Q3 - Chương 156 Tương phùng cũng là biệt ly. (3)
Xe tới nhà trưởng thôn, trưởng thôn Hậu Trí Phú không có nhà, ra sông đào cát rồi, vợ ông đang rang lúa mạch mới, tiện tay cho Đơn Dũng và Trịnh Cẩm Thiền một túi lớn.
Một khắc sau cảm quan của Trịnh Cẩm Thiền lại thay đổi, mạch rang thơm giòn làm cô vừa ăn vừa cảm khái:" Nếu ngày ngày ăn lúa mạch mới thơm thế này, cuộc sống người nghèo cũng đâu tệ."
"Vậy thì được, anh bỏ em lại ở đây, cho em sống cuộc sống người nghèo vài ngày." Đơn Dũng trêu:
"Em sợ gì chứ, em thấy nơi này rất tốt, sơn thanh thủy tú, thực phẩm nguồn nước đều không bị ô nhiễm, thế ngoại đào viên cũng chỉ đến thế mà thôi... Á..." Trịnh Cẩm Thiền đang cao hứng, đột nhiên một con la lớn đi qua bên xe phẹt phẹt mấy đống phân, làm cô nhìn mà muốn nôn:
Đơn Dũng cười vang:" À quên nói với em, nơi này không có nhà vệ sinh công cộng, phương thức đại tiểu tiện của người và gia súc cơ bản là giống nhau đấy, ha ha ha."
Trịnh Cẩm Thiền nghe mà không ăn nổi nữa, vung tay đấm Đơn Dũng, tiếng cười khắp xe.
Con đường vận chuyện cát này rất bận, xe đỗ ở mảnh đất trống bên sông, Vũ Tử tìm được trưởng thôn đang làm việc, trưởng thôn cứ nói không đủ sức lao động. Đơn Dũng giang tay hết cách, y cũng nói chuyện với Sử Bảo Toàn rồi, nhưng đang vụ thu hoạch bận rộn, đâu đâu cũng thiếu người. Biết ở quê làm đường, đường ra ngoài làm việc trở về không ít, nhưng vẫn thiếu người. Đơn Dũng bị ông già kì kèo mãi, đành gọi điện cho Sử Bảo Toàn ngay trước mặt trưởng thôn Hậu, nói khô cổ họng nửa ngày trời ông ta mới đồng ý điều thêm vài người ở trại chăn nuôi tới.
Đơn Dũng và trưởng thôn Hậu nói chuyện, hỏi đường lên núi bao giờ khởi công, ruộng bậc thang bao giờ trồng tiếp, cây giống ở khi nào tới, sau khi gieo chuyển ven sông trồng tỉ lệ sống là bao nhiêu? Rồi rừng kinh tế trên núi đầu tư chỉnh thể bao nhiêu.
Trịnh Cẩm Thiền nghe như đi trong sương mù, phải nói là một chữ cũng chẳng hiểu. Già trẻ thương lượng hồi lâu Đơn Dũng dẫn một con lừa về, là lừa chở cát mượn của thôn. Trịnh Cẩm Thiền ngạc nhiên hỏi:" Anh dẫn nó theo làm gì?"
"Nó không đẹp bằng em, nhưng cũng không phiền như em, anh dẫn nó đi chơi thôi." Đơn Dũng cố tình nói:
Trịnh Cẩm Thiền cũng chẳng vừa, chế giễu Đơn Dũng và con lừa xứng đôi, hai người vừa trêu chọc nhau vừa lên núi. Vũ Tử muốn đi theo, Đơn Dũng xua tay bảo hắn đợi ở dưới núi, hai người đi theo con đường đi bộ không rộng lắm, nói là đi xem nông nghiệp viên, có điều Trịnh Cẩm Thiền chẳng thấy gì cả, chỉ thấy cây rất lớn, đá rất to, phong cảnh rất đẹp. Cô hỏi Đơn Dũng:" Anh nói xem làm sao em lại chẳng nhìn ra nơi này có giá trị thương nghiệp gì nhỉ?"
"Nếu nhìn ra thì đã chẳng tới lượt em rồi, biết ông chủ mỏ than đời đầu ở đây đi làm cái gì rồi không? Một phần chuyển nghề nhà đất, một phần chuyên môn làm vườn, còn có người tới Hải Nam bao luôn vườn chuối, đầu tư một phát là mấy nghìn vạn. Đất đai báo đáp kinh người, có người thậm chí ngay trong năm đã hồi vốn."
