Q3 - Chương 135 Cán cân quá lệch, khó mà địch nổi. (6)
Ai ngờ Sử Bảo Toàn nghe tin mình thành đại biểu nhân dân thì lại sầm mặt mắng:" Á, thằng con lừa này, lão tử còn là đại biểu? Cái đại biểu này chẳng tốt đẹp mẹ gì, lần trước trên xã gọi tôi đi họp, kết quả là muốn tôi góp tiền xây trường, mà tôi lại ngại, chẳng thể góp ít.
Ông già rất cảnh giác với cái túi tiền của mình, Sử Bảo Anh khó chịu:" Cha, đây là chuyện, làm đại biểu nhân dân là chuyện vinh quang, cả xã chỉ có mỗi mình cha, họ không tuyển cha thì chọn ai? Mỗi năm nộp thuế, riêng Sử Gia Thôn thôi vượt nhiệm vụ cả xã, giờ bao nhiêu lao động xung quanh mong tới thôn làm việc, gọi là giải quyết sức lao động dôi dư ở nông thôn."
Con gái nói một cái làm thái độ ông già có hòa hoãn hơn, song vẫn càu nhau:" Cha không ứng tuyển, sao lại trúng tuyển."
"Bác lạc hậu quá, bây giờ tuyển cử toàn là chỉ định, ai còn chơi dân chủ nữa." Đơn Dũng mặc áo cho Sử Bảo Toàn, vuốt đúng ly đúng nếp:
Phía dưới có người gọi, Đơn Dũng và Sử Bảo Anh lớn tiếng đáp rồi một trái một phải đưa ông già xuống, Đơn Dũng còn chưa yên tâm cảnh cáo:" Bác, nói chuyện phải chú ý đấy, ngàn vạn lần đừng nói thằng con lừa, rồi xưng lão tử, cũng không được chửi con mẹ nó.."
Thế này thì làm khó ông già quá, toàn từ quen miệng sửa sao được. Vừa ra tới cửa liền thấy xã trưởng dẫn theo lãnh đạo thành phố rồi tổ ghi hình, bốn năm cỗ xe. Xã trưởng giới thiệu lần lượt, mọi người đi tới bắt tay vị đại hộ nuôi lừa trong truyền thuyết, ai nấy nịnh bợ luôn mồm, chỉ cần anh nhiều tiền tới mức độ nhất định sẽ có đủ sự tôn trọng.
"Trưởng thôn Sử, chúng tôi là phóng viên ĐTH Lộ Châu, theo tin tức chúng tôi biết, nơi này mười năm trước còn là mảnh đất hoang vu, vậy mà giờ đã là hộ lợi thuế, mỗi năm nộp lên hơn 600 vạn. Chỉ đơn thuần dựa vào nghề chăn nuôi đạt tới trình độ này, Sử Gia Thôn là nhà đầu tiên trong thành phố, bác có cảm tưởng gì?"
Mỹ nữ ĐTH cười thật ngọt, tức khì hùng tâm tráng chí của ông già bị khơi lên, lại nhìn già trẻ lớn bé trong thôn đang nhìn mình ngưỡng mộ. Ông già đắc ý vung tay:" Đó không phải là công lao của mình tôi mà là do già trẻ trong thôn đổ mồ hôi sôi nước mắt mà có."
Hay, Đơn Dũng đang lủi dần trong đám đông vỗ tay nhiệt liệt, mở đầu không chửi cha phóng viên hỏi ngu là may rồi, thế là cả thôn hú hét reo hò theo, không khí náo nhiệt. Lãnh đạo không ngờ quần chúng nhiệt tình như thế, cứ tưởng là một chuyến đi cho có lệ như mọi khi.
Cô phóng viên cũng kích động:" Xem ra sức ngưng tụ của Sử Gia Thôn không cần nghi ngờ, trưởng thôn Sử, 5 năm tiếp theo bác có mục tiêu cao hơn không?"
"Có!" Sử Bảo Toàn hùng hồn nói có, nói xong không biết nên nói gì, mắt đảo một vòng, nghĩ ngay tới vấn đề thiết thực, lớn tiếng nói:" Bọn lừa trong thôn tôi toàn độc thân hết, mục tiêu tiếp theo, đó là để nam nhân trong thôn đều cười được vợ đẹp... Trong ba tới năm năm, diệt sạch độc thân."
Hiện trường cười lăn cười bò, nhưng lại được nam nhân trong thôn vỗ rát tay, không mục tiêu nào thiết thực hơn cái này nữa.
Ở xa xa, Đơn Dũng đã lặng lẽ rời đi, dẫn theo một nhóm người, y biết thế nào cũng xảy ra trò cười, nhưng không có thời gian mà xem nữa. Quay đầu lại, không khí náo nhiệt vô cùng, nhìn lên gian phòng Sử Bảo Anh, sau cửa sổ có một giai nhân dựa cửa, là Lý Mân Liên, đang vẫy tay với y.
