← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 134 Cán cân quá lệch, khó mà địch nổi. (5)

Tiểu Cái, Tiểu Cái, cậu chết ở đâu rồi không ra đón đại gia, còn gọi điện thoại quấy nhiễu tôi không tha cho các cậu đâu."

Lôi Đại Bằng đỗ xe đạp điện, đứng trước cửa điểm cung cấp nước rống lớn, cả buổi sáng bị đám bạn xấu lần lượt gọi điện quấy nhiễu, không chịu nổi phiền phức đành giữa chừng trốn việc ra gặp mặt. Từ sau sự kiện Duy Đặc, Lôi ca tém bớt lại không ít, không đánh bài, không chơi gái, gọi đi uống rượu cũng không đi, nghe nói chuyên tâm tu luyện sắp đạt tới tiêu chuẩn nam nhân tốt rồi.

Rầm, hắn đá cửa một phát, trong nhà chật kín người, nhưng có người làm Lôi ca cực kỳ chướng mắt, là ai? Chính là Đổng Vĩ, tối hôm đó chính hắn xúi anh em đi uống rượu mát xa nên xảy ra chuyện. Lôi Đại Bằng không nói một lời xông tới tóm lấy Đổng Vĩ gầy gò nhỏ bé, kẹp cổ chửi mắng:" Con mẹ nó thiếu chút nữa làm lão tử mất luôn cái bát cơm cán bộ quốc gia rồi, tôi đã nói không đi, vậy mà các cậu nhất định kéo tôi đi. Nói, món nợ này tính sao?"

"Úi da, Lôi ca, tôi cũng bị phạt 5000 mới ra được chứ có lợi lộc gì đâu." Đổng Vĩ giải thích, họ cùng chung hoạn nạn, phải nhất chí đối ngoại mới đúng:

Lôi Đại Bằng thấy cũng phải, liền buông tay tìm mục tiêu mới, chỉ hai thằng đệ béo:" Lại đây."

Hai thằng béo có chút khiếp đảm, rụt rè đi ra, tức thì Lôi ca cho mỗi đứa một phát, mắng: "Bảo bọn mày chơi gái bọn mày không chơi, anh em vào hết rồi, bọn mày tiêu diêu bên ngoài, lại còn mách cha lão tử. Con mẹ nó, đánh chết hai thằng đầu heo này..."

"Á, á... Lôi ca nguôi giận, bọn em cũng hết cách mà."

"Đúng đúng, chủ yếu do Đản ca bảo, riêng hai đứa chứng không dám đâu."

"Lôi Đại Bằng, cậu lên cơn thần kinh gì thế hả?"

Cái Đình Giáp và Đổng Vĩ khuyên nhủ, Tống Tư Oánh vỗ bàn giáo huấn, thêm vào hai tên đệ béo cầu khẩn, Lôi ca đành buông tay, hậm hực ngồi xuống vỗ bàn vỗ đùi kêu khổ. Đám anh em hỏi khổ ra sao, hắn gập ngón tay tính:" Tiền lương bị tịch thu toàn bộ, không cho hút thuốc, không cho uống rượu, thậm chí đi làm về là ở nhà chơi, không cho ra ngoài... Tôi sống như học sinh tiểu học, có ai khổ hơn tôi nữa không?"

Vẻ mặt đau đớn tột cùng đó làm đám anh em không nhịn được cười, cả Vũ Tử cũng cười, nói ra thì trong đám thanh niên này, Lôi Đại Bằng thú vị nhất, trừ ăn uống cờ bạc chơi gái, tất cả các thứ khác không cần phải nghĩ. Mọi người trêu hắn, không phải là còn Chương Vân sao, rồi, làm Lôi Đại Bằng càng buồn bã, không phải đoán cũng biết, chắc là nghe được đồn thổi gì đó nên phát sinh mâu thuẫn.

Cái Đình Giáp là tên đang đỏ cả tình lẫn đời khuyên:" Lôi ca, nghĩ thông chút, nữ nhân đều là mầm họa, không nên dính vào là hơn."

"Đúng, đúng, ngủ một mình sướng thân." Bạch Thự Quang phụ họa:

Lôi Đại Bằng trợn mắt lên, đính chính:" Không đúng, nữ nhân không phải mầm họa, mà là thứ bốc phét, đều là giả hết. Bình thường thì nói thích thế nọ thế kia, phạm có chút sai lầm nhỏ xíu mà không thèm để ý tới tôi nữa."

Sai lầm đó mà gọi là nhỏ xíu à? Đám anh em cười lăn ra đất, nói ra thì Lôi Đại Bằng quá thành thật, nghe đâu Chương Vân quan tâm hỏi vết thương trên đầu là sao? Tên đó không ngờ kể tội bị cha mẹ bạo hành ra sao, kết quả khỏi nói cũng biết, mặt có thêm vài vết tát nữa.

Chắc là vết thương đã lành liền quên đau, mấy tên liền thảo luận chuyện tối nay đi đâu, Tống Tư Oánh không nghe tiếp được nữa, vỗ bàn kêu im hết, hôm nay triệu tập mọi người tới là có chuyện, chỉ Vũ Tử:" Đừng loạn lên nữa, Đơn Dũng chuyển lời về, khả năng là sắp xảy ra chuyện rồi, bảo mọi người đề phòng. Vũ Tử, anh nói đi.

