← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 137 Cán cân quá lệch, khó mà địch nổi. (8)

Hung tính của con người bị ép ra, không khác gì ác thú,  đèn pin và đốc ném ra làm vũ khí, loáng thoáng thấy những khuôn mặt dữ tợn. Chỉ khi đánh trúng, nghe thấy tiếng gào thét mới biết đó là tấm thân máu thịt. Hai bên hỗn chiến đầy mặt đường, chẳng mấy chốc mà nằm ngang dọc đầy đất, dưới ánh trăng lạnh mới lên, trông kinh khủng vô cùng. Còn có cảnh kinh khủng hơn, đó là những kẻ cầm vũ khí nguyên thủy, kiếm người để đánh đập.

Cuộc chiến bất ngờ nhanh chóng có hơn thua, công nhân được huấn luyện chiếm ưu thế áp đảo về nhân số, khi tiếng còi thứ hai vang lên, bọn họ nhường ra một con đường, đám nữ nhân dẫn con mình bỏ chạy. Hiện trường lúc này, công nhân bật đèn, cho thêm vài gậy với những kẻ chưa phục, ý đồ phản kháng, tiếng kêu ít dần, đại cục đã định.

Tiếng còi thứ ba vang lên, kiểm kê nhân số, công nhân dìu, cõng thương binh, bắt đầu rời đi. Cảnh sát luôn tới muộn, không gặp được cuộc ẩu đả, chỉ nghe thấy tiếng còi cảnh báo. Đám công nhân không sợ xe cảnh sát, cảnh sát xã không dám đụng tới đám người đã đánh tới đỏ mắt.

Bất kể là người còn đứng hay người đã nằm, đều không biết là mình đánh nhau vì ai? Bất kể là người hôn mê hay người tỉnh táo, đều chẳng nói được rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Có điều lần này thôn dân tham chiến nhận được bài học khắc sâu, biết có kẻ còn lợi hại hơn điêu dân.

Trạm y tế xã lại một lần nữa nhất tề ra quân, thì cũng chỉ biết băng bó qua loa tại chỗ, người bị thương đầy đất, máu đỏ khắp nơi, nhìn mà khiếp hãi. Đồn công an xã tổng động viên, còn phát động thôn dân thôn trung tâm ở gần khiêng cáng, người nằm trên cáng trên 60. Cả trạm y tế lẫn tòa nhà chính phủ đều thành nơi tập trung thương binh, có người thương nặng hôn mê, đã thông báo cho bệnh viện huyện, đang gửi xe cấp cứu tới.

Kẻ thắng là vua, lúc này bất kể là người của phe nào nhìn về phía công trường đen kìn kịt đều có một sự sợ hãi.

Hai bên đều không chạy, nhưng chẳng ai nói được là ai đánh ai, đồn công an trấn cũng dốc toàn quân, nơi ở của đội thi công Ngũ Châu cũng có mười mấy công nhân băng bó, vài người bị thương nặng, có điều đã chuẩn bị sẵn, tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng. Nguyên nhân vụ ẩu đả chụp lên đầu Hai Đầu của xã Đường Lê, nghe nói là hắn tống tiền công nhân không thành nên chuyển sang gây sự, dẫn tới hai bên xảy ra chiến đấu quy mô lớn. Con ma xui xẻo này bị đồn công an trấn coi là kẻ gây sự chính bắt đi.

Từ trên huyện, trên thành phố đều có người tới lo liệu, sự kiện ẩu đả hàng trăm người, chuyện quan trọng nhất không phải là cứu chữa người bị thương, mà là phong tỏa tin tức nghiêm ngặt, xử lý hậu quả thỏa đáng.

Hai tiếng sau sự kiện, xã Đường Lê gần như thành nơi tập trung của các loại xe cấp cứu và cảnh sát, xe cảnh sát hú còi chạy đi chạy lại, từng người bị thương được cáng xuống xe. Người hai bên trách ra, một bên ở trấn, một bên đưa lên huyện. Từ nơi ở đội thi công tới hiện đường ẩu đả, xã Đường Lê đều có từng đội cảnh sát đang tra hỏi, tìm nguồn cơn sự việc.

Nhưng mà chuyện kiểu này làm sao mà phân rõ đúng sai được?

Cùng lúc đó ở tầng cao nhất của khách sạn quốc tế Đông Minh, Đoàn Viêm Quốc đứng bên cửa sổ nhìn thành phố trong ánh sáng huy hoàng, thật không tưởng tượng được nơi tăm tối xảy ra cảnh tượng thế nào. Có điều tin nhắn từ hiện trường không ngừng gửi tới, hắn cười, tiếng cười ngày một lớn, uống cạn chén rượu trong tay. Tiết Diệc Thần ở phía sau thêm rượu cho ông chủ.