Trịnh Cẩm Thiền đang định nói gì đó, không ngờ con lừa ngẩng đầu ỉa phẹt một cái, làm cô ré lên sợ hãi chạy ra xa, điều muốn nói cũng quên béng luôn rồi.
Đi tới lưng núi thì Trịnh Cẩm Thiền không đi nổi nữa, phải nghỉ một lúc lâu, đi lên cao hơn nữa ngay cả đường cũng không có, cô mệt tới mồ hôi đầm đìa, tìm tảng đá ngồi xuống. Trách Đơn Dũng, nếu cô sớm biết khó đi thế này đã chẳng theo y. Đơn Dũng thoải mái nằm luôn xuống bãi cỏ:" Ở quê là vậy đó, anh không để em làm thì em đòi hỏi, giờ anh cho em theo, em lại chê mệt."
"Chủ yếu vì em không thấy thứ gì làm em hứng thú thôi." Trịnh Cẩm Thiền rất thất vọng, nhích người tới gần Đơn Dũng, đá cho y một phát:" Này anh định làm gì, nói nghe ra xem, nếu anh thuyết phục được em, em sẽ đầu tư."
"Người khác anh không nói đâu nhé." Đơn Dũng bật người đứng dậy, bẻ một cành cây, chỉ toàn cảnh bồn địa giải thích:" Chân núi, lòng sông, đào 4km, sâu hơn 3 mét, cái ao chứa nước thiên nhiên này sẽ thành nguồn cung cấp nước sung túc cho cả lưu vực. Bên bờ thích hợp trồng cây liễu dài 20 km, nếu có ý thức phát triển, sản lượng sợi liễu thiên nhiên sẽ tăng gấp 3 lần hiện nay..."
"Em hiểu rồi, như thế thuận theo đường cao tốc mà bán, quá tiện." Trịnh Cẩm Thiền mắt tỏa sáng, cô nàng tham tiền đã nhìn thấy hiệu ích.
"Đó là chuyện vài năm sau. Tiếp tục đi lên sẽ có một đoạn dốc thoải, có thể chăn nuôi gia súc hoặc thả gà. Chỉ cần đường thông rồi thì không lo không bán được. Chắc chắn khi đó sẽ có người làm, nhưng ai làm trước sẽ chiếm hết tiên cơ. Bây giờ nhà nước khuyến khích tam nông ngày một mạnh, có những kẻ chuyên môn mua đất chỉ để ăn trợ cấp của nhà nước."
"Ừm, đó cũng là cơ hội."
"Không cần thiết, làm tốt rồi sẽ kiếm được tiền, còn cần dựa vào nhà nước nuôi à?" Đi lên nữa anh chuẩn bị trồng rừng hoa tiêu nghìn mẫu, đại hồng tiêu của Lộ Châu vang danh thiên hạ, nếu như tạo được quy mô trồng trọ, còn sợ không thu hút lái buôn tới sao? Hơn nữa hoa tiêu không cần tốn công sức chăm sóc."
"Đó cũng là chuyện nhiều năm sau rồi."
"Đúng, em đừng chỉ nhìn vào cái lợi trước mắt, anh muốn làm một khu rừng kinh tế, từ hạch đào, thông, kéo dài tới đỉnh núi. Đương nhiên, trên đỉnh núi còn có một bí mật lớn, tạm thời không thể nói cho em biết."
"Xì, làm như trên đó có bảo tàng vậy."
Mặc dù Trịnh Cẩm Thiền rất mê cảnh đẹp nơi này, nhưng cứ nghĩ tới phải vài năm sau mới thấy hiệu quả cô chẳng hứng thú nổi:" Chậm quá, em ném tiền đầu tư vào đây, em lại không thể tới thường xuyên, làm sao yên tâm được?"
