Q3 - Chương 138 Cán cân quá lệch, khó mà địch nổi. (9)
Dân cảnh nghe tiếng chửi thì xấu hổ đi thật nhanh, mấy cái chuyện thối tha nát bét này ai mà muốn dây dưa chứ, nếu không phải xảy ra cuộc ẩu đả quy mô lớn, bên trên thúc ép thì ai mà muốn tới đây tra án. Đương nhiên, nếu không phải trong thôn bị thương nhiều người như vậy thì cũng chẳng dám đến. Thôn dân còn chưa hoàn hồn, nhà nào nhà nấy đóng chặt, cảnh sát gõ mãi không ai mở, dù có mở cũng đối diện với ông già chống gậy, bà già tai điếc, còn người trẻ hơn thì đã quyết đoán leo tường bỏ trốn rồi.
Chuyện này là đương nhiên, phân hóa giàu nghèo tích lũy lâu ngày, chấp pháp bất công, trên dưới đối kháng, chây ì đùn đẩy, sớm đã làm sự tín nhiệm của hai bên mất sạch. Dù anh mang sự cảm thông tới thì cũng chỉ đổi lại được sự cảnh giác mà thôi.
Bận rộn từ 11 giờ tới 2 giờ sáng, đồn trưởng Cao đành phải thu quân, đường đã bị cắt đứt, họ phải đi bộ mấy km xuống núi. Mục đích chuyến đi này không đạt được, chỉ tìm thấy 5 phiến gỗ, nhưng thứ đó vác về có tác dụng gì? Trong lòng ông ta quá hiểu, phía Ngũ Châu cố tình gây ra trận đánh áp đảo này, trước đó ông ta tức giận với hành vi của thôn dân, nhưng lúc này nhìn cái thôn nghèo khó im lìm, ông ta đồng tình với cảnh ngộ của họ.
Thương họ bất hạnh, giận họ không biết phấn đấu.
Phía Ngũ Châu nếu đã dám mạnh tay ra đòn như thế, vậy thì đã nắm chắc được có thể trấn áp cục diện, cái công ty đó quá lớn, e là dù chết vài điêu dân, người ta cũng lo liệu được.
Ba giờ sáng, một bản báo cáo điều tra do tổ điều tra của thành phố, huyện và trấn cùng đưa ra, điểm phát sinh ẩu đả cách thôn trung tâm 3km, cách thôn Đường Lê 5.7 km. Xác thực do Hậu Nạo Hài ( Hai Đầu) tống tiền bên thi công không thành, chuyển sang gọi người tới gây sự. Hai bên phát sinh xung đột, mỗi bên đều có người bị thương, đã đưa tới bệnh viện cứu chữa, hiện trường đã được khống chế, tâm tình quần chúng cơ bản là ổn định.
Đúng là ổn định thật, nơi ở của đội thi công Ngũ Châu ở thôn trung tâm xã Đường Lê, nơi này tập trung mấy trăm người, hai cỗ xe lớn, mấy chiếc xe công trình. Căn bản người đông nên không sợ. Thôn dân Đường Lê gặp họa là vết xe đổ, người ở thôn trung tâm tuy bất mãn vì thấy người ngoài tới ức hiếp người cùng quê, nhưng người ta đông nên tránh không kịp, dù là dân cảnh tới điều tra nhìn thấy mấy trăm công nhân đang ngủ trên giường chung cũng sợ.
Ở những nơi lạc hậu thế này, quy tắc phổ biến vẫn là ai có nắm đấm mạnh có tiếng nói. Lần này tiếng nói đã đổi chủ, dân cảnh tìm hiểu qua loa rồi rút lui một phần. Đường Hướng Vinh liền tìm xã trưởng bàn chuyện mau chóng dọn đường, tổ chức thi công, xã trưởng vâng dạ, chỉ mong sớm kết thúc chuyện làm tim người ta chịu không nổi này.
Đây cũng là kết quả mà Đường Hướng Vinh muốn thấy, hắn gọi theo 30 người, mang theo mười can dầu đi bộ tới điểm thi công, muốn thừa lúc xảy ra chuyện, bên kia còn sợ vỡ mật để khởi công dọn đường. Nguyên nhân mang theo dầu là vì hắn đoán chừng máy móc thi công sớm bị đám thôn dân khốn kiếp rút hết dầu rồi.
Buổi sáng trong núi rất lạnh, không khí tươi mới đầu xuân mang theo chút ẩm thấp, ba mươi người của đội tiên phong lạnh run cầm cập. Đi qua mặt đường nơi xảy ra ẩu đả, nhìn vệt máu đen thẫm còn dư lại, ai cũng sợ hãi, cả con đường chỉ còn xe cảnh sát canh phòng. Nghe Đường Hướng Vinh nói ra nguồn cơn, dân cảnh ngái ngủ phất tay cho qua, đánh nhau làm bị thương nhiều như thế, bây giờ e muốn đánh cũng không đánh nổi nữa rồi.
Thở hồng hộc đi tới công trường, rốt cuộc cũng thấy được số máy móc đứng đó, Đường Hướng Vinh xúc động đưa tay sờ:" Làm việc đi, lái ra đoạn đường bị nổ kia, trong ngày hôm nay phải dọn xong mặt đường."
Thắng lợi không dễ dàng, đội trưởng Đường cả đêm không ngủ lại đi một quãng đường dài, lúc này đã thấm mệt ngồi xuống châm điếu thuốc nghỉ ngơi, nhìn công nhân đổ dầu. Cũng may có chuẩn bị trước, máy móc đúng là bị rút hết dầu, bọn chúng không vác thứ cục sắt này đi được, nếu không cũng mất.
Đổ dầu, vặn chìa khóa, máy nổ uỳnh uỳnh cái âm thanh ồn ào khó chịu ấy giờ nghe vào tai làm sao mà sướng như thế. Đường Hướng Vinh leo lên một cái máy xúc, gọi thêm hai xe nữa, để làm việc luân phiên. Đợi mãi không thấy xe đi, hắn bực mình vung tay tát:" Trời sắp sáng rồi, còn nhìn cái mẹ gì nữa, đi mau lên."
"Không ổn, đội trưởng... Tay đòn không điều khiển được nữa." Lái xe loay hay điều khiển:
"Gỉ à? Không thể nào." Đường Hướng Vinh nhảy xuống xe chỉ huy, mấy cái gầu xúc không nghe chỉ huy, cứ giật giật, hắn nhìn rất kỹ mà không thấy vấn đề ở đâu:
Không chỉ có thế, lái xe ủi đất cũng hô:" Đội trưởng, không nâng lên được."
"Kiểm tra ngay, kêu cái mẹ gì?" Đội trưởng Đường rống, con mẹ lũ vô dụng:
Vừa ra lệnh xong thì Đường Hướng Vinh như nghĩ tới cái gì sợ hãi sai công nhân thử số máy móc khác, y như rằng vấn đề giống hệt nhau, máy móc loại này tỉ lệ gặp sự cố không thấp, nhưng đồng loạt gặp sự cố thì có vấn đề rồi, nghiến răng lệnh:" Tháo ra."
Bọn họ đã có chuẩn bị, tất nhiên mang theo người am hiểu máy móc. Phương đông hửng sáng, sắc tới rõ ràng, đám công nhân vây quanh cánh tay đòn vừa được tháo rỡ, công nhân kỹ thuật giải thích:" Ống áp lực không sao, nhưng ổ trục toàn bộ bị hỏng rồi... Đây là, axit ăn mòn... Đội trưởng, có kẻ phá hoại, bọn chúng đổ axit vào chỗ tra dầu, toàn bộ bị hỏng mất rồi."
Linh kiện sửa chữa máy móc chuyên dụng thế này e là phải mất mấy ngày, Đường Hướng Vinh ngửa đầu nhìn bầu trời vừa sáng hét lên tức tối, khóc không ra nước mắt.
Tin tức truyền về, giám đốc Đoàn còn đang hưng phấn trước thắng lợi áp đảo, rốt cuộc mất kiểm soát, nổi điên đập phá hết đồ đạc trong gian phòng xa hoa, rống lên với đám thủ hạ mang theo:" Đào ba mét đất cũng phải moi chúng ra, công trình hơn 200 triệu này mà hỏng thì lấy đầu chúng đổi lại."
Tám người đi theo ở nơi xa lạ không có tai mắt này không biết phải làm sao, hai người thần bí kia ra mặt đuổi lui đám vệ sĩ, đóng cửa lại khuyên nhủ giám đốc Đoàn đang mất bình tĩnh. Không lâu sau, vợ chồng Vương Nhất Dân và Tịch Vân Phương hớt ha hớt hải tới nơi, mang theo tin tức như sấm nổ giữa trời quang...
Trong bóng tối cảnh tượng mấy trăm người chiến đấu, tiếng la hét nối nhau, tiếng binh khí va chạm hãi hùng, tiếng kêu thảm thiết, đoạn video mười mấy giây tựa như địa ngục nhân gian. Có điều trên đó lại có hàng chữ Công trình cầu cống Ngũ Châu, một đám công nhân mặc đồng phục lao động chỉnh tề, cảnh tượng vô cùng thảm liệt, ai xem cũng nhận ra không phải làm giả.
Đoàn Viêm Quốc run tay ấn tạm dừng, hỏi nhỏ:" Ở đâu ra?"
Âm thanh có phần sợ hãi, dù sao hắn không thấy hiện trường, mà bây giờ nó lại có trong tay vợ chồng Vương Nhất Dân. Tịch Vân Phương cẩn thận nói:" Truyền thông nước ngoài, không biết vì sao truyền ra, tôi có vài người bạn biết tôi đầu tư nhà máy xi măng ở Lộ Châu họ xem xong gọi điện hỏi, tôi mới biết.... Bọn họ ở Hong Kong."
"Hong Kong? Truyền thông nước ngoài?" Đoàn Viêm Quốc lẩm bẩm, đó là nơi truyền thông tự do, trong nước không quản nổi, hắn muốn khóc, tin tức trong nước quản chế nghiêm ngặt, nhưng những kẻ lòng dạ bất chính ở nước ngoài thèm khát loại tin tức xấu này. Nếu từ nước ngoài truyền vào trong nước thì muốn giấu cũng không giấu được. Huống hồ trấn Thạch Thành là địa khu cách mạng cũ, nếu đi sâu đưa tin, ai đứng ở vị trí khiển trách không nói cũng biết.
Hắn máy móc bấm di động, tiếp tục chiếu video, thuyết minh bằng tiếng phổ thông trúc trắc, nhưng có tiêu đề bằng chữ phồn thể, hắn đọc được: Địa giới Lộ Châu phát sinh ra chiến đấu vũ khí quy mô lớn, nghi ngờ chính quyền cưỡng chế lấy đất xây nhà máy xi măng gây ra dân biến.