Nhấp rượu, Đoàn Viêm Quốc nói đầy hào khí:" Bị thương 64 người trọng thương 14 người, Đường Hướng Vinh tổ chức đánh nhau còn tốt hơn làm công trình, không biết đả kích này với đám điêu dân đã đủ chưa? Chúng ta cũng bị thương 12 người. Diệc Thần, cô chuẩn bị ra mặt xử lý chuyện này, đại biểu cho công ty trước tiên biểu thị nuối tiếc, tỏ thái độ, công nhân tham gia ẩu đả rồi loạn kỷ cương bị khai trừ. Cho họ ít tiền, điều tới công trường khác. Thôn dân chắc chắn sẽ đòi tiền viện phí, không thành vấn đề, có điều chúng phải làm rõ chuyện ăn cắp ở công trường, chuyện này sẽ cho cục công an thành phố can dự. Còn cô chú ý thái độ, phải thành khẩn khiển trách người bên ta gây ra ảnh hưởng xấu, tôi tin dư luận sẽ không đứng về phía đám điêu dân đâu... Đó là tính toán xấu nhất thôi chứ cái chuyện phá hỏng hài hòa này, lãnh đạo giấu còn không kịp, người dân làm gì có cơ hội biết được chứ."

Tựa như an bài càng giống như đang đắc ý lẩm bẩm một mình, Tiết Diệc Thần chỉ biết vâng dạ, chuyện khó nhất đã được giải quyết rồi, những chuyện còn lại có thể lấy tiền ra giải quyết thì không gọi là chuyện nữa, dù có cũng bị bản lĩnh phúc vũ phiên vân của ông chủ xử lý hết. Chỉ là phương thức xử lý kịch liệt này làm cô khiếp sợ. Vừa vặn có tiếng gõ cửa, Tiết Diệc Thần đi ra mở, là hai nhân vật thần bí kia, Đoàn Viêm Quốc xua tay bảo cô ra ngoài, cô biết ý tránh đi.

"Giám đốc Đoàn, mấy tên mà Lý Bằng Vũ khai ra đã đồng loạt mất tích, chúng tôi không tìm được kẻ nào." Người cao ráo nói:

"Trùng hợp sao?" Đoàn Viêm Quốc hỏi:

"Dứt khoát không phải, tôi tin chúng ẩn trong bóng tối theo dõi chúng ta, anh nhất định phải chú ý an toàn, đề phòng chó cùng rứt dậu." Người mặt âm u nói:

"Ha ha ha, cám ơn hai vị, chúng mà nhắm vào tôi thì chuyện đơn giản quá." Đoàn Viêm Quốc cười lớn không sợ:

Tiết Diệc Thần ra ngoài không dám nghe trộm, vì gần đó cùng chỗ rẽ đều là vệ sĩ mà giám đốc Đoàn đưa tới, muốn tới đây còn khó hơn tới công trường. Cô nhẹ nhàng rời đi, dù biết phần thắng nắp chắc trong tay, cô không vui là bao mà lại cảm giác sợ hãi, một nỗi sợ hãi không tìm ra nguồn gốc từ đâu.

................

"Khóc khóc cái gì mà khóc, trộm đồ của người ta, lấy gỗ của người ta, xuống núi đánh người ta còn có lý nữa à?"

Đồn trưởng Cao mắng Hậu Nguyên Hoa của thôn Đường Lê, nhưng cha chồng thì nằm trên giường bệnh, chồng thì nằm trong bệnh viện, không khóc sao được?

An ủi à? Trong sân còn dựng hai tấm ván gỗ Nga kia kìa, đó là rỡ từ lễ đài của công trường về đấy. Đồn trưởng Cao dọa vài câu, Hậu Nguyên Hoa kể ra vài người tới công trường trộm gỗ, cô ôm chân Cao Đại Toàn khóc lớn:" Đồn trưởng, anh phải giúp chúng tôi, chúng đánh chồng tôi vào viện rồi, cô nhi quả mẫu chúng tôi phải sống ra sao?"

Không mắng còn đỡ, mắng một cái nước mắt tuôn xối xả, nước mũi tèm nhem, dân cảnh không đành lòng, dìu ông già trên giường khuyên nhủ. Đồn trưởng Cao cũng hết cách, lãnh đạo cục công an thành phố phái ông ta tới thôn Đường Lê xử lý hậu quả, rồi thỏa thuận với đội thi công Ngũ Châu. Thái độ đối phương rất tốt, tiền thuốc men có thể bỏ một phần, nhưng chuyện nhiều lần mất trộm vật tư phải làm rõ, điều này khác gì ném vấn đề khó nhằn cho cảnh sát.

Mấy cái nhà nghèo rách này thứ tài sản giá trị duy nhất trong nhà là sức lao động của bọn họ, trộm được ở công trường một ít, lần này người vào viện, khác gì lấy mạng nhà nghèo như họ, anh tra ra được thì làm gì? Giết người à?

Cao Đại Toàn đỡ cô gái đang quỳ dậy, mắng:" Chăm cha chồng cho tốt, trông coi đứa bé, đừng nghĩ nhiều, chính phủ sẽ giải quyết cho. Có điều chuyện trộm cắp đánh nhau thì không được phép nữa... Đi thôi, nhà tiếp theo, số gỗ kia không được đụng vào, tang vật phải nộp lên."

Quát vài câu, gọi dân cảnh đi cùng đi, ông già trên giường giao lại cho Hậu Nhuyễn Hoa, cô gái này không khóc nữa, mắt nhìn theo bóng lưng cảnh sát chất chứa căm thù, gào lên:" Chồng tôi đi làm công bị đánh bao lần rồi, chính phủ các người đã bao giờ giải quyết chưa hả? Các người chỉ biết lừa dân thôi."