"Phải rồi, tên vương bát đản đó đâu, tôi còn chưa tính sổ với anh ấy." Lôi Đại Bằng lại lên cơn:

"Chuyện gì vậy, càng ngày càng làm cao, sai người đưa tin nữa." Trương Vệ Hoa không vui:

"Liên quan gì tới bọn tôi?" Lật Tiểu Lực khẩn trương, sợ bị tổ chức đi đánh nhau:

"Mọi người đừng oán trách, có kẻ chỉnh anh Sài vào trong rồi, liên lụy tới mọi người, tôi đại biểu anh Sài xin lỗi mọi người. Tiếp theo đây e là Đơn Dũng cũng khó thoát, nếu hứng thú, tôi sẽ đem đầu đuôi nói với mọi người..."

Vũ Tử mở màn rất khiêm tốn, có điều tin tức không khác gì quả lựu đạn, cả đám kinh hãi nhìn nhau, bình thường đùa nghịch chơi bời không để trong lòng, lúc này ai nấy cùng chung phẫn nộ:

"Không thể nào, lại có kẻ lại đi kiếm Đản ca gây chuyện à? Nam thì cho hắn đau bi, nữ thì cho ngứa háng, không ra nam không ra nữ thì cho vừa đau vừa ngứa." Lôi Đại Bằng cười gian làm cả đám cười hô hố, Tống Tư Oánh cầm túi xách quất vào mặt hắn, hắn né được vẫn cười, rõ ràng không tin:

Trương Vệ Hoa vỗ tay:" Này, này, nghe tôi nói một câu, Đản ca ở Lộ Châu là kiêu hùng một phương rồi, anh ấy đâm con cục trưởng, làm Phương Vạn Long tức quá mà chết, vậy mà anh ấy bình yên vô sự đi ra. Riêng chuyện này đủ lập uy một cõi, dán thành tích trong trại giam, anh ấy cũng thành tấm gương cho đám cặn bã. Ha ha ha.."

"Đừng ầm lên nữa, nghe Vũ Tử nói." Cái Đình Giáp ít nhiều còn biết nghiêm túc, kéo từng tên ngồi xuống:

"Chuyện là thế này, thực ra thời gian qua chúng tôi luôn trốn tránh khắp nơi..."

Vũ Tử bắt đầu từ chuyện mua đất làm mục trường, cho tới khi Duy Đặc xảy ra chuyện, thôn Đường Lê phản kháng, rồi nói tới nguy cơ ngày hôm nay. Đám anh em há hốc mồm không khép miệng lại được, mới chưa gặp không lâu và Đản ca đã tìm ra tổ ong lớn hơn để chọc rồi...

.....................

"Ài dà, mau lên, đi đón xã trưởng và người thành ủy đi... Đừng hút thuốc nữa, chuyện đã thành thế này rồi mà còn hút.”

Tầng 2 Sử gia đại viện, Đơn Dũng kéo Sử Bảo Toàn, ông già đang hút thuốc lá tự cuốn, bị y kéo ho khù khụ một tràng, hồi lâu sau trừng mắt lên:" Sao cậu còn chưa đi, giao người cho cậu rồi mà."

"Cháu làm xong việc rồi đi." Đơn Dũng vội vàng đi lấy dép cho ông già:

Sử Bảo Toàn thấy dep không đúng, đá đi gọi Bảo Anh mang giày da tới, ông già này keo lắm, ở nhà chỉ đi dép lê, ít khi đi giày da. Trong lúc ngồi đợi, nói:" Dũng này, hôm qua tôi nghĩ mãi, thấy không đúng, sao muốn tôi làm đường?"

"Sao lại không đúng ạ, đường cao tốc vắt ngang qua, không chiếm bao nhiêu đất, làm con đường đơn giản, tương lai chăn nuôi cũng thuận tiện. Cháu cho bác cái mục trường miễn phí, chỉ làm con đường thôi mà bác lải nhải mãi."

"Không phải là tôi lải nhải, tôi không tin cậu đi làm việc tốt cho người ta, không phải là lại đi trộm lừa, kiếm người nhổ cọc thay đấy chứ?"

"Không phải, làm đường cháu mới đòi được tiền bồi thường."

"Cậu được tiền bồi thường, sao tôi phải bỏ tiền làm đường?"

"Cho bác cái mục trường rồi còn gì, bác đừng có mà tham."

"Cậu không cho tôi cũng chẳng ai thèm cái chỗ đất đấy."

Hai người cãi nhau, một nghi vấn, một giải đáp, vòng vèo quanh có mãi, lão già mù chữ nhưng không ngốc, khó lừa được. May mà Sử Bảo Anh lên rồi, mang trang phục cho cha, Sử Bảo Toàn thay đồ vẫn xót tiền đầu tư làm đường, Đơn Dũng chặn họng ông ta:" Chuyện đã quyết rồi, không nhắc nữa, hôm nay xã trưởng và chủ nhiệm văn phòng thành ủy tới... Chị Bảo Anh, chị phụ trách chiêu đãi nhé. Còn cả phóng viên ĐTH nữa, đem lò mổ, xưởng thịt ngâm của chúng ta lên TV... Bác à, sau này bác là tấm gương dẫn dắt cả thành phố làm giàu đấy."

"Không đúng xã trưởng và chủ nhiệm văn phòng gì đó, tới làm cái buồi gì? Vòi tiền à?" Sử Bảo Toàn cảnh giác:

"Không phải, bác đã trúng tuyển đại biểu hội đồng nhân dân năm nay rồi." Đơn Dũng chúc mừng, Sử Bảo Anh cũng vui thay cha mình: