Q3 - Chương 136 Cán cân quá lệch, khó mà địch nổi. (7)
Sáng mai bọn họ lại tới à?" Đội trưởng Trần kinh ngạc chỉ những người đang thu dọn trở về, đi về như vậy thì tốn công quá, thôn cần nhất cách đây phải mười km đấy, hắn tỏ thiện chí:" Hay là để họ ngủ tạm ở công trường một buổi?"
"Không cần đâu, mai là nhóm khác, những người này có việc khác để làm." Đơn Dũng đã bàn với Sử Bảo Toàn rồi, hôm nay lao động luân phiên chi viện làm đường:
"Cậu, cậu..." Đội trưởng Trần nhìn Đơn Dũng như người ngoài hành tinh:
"Sao thế? Đường không hợp cách à? Tuyệt đối không thể, mai anh thử lái xe công trình qua xem."
"Không phải không phải, ý tôi nói là, cậu có bao nhiêu người."
"Ha ha ha, vài nghìn, nếu điều động toàn bộ đừng nói 2km này, dù là 20 km cũng không phải vấn đề... Đội trưởng Trần, tới lúc đó đừng có quịt đấy, chuẩn bị tiền đi. Tiền sửa đường của mấy nghìn người này, tôi vẫn còn đang nợ." Đơn Dũng cười gian:
Đội trưởng Trần run sợ, biết mắc bẫy rồi, có điều nếu không mắc bẫy thì sao nào, nếu y có thể thực sự điều động mấy nghìn người, ai dám nợ tiền của y chứ? Cười xấu hổ, liên tục nói được.
Đơn Dũng thấy ông ta sắp đi thì gọi:" Công trường của anh có máy bơm nước không?
"Có."
"Cho tôi mượn dùng tạm, mai trả anh."
"Cứ tới mà lấy."
Đội trưởng Trần nào dám nói không, Đơn Dũng gọi hai chàng trai đi tới công trường lấy máy bơm, ông ta đi rồi, khuôn mặt y biến thành lo lắng trùng trùng. Hàn Kiềm gọi điện tới, hai chiếc xe khách lớn chở đầy người tới xã Đường Lê, y nhìn thôn dân đang trở về, từ đây tới xã Đường Lê phải đi bốn km chẳng biết có kịp không?
Nghĩ một lúc, y định thông báo cho Hai Đầu, nhưng nghĩ thêm lại thôi.
Cái gì nên tới sẽ tới, không tránh được, mấy trăm người kia tập hợp có thể làm ra chuyện gì, y không thấy sợ hãi, mà là thấy kích thích hưng phấn khác thường. Trong lòng biết đó là di chứng nhiều năm tính toán u ám mà ra, giống hút thuốc thành nghiện, biết nó nguy hiểm đấy, nhưng không cưỡng lại hưng phấn và kích thích nó mang lại.
…………. …………….
"Anh Hai, anh Hai... Hai Đầu..."
Đường Hướng Vinh ở sau xe gọi, phía sau có nhiều người bí mật đi theo, hắn nhìn đồng hồ, đúng 9 giờ, trời đã tối đen rồi, hắn men theo đường đi tới. Phía sau có người hỏi nhỏ, có phải thằng đó về thôn rồi không, hắn suỵt khẽ một tiếng, loại người kia hắn biết rõ lắm, bọn chúng dám tới trộm đồ, tuyệt đối không có chuyện chưa lấy tiền đã đi.
Gọi vài tiếng nữa, đèn pin sáng lên, Hai Đầu từ trên dốc chạy xuống, mỗi ngày 1000 tiền trông xe, hôm nay chưa trả, hắn hí hứng đứng trước mặt Đường Hướng Vinh đưa tay ra:" Tiền đâu?"
Đường Hướng Vinh đưa tiền cho hắn, Hai Đầu đang chấp nước bọ đếm tiền, đột nhiên phát hiện từ đâu xông ra bốn năm tên bao bây hắn, hắn hốt hoàng kêu lên:" Sao thế, muốn làm gì?"
"Dám tống tiền đội trưởng bọn tao, mày chán sống rồi hả?"
"Đánh bỏ mẹ."
"Cứu tôi với."
Mấy tên công nhân ấn Hai Đầu xuống đất, đấm đá không thương tiếc, Hai Đầu hai tay che chắn đầu, kêu như heo bị chọc tiết làm mấy thôn dân trên núi sợ hãi, quay đầu chạy về thôn. Bọn họ chạy trúng ý Đường Hướng Vinh, chỉ huy người áp giải hai đầu, gọi một cái, trong bóng đêm có thêm nhiều công nhân đi ra.
Chỉ thấy bọn họ đội mũ bảo hộ lao động, tay đeo găng dày, xẻng quấn vải, tất cả mặc đồ bảo hộ, mai phục hai bên đường. Đường Hướng Vinh làm đốc công nhiều năm, biết đánh nhau tập thể phải làm thế nào, lần này cộng cả công nhân trên công trường và công nhân khẩn cấp điều tới, tổng cộng trên 400, đối với thôn Đường Lê mà nói, dứt khoát là có ưu thế áp đảo.
Hôm trước trở về không gặp được ông chủ, có điều nhận được mệnh lệnh, trận này nhất định phải đánh, nếu không đội thi công sẽ không đứng vững được ở nơi sơn cùng thủy tận này. Mà hậu quả thì Đường Hướng Vinh xưa nay không cần nghĩ tới, lớn chuyện đền tiền có ông chủ gánh, gây chết người thì người đánh chết phải gánh. Hiện giờ lo không khởi công kiếm tiền được thôi chứ không thiếu người, chứ cái đám dân công này thì có mà đầy đường.
Hai Đầu vẫn bị khống chế, thôn dân bỏ chạy là cố ý thả cho đi, đợi bọn họ dẫn người ở thôn tới. Trong thời gian chờ đợi, Đường Hướng Vinh hưng phấn khác thường, mấy năm qua Ngũ Châu quá thuận buồm xuôi gió, rất ít khi gặp phải chuyện này, mấy trăm người đánh nhau sẽ tạo nên cảnh hoành tráng thế nào?
Thời gian không dài, Hai Đầu bị bắt, thôn dân chạy về báo tin, lập tức kéo theo một đám. Tư duy thôn dân không có mấy chuyện vòng vèo, đánh thì đánh, ai sợ ai chứ? Vừa nghe nói em vợ trưởng thôn bị người ta đánh, tên này bình thường tham ăn lười làm, nhưng dù gì cũng là một phần tử trong thôn. Người báo tin chạy dọc thôn hò hét, ai có thể hành động đều kiếm món đồ thuận tay chạy ra, mang theo đuốc, đèn pin, còn cả đèn kiểu cũ, già trẻ nam nữ cả đám, khí thế hùng hổ từ thôn đi ra, nhìn từ xa như một con rồng lửa.
Địch ngoài sáng, ta trong tối chiếm hết ưu thế, Đường Hướng Vinh hôm đó ị đùn té re, hôm nay muốn phát tiết phẫn nộ, nhỏ giọng an bài:" Ra tay chú ý một chút, đánh chân tay thôi, đừng con mẹ nó đánh vào đầu. Ông chủ nói rồi, đánh không chết người thì được thưởng, còn đánh chết người thì tự đi thú tội. Còn các cậu ai bị đánh chết thì phát tài rồi, tiền tuất 20 vạn."
Kiểu cổ vũ này thế mà lại rất hiệu quả, trong bóng tối những đôi mắt xanh lét ánh lên đầy tham lam. 20 vạn đấy, ở trong nhà đủ ăn ba đời không cần lo nữa, dù ra đi cũng n gậm cười chín suối rồi, còn hơn ngày ngày vất vả, vất vả còn phải đi đòi lương.
Dân công đấu nông dân, bảo lực chống bạo lực, lấy dân chống dân, đây là chiêu các đội thi công thường dùng, trải qua vô số thực tiễn đã chứng minh, đây chính là biện pháp hữu hiệu nhất.
Tới ngày một gần rồi, người của Ngũ Châu đều nấp trong xe, trong bóng tối có con quái vật sắt thép che chắn, những thôn dân đi trên đường căn bản không biết gì. Thôn dân mang phẫn nộ mà tới đâu ngờ có mai phục, khi đi qua xe, đập leng keng rầm rầm lên xe.
Nói thì chậm khi đó lại rất nhanh, đợi đội ngũ đi qua một nửa, thời cơ vừa vặn, Đường Hướng Vinh thổi còi, tiếng hô rung trời, mấy trăm người từ hai bên đường, từ trên nóc xe xông ra, tay cầm mấy trăm cái xẻng quấn vải quật túi bụi.
Tức thì tiếng la, tiếng hét, tiếng khóc, tiếng gào, tiếng gậy gộc cuốc xẻng va chạm. Thôn dân bị tập kích bất ngờ, nam nhân còn chịu được mà đánh trả, chứ số nữ nhân và đám trẻ con lỡ cỡ thì thàm rồi, ăn một đòn là gục xuống đất co giật.
Hỗn chiến bất ngờ nổ ra, đuốc bay tán loạn.
Một công nhân hung hãn liên tục đánh gục ba người, như tiếp tục vung xẻng lên thì phát hiện là một đứa bé, nhất thời tay không đánh xuống được, có lẽ hắn nhớ tới con mình để lại ở quê. Không ngờ chút nhân từ đó hại hắn, có thôn dân cầm cục đá đập mạnh sau đầu, mắt hắn trắng dã, lăn ra đất. Tiếp đó người đánh lén cũng trúng một đòn vào vai, kêu thảm thiết.
Công nhân chiếm ưu thế áp đảo, đánh đám đồng loại ngã xuống, chẳng có chút thương hại nào, đánh càng dữ.
Gió lạnh căm căm, sắc đêm nhuốm máu.
Trong thôn dân không thiếu người dũng mạnh, có người tay cầm đinh ba cào cỏ, bị tập kích một cái liền phản công như chớp, đâm liền ba công nhân, người bị thương nặng nhất bị trúng lưng. Trong ánh lửa bập bùng máu tươi loang lổ làm hắn sững sờ, mới do dự một chút mấy cái xẻng đã đập xuống, một phát trúng đầu, hắn mất đi ý thức, có lẽ giây phút cuối cùng cũng không tin chuyện mình gây ra.
Cuộc sống ở tầng đáy xã hội vốn là vùng vẫy và thét gào, người ta không ngại đả thương đồng đội để có thêm cơ hội sinh tồn.