Cuộc sống thay đổi không ngờ, Sử Gia Thôn phát triển cao tốc bây giờ được xung quanh gọi là thôn bạc triệu, thôn minh tinh, ai còn bận tâm họ có phải từng là thôn thổ phỉ không? Còn Duy Đặc và Di Long Loan vừa sụp đổ, ai còn nhớ nó từng rực rỡ? Thời gian trôi người may mắn kẻ xui xẻo, liên tục diễn ra những cảnh bi hoan ly hợp nhân gian.
Với Đơn Dũng mà nói, lần này là nguy cơ hay là cơ hội, giờ vẫn khó nói.
…………. …….
Cách một đêm, hình như không phát hiện ra phía Ngũ Châu có hành động gì đặc biệt, có điều Hàn Kiềm phát hiện ra Hứa Trung Hành học khôn rồi, cả sáng chạy từ chính phủ huyện, cục công an huyện tới ban vũ trang huyện, bần trưa về trấn Thạch Thành. Bên này do đội trưởng Đường mời một đám người đồn công an trấn, chính phủ trấn, uống say lướt khướt, khi ra về ai nấy còn cầm một cái túi to.
Khỏi cần nói lần này phía Ngũ Châu tiêu pha không ít tiền, đổ không ít máu, ngay cả Hàn Kiềm không cần đoán cũng biết, công ty lớn xưa nay đi đường thường tầng, gây sức ép từ trên xuống, giờ bắt đầu bù sắp sơ hở rồi. Nếu không quan lớn ăn no, lính lác bị đói, xảy ra chuyện gì người ta dám giả câm giả điếc.
Giờ thì ích lợi trải từ huyện tới xã rồi, đường con chưa mở, nhưng quan hệ đã mở ra, ân tình đã trải xong. Càng theo dõi càng khiến Hàn Kiềm lo lắng, công ty lớn như vậy, chỉ cần bỏ ra chút công sức, mất ít máu là mua chuộc được cả đống rồi. Như vậy mấy trăm hộ của thôn Đường Lê sẽ dần dần bị cô lập, rồi rơi vảo cảnh chèn ép từ bốn phía.
Bọn chúng muốn làm gì?
Hàn Kiềm theo dõi suốt từ thành phố xuống xã mà không hiểu, buổi chiều thấy Hứa Trung Hành và Đường Hướng Vinh rời xã, tới đường cấp hai. Hắn theo dõi từ xa, đường vắng xe ít, hắn sợ bị lộ không dám tới gần. Có điều đi được mười mấy km hắn nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ, vội nhanh chóng rẽ sẽ rời mặt đường, nấp sau bụi cây.
Tới rồi, chuyện làm hắn lo lắng nhất đã tới, Đường Hướng Vinh và Hứa Trung Hành lái xe đi trước dẫn đường, theo sau là hai cái xe khách lớn chờ đầy người. Đám này chở người xuống quê làm gì, không khó đoán ra.
Xe cuốn bụi đất mù mịt, hắn không dám bám theo nữa, gọi điện cho Đơn Dũng không biết trốn ở đâu.
Đơn Dũng nói lời rất giữ lời, chưa tới buổi trưa dẫn theo đội ngũ làm đường hơn 200 người tới phân đoạn số 17. Hai chiếc máy kéo, một chiếc máy đào đất, đây là máy móc mua để dọn mục trường của Sử Gia Thôn, còn có hơn 10 cái xe la. Tới nơi một cái không nhiều lời, hô một tiếng làm tưng bừng.
Nhìn bọn họ làm việc, công nhân phân đoạn 17 cười rụng răng, nào là dùng cuốc đào, dùng sọt vận chuyển, thế này làm con đường 2km có mà chết mệt, đừng nói là ba ngày, nửa tháng làm xong đã khá rồi. Đội trưởng Trần nén cười tới công trường ủy lạo, Đơn Dũng cười ha hả, ai nấy mang tâm tư riêng, có điều kiểu đòi tiền này quá thấp kém, làm đội trưởng Trần khinh bỉ.
Đến chiều cười không ra được nữa, nhóm thử hai đã tới, hơn 300 người, toàn điều từ mục trường xung quanh, đều là những tráng hán tay to như bắp đùi. Đội ngũ hơn 500 người kéo dài liên miên không dứt, làm việc tới trưa cũng không nghỉ ngơi. Đám công nhân tặc lưỡi không thôi, chưa thấy ai làm việc chịu khó thế này.
Trời sắp tối, công nhân phân đoạn 17 sợ hết hồn, một đội ngũ còn đông hơn nữa rầm rộ kéo tới thay thế nhóm trước đó. Máy phát điện chạy rầm rầm, đèn chiếu sáng kéo dài hơn 200 mét, xem ra định làm xuyên đêm. Đội trưởng Trần kinh ngạc, đi tìm Đơn Dũng đã làm việc cả ngày đang ở bên uống nước gọi điện, mà nước còn là nước lạnh ở sông, cơm tối là bánh bao không nhân. Sự gian khổ này làm ông ta khó tin nổi thời buổi này có người chịu nổi, so ra đám công nhân của ông ta như công tử nhà giàu rồi.
Đội trưởng Trần khách khí hỏi:" Chú em Đơn này, thế này là, định làm xuyên đêm sao?"
"Ừ, xuyên đêm, sáng mai đổi nhóm nữa, luân phiên không thì chết mệt." Đơn Dũng gật đầu xác nhận: