← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 133 Cán cân quá lệch, khó mà địch nổi. (4)

Còn phải nói sao, khi cô ấy và người khác phát sinh quan hệ, anh sẽ bị gạt sang bên. Nữ nhân dễ cảm thấy hạnh phúc hơn nam nhân, cho nên tốc độ lãng quên sẽ nhanh hơn khi có người khác lấn chỗ. Thế giới này thực ra đơn giản lắm, ai cũng muốn tranh thủ hưởng thụ giấc xuân ngắn ngủi, ai tin vào lời thề non hẹn biển nữa?" Lý Mân Liên có cái nhìn bi quan về ái tình:

Đơn Dũng phản bác: "Không đúng không đúng, quá bi quan, tôi tin không phải cô gái nào cũng thế."

"Anh thì sao?" Lý Mân Liên khinh bỉ:

"Thân thể tôi thưởng thụ giấc xuân ngắn ngủi, nhưng tinh thần tôi tin vào thề non hẹn biển." Đơn Dũng nói một câu thật lòng, vậy mà khiến Lý Mân Liên cười nghiêng ngả, nói nam nhân đều thế cả, nói quân tử đa tình cũng chính là nói kẻ bạc hạnh phụ tình nhân.

Thật kỳ quái, Đơn Dũng là nam cho rằng căn nguyên của hôn nhân bất hạnh ở nam, Lý Mân Liên lại quy trách nhiệm cho nữ, thế là thành vấn đề gà sinh trứng hay trứng sinh gà, cãi nhau không kết quả. May là tuy công kích lẫn nhau nhưng đều là giọng điệu cười đùa, không tổn thương tình cảm.

Được nửa đường tới Sử Gia Thôn, Đơn Dũng nhận điện thoại xong thì phanh xe lại, vẻ cười đùa trên mặt không còn nữa. Lý Mân Liên khẽ hỏi, y trầm giọng nói:" Đoàn Viêm Quốc triệu tập một đám người họp ở khách sạn Đông Minh, Vũ Tử nói thế trận không thể xem nhẹ, bọn họ không biết nên bám theo ai... Lần này hẳn là chúng có hành động rồi."

"Vậy phải làm sao?"

"Thì đang nghĩ đấy thôi."

"Giờ mới nghĩ à, tưởng anh giỏi tới nghĩ ra được người ta làm thế nào chứ, xì." Lý Mân Liên khiêu khích:

"Chuyện đó cũng không khó, chẳng qua chỉ có mấy điểm mấu chốt để tìm sơ hở ra tay. Giống như nham nân đưa tay ra đùa giỡn mỹ nữ ấy, đã sờ là phải sờ vào chỗ mẫn cảm, chứ chẳng lẽ đi sờ chân?"

"Này, đang nói chuyện nghiêm túc, đàng hoàng chút, đừng lưu manh thế?"

"Lần này chúng ta đúng là chỉ có thể giở trò lưu manh thôi, trừ mặt dày mày dạn dây dưa thì không có cách nào khác, không thể để người ta đánh trúng chỗ yếu hại. Tôi nghĩ xem nào, bọn chúng sẽ làm sao đây... Trước tiên nhất định phải làm rõ mọi mối quan hệ của Lão Sài, vấn đề ở chỗ này, Lão Sài lý lịch bẩn, thế nào cũng có tư liệu ở chỗ cảnh sát. Vậy thì đám Vũ Tử và Hàm Kiềm chắc chắn không qua được mắt người ta, có điều chúng không tìm được họ mà Lão Sài cũng không tiết lộ, vậy... Thôi chết rồi, còn một lỗ hổng lớn chưa lấp, nếu mà tìm tới hắn thì xong hết..." Đơn Dũng đột nhiên tái mặt như liên tưởng tới sơ hở lớn:

"Sao anh nhìn tôi chứ?" Lý Mân Liên không hiểu sao Đơn Dũng lại nhìn mình rất quái dị:

"Anh cô vẫn bị giam, với cái tính của anh cô, chẳng cần tra tấn bức cung, lấy chút lợi ích ra dụ là hắn sẽ khai sạch bách."

"Này, anh tích chút khẩu đức đi, anh ấy chỉ lo chuyện kinh doanh, chuyện khác anh ấy không biết gì cả."

"Không biết gì thì cũng biết thừa đám Hàn Kiềm, hỏi một cái là hắn khai thôi, lại hỏi tới bạn bè của Lão Sài, Lão Sài có mấy người bạn? Tôi thoát được không? Mà tra một cái, tôi lại có án, chạy đằng trời." Đơn Dũng đấm vô lăng:

Lý Mân Liên cũng sững sờ, nếu như tìm tới Lý Bằng Vũ thì khả năng này là rất cao, anh cô không biết lợi hại trong chuyện này, lại biết về Sài Chiêm Sơn, không lạ gì Đơn Dũng qua sự kiện Lư Nhục Hương, tìm hắn là tìm đúng người.

"Chắc không nhanh tới mức đó đâu." Lý Mân Liên khó xử, dù sao cũng là anh em:

"Chậm sao được, công trình 200 triệu đấy, giết người luôn chúng còn dám nữa là." Đơn Dũng lo lắng:

"Vậy thì phải làm sao đây?" Lý Mân Liên ôm cánh tay Đơn Dũng kéo:

"Tôi phải giấu cô đi, nói không chừng cô là mục tiêu tiếp theo. Phàm là những người gần gũi với Lão Sài đều có thể là mục tiêu, chúng sẽ không mất quá lâu để mò ra tôi... Cho cô một chỗ, cô ở đó, không được ra, không được liên hệ với bên ngoài. Đừng cãi tôi, phục tùng vô điều kiện đi, chuyện nguy hiểm rồi." Đơn Dũng khởi động xe:

"Vậy Chiêm Sơn có nguy hiểm không?" Lý Mân Liên không phản bác mà hỏi chuyện cô quan tâm nhất:

Câu nói này làm Đơn Dũng rất có cảm xúc, thề non hẹn biển không đáng tin, đôi khi chẳng cần thề non hẹn biển lại có người lo lắng cho, y nhìn Lý Mân Liên mỉm cười hâm mộ:" Chuyện uy hiếp được Lão Sài không nhiều đâu, trong đó có cô, cô an toàn là hắn an toàn."

Lý Mân Liên không nói thêm lời nào nữa, đi tới bước ngày hôm nay rồi chẳng thể ngờ được, nhưng đã tới bước này thì không hối hận được nữa. Cô biết nơi ẩn trốn khả năng là Sử Gia Thôn mà Đơn Dũng luôn tin tưởng, nhưng cô không khỏi lo lắng, mảnh đất lành đó liệu có bảo vệ được họ không?

...............

"Lý Bằng Vũ, như thế nào? Đồng ý hợp tác chứ?"

"Anh nghĩ cho kỹ đi, chứa chấp mại dâm, kinh doanh phi pháp, cung cấp địa điểm sử dụng ma túy, không tội nào nhẹ cả. Anh cũng từng là thương nhân thành công, không muốn cả đời hủy ở đây chứ?"

Hai nam tử nách mặt mày nghiêm nghị đang tra hỏi Lý Bằng Vũ, bọn họ lợi hại hơn bất kỳ thẩm vấn viên nào hắn từng gặp. Điểm đột phá đúng là ở chỗ Lý Bằng Vũ, bằng cấp cao, có tiền án phạm tội kinh tế, loại người này sợ quan, rất dễ đối phó, không giống bọn nhà quê bạo lực, dí súng vào đầu cũng vẫn dám chửi cả nhà người ta.

Sự thực chứng minh đúng là thế, vài ngày sau khi bị giam Lý Bằng Vũ đã khai sạch bách chuyện kinh doanh ở Duy Đặc, chỉ có điều giới hạn ở kinh doanh thôi, còn tầng sâu hơn như ô dù bảo hộ là ai? Thế lực ẩn giấu của Sài Chiêm Sơn ở đâu, hắn không nói rõ.

Không phải là không nói, mà là không biết, Sài Chiêm Sơn đâu ngốc để hắn biết.

Lý Bằng Vũ ngồi trên ghế thẩm vấn tinh thần rất kém, cơm tù sao bằng cơm nhão, chuyện này giám đốc Lý chịu tội không ít, đã thành khẩn khai báo với chính phủ rồi. Đặc biệt là đối phương hứa xử phạt nhẹ, suy xét cho tại ngoại, hắn không chống nổi dụ hoặc:" Từ lúc tôi vào luôn rất phối hợp mà."

"Đúng là vậy, thế thì phối hợp thêm lần nữa đi, xác nhận những người này." Người cao ráo vẫy tay gọi Lý Bằng Vũ xem ảnh:

Lý Bằng Vũ nhìn một cái, đều quen cả, Hàn Kiềm làm bảo an, lúc đi lúc nghỉ, lương lại cao nhất; Từ Thiếu Trung, thợ điện; Điền Quân, bộ dạng không thích hợp ra mặt, khi nào có người gây chuyện mới ra... Khi nói ra những người này, hắn chợt nhận ra một số kẻ ẩn trong Duy Đặc hành tung quỷ dị, bảo sao Sài Chiêm Sơn yên tâm giao Duy Đặc cho hắn.

Người thì thấy vũ khí thì chưa thấy, tung tích thế nào Lý Bằng Vũ không rõ.

Người cao ráo lại hỏi:" Sài Chiêm Sơn thường qua lại mật thiết với ai nhất, trừ cô gái ở Di Long Loan, em gái anh phải không?"

"Vâng... Hắn qua lại với ai thì tôi không rõ lắm, vì hắn ít tới Duy Đặc."

"Nghĩ kỹ xem, chẳng lẽ không có một ai thì vô lý quá, ai gần gũi với hắn nhất, có cơ sở tín nhiệm nhất."

"Hình như có, à đúng rồi, là y?"

"Tên là gì, người ở đâu?"

"Đơn Dũng... Y rất được Sài Chiêm Sơn tin tường, tên đó là danh nhân, ghê gớm lắm, nghe ngóng chút là biết, y từng ở trại giam này."

Hai vị thường phục trao đổi ánh mắt với nhau, bảo Lý Bằng Vũ nói tiếp, nhưng Lý Bằng Vũ cũng chẳng nói ra thêm được ai, Lão Sài chẳng có bạn bè gì. Cảnh sát tòa dẫn người đi, hai người mặc thường phục men theo ánh đèn tối tăm của trại giam ra ngoài, bắt tay cám ơn cảnh sát địa phương. Khi lên xe bọn họ đã bắt đầu điều tra hồ sơ điện tử của một người.

Nửa tiếng sau hồ sơ điện tử đó gửi vào di động của Đoàn Viêm Quốc, hắn đang tiếp khách, mượn cớ đi vệ sinh, lúc quay về đã tươi cười như gió xuân, tiếp đãi mấy vị khách Tịch Vân Phương mời tới. Lúc chén qua chén lại vẫn bàn công tác tiếp theo nhà máy xi măng, cứ như chẳng chuyện gì xảy ra vậy...