dân gặp phải loại còn điêu hơn rồi, nhìn Hai Đầu bị bao vây không dám cãi lại, Hứa Trung Hành cười đắc ý, lần này tìm đúng người rồi.

Không phải không dám, người ta còn cười kìa, Hai Đầu đứng giữa đường không đi, lấy thuốc lá ra châm lửa hút:" Vậy tôi bắn một phát cho các anh xem."

Uỳnh một tiếng, đám dân binh đang cười giễu cợt thì trời rung đất chuyển, đất đá bay loạn xạ, đám dân binh kinh hồn bạt vía, chui thẳng xuống gầm xe. Tên cầm đầu cũng sợ tới nằm sấp xuống, đợi khi yên một chút, định đứng lên thì "uỳnh" phát nữa, đất đồi rung lắc, đá bay tới chỗ họ, đập rào rào lên thân xe.

Lúc này cả đám dân binh và đội thi công đều sợ choáng váng, còn Hai Đầu thì thong thả đi về trên con đường vừa nổ xong, lần này không dám đuổi theo hắn nữa.

Rất lâu sau khói bụi tan hết, Hứa Trung Hành chạy mấy chục mét xem, thầm kêu khổ, chỗ rẽ mỏm núi bị nổ hai đoạn, đất đá lấp đường tới 1 km, có tảng đá to bằng cả xe, con đường duy nhất bị người trong thôn tự đánh sập rồi...

Tiếng nổ kinh thiên động địa truyền đi rất xa, làm Lý Mân Liên giật mình răng va vào nhau, nhìn về phía tiếng nổ truyền tới, chỉ thấy bụi đất mù mịt. Cô còn đang bàng hoàng thì uỳnh một tiếng lớn hơn, theo bản năng nhào vào lòng Đơn Dũng, nhắm tịt mắt, bịt hai tai. Đợi hồi lâu không thấy có tiếng nổ nào nữa mới ngồi thẳng dậy nhìn về phía thôn Đường Lê đang có khói bụi bốc lên, giọng lạc đi:" Anh, anh... Cho nổ người ta à?"

"Không phải người ta mà là đường thôn." Đơn Dũng khởi động xe:

Chiêu này quá ác, Lý Mân Liên hoàn hồn, tay ôm ngực, tim vẫn đập cuồng loạn, thế này khác gì ngăn hết ở bên ngoài, có một con đường thôi, anh không vận chuyển được gì vào, đừng nói thi công công trình, cuộc sống công nhân cũng thành vấn đề, phải làm sao? Con đường không thể không sửa, thôn dân chỉ cần kéo dài thời gian thôi, Ngũ Châu tự ra tay làm đường, thế là tốt rồi, trong thôn tự nhiên có con đường khang trang đi lên xã.

Cô hiểu dụng ý của Đơn Dũng, hay thì hay thật, nhưng làm thế khiến người ta sợ tới tư tưởng không thích ứng được.

"Quyền chủ động và tiết tấu hiện nằm trong tay chúng ta, nếu như bọn chúng không có kế sách gì thì tôi sẽ thất vọng lắm. Nếu bọn chúng nghĩ cách phá vỡ cục diện bế tắc này thì phải cầu tới Lão Sài, cô không mong có một cuộc trùng phùng lãng mạn ngoài trại giam à?" Đơn Dũng lái xe rất chậm, đi thong thả, như hết thảy đều không liên quan tới y:

"Sẽ không có tác dụng phụ gì chứ?" Con mắt Lý Mân Liên lớn khác thường, căn bản không phải đang kỳ vọng lãng mạn, chỉ thấy chuyện ngày càng có khuynh hướng làm xằng làm bậy:

""Trưởng thôn an bài đấy, thuốc nổ mua theo đường chính đáng được phê duyệt, hợp pháp, nhân viên thao tác là chuyên viên của công ty thuốc nổ. Cô nói xem làm sao có vấn đề được?" Đơn Dũng nhe răng cười:

Lý Mân Liên lẩm bẩm cái gì đó không nghe rõ, có điều là cô gái nghĩ tới đa phần là nhân tố bất lợi có thể gây ra, Ngũ Châu là công ty lớn cỡ nào, bối cảnh chính trường không nhỏ, cô hiểu những chuyện này là đang ép Ngũ Châu phải đi ra đối thoại, mà đối thoại thì phải tìm Sài Chiêm Sơn. Nhưng như thế cũng tương ứng với nguy hiểm, cô hỏi:" Lỡ chẳng may chúng giở thủ đoạn với anh ấy ở trong trại giam thì sao? Ảnh hưởng của chúng lớn lắm, làm thế không phải hại Lão Sài à?"