"Không cần chúng ta làm, chúng ta bỏ tiền, trong thôn bỏ sức, quyền tài sản của chúng ta, kênh tiêu thụ khống chế trong tay chúng ta, em lo gì nữa? Mấy thứ sản phẩm này trừ khi được đóng gói bán quy mô lớn, bán lẻ chẳng ăn thua không phải sợ họ tranh với chúng ta. Đương nhiên nơi này anh cũng định để lại một số người của chúng ta, tới Sử Gia Thôn tìm người là được." Đơn Dũng đã có tính toán tỉ mỉ rồi:
"Tốt thì tốt thật, nhưng thời hạn thu hồi vốn quá lâu." Trịnh Cẩm Thiền vẫn chưa bị thuyết phục:
"Có cái ngắn hạn, bắt đầu được ngay bây giờ."
"Cái gì?"
"Lương thực phụ, anh đang suy nghĩ di chuyển nhà máy Lộ Phong tới đây, nơi này đất đai không ô nhiễm, phẩm chất kê, cao lương, ngô, các loại đỗ là tốt nhất, thích hợp làm đồ rang khô. Hơn nữa nơi này có một ưu thế cực lớn phải tận dụng."
"Ưu thế gì?"
"Cái tên Đường Lê, tới cả ở nước ngoài cũng biết rồi, trong tỉnh càng không ai hay biết hai chữ Đường Lê, tiết kiệm không it phí quảng cáo.”
Đúng là không bỏ sót một cái gì mà, Đường Lê xảy ra chuyện như thế, đám quan lão gia hẳn một thời gian không dám đụng chạm vòi vĩnh gì ở đây, đây chính là cơ hội tốt phát triển. Hứng thú của Trịnh Cẩm Thiền lên cao không ít, nơi này có nguồn hàng sẵn, kinh nghiệm kinh doanh thuần thục, thậm chí nếu mình trực tiếp nạp được cửa hiệu gia vị của tên Sử Văn Vũ vào dưới quyền sẽ có ngay sản nghiệp lớn. Có điều Trịnh Cẩm Thiên lại tỏ ra chẳng hào hứng mấy:" Miễn cưỡng được, để nghĩ xem sao đã. Còn bí mật lớn nhất trên nùi là bí mật gì?
"Bí mật đó chỉ có anh và cha anh biết, em về hỏi cha anh đi, anh cũng chẳng hi vọng làm em hứng thú nữa, anh càng thích nhìn em hối hận sao ban đầu mình không làm... Như mấy lần trước ấy, ha ha ha." Đơn Dũng cười lớn rất vô lương tâm:
Trịnh Cẩm Thiền tức giận muốn nhéo tai y, mấy lần vụ đầu tư cô không đánh giá cao đều kiếm tiền ầm ầm, làm nương tử dấm hối hận rất lâu.
Hai người nô đùa đuổi nhau, có lẽ do non xanh nước biết làm tâm tình tốt, hoặc có lẽ là do môi trường dễ chịu, khó tránh khỏi bốn mắt nhìn nhau, thế rồi dục hỏa dâng trào, làm Đơn Dũng lại thèm khát hưởng thụ cánh môi gợi cảm, kệ chống đối của nương tử dấm sợ bị phát hiện làm bừa một phen.
Chỉ nghe Trịnh Cẩm Thiền xấu hổ luôn mồm hô không được không được, đáng ghét đáng ghét, né né tránh tránh, đù đùn đẩy đẩy, cuối cùng bị ôm lăn vào bụi cỏ. Bụi cây rung rinh, chỉ có con lừa buộc ở đó thấy hết, nói khoan khoái ngửa cổ kêu vài tiếng.
Rất lâu sau nương tử dấm tóc tai tán loạn, hai má hồng hào, thi thoảng phủi váy áo đấm Đơn Dũng cười gian từ sau bụi cỏ đi ra. Lần này toàn bộ quá trình giật mình thon thót, quá khẩn trương cao trào tới rất nhanh, nhưng lại mang tới cảm thụ đặc biệt kích thích.
Khi xuống núi Trịnh Cẩm Thiền gặp khó, ai bảo đi leo núi còn đi giày cao gót, lên núi không thoải mái, xuống núi càng khó. Lúc này mới nhìn ra Đơn Dũng chu đáo tính xa, cởi áo trải lên lưng lừa, bế Trịnh Cẩm Thiền có chút sợ hãi ngồi lên. Y dắt lừa dẫn nương tử xuống núi, làm Trịnh Cẩm Thiền vui vẻ học người thôn quê ngồi trên lừa quát lệnh bừa bãi cho con lừa.
Khi sắp xuống núi, Vũ Tử thấy cảnh này cảm giác rất thú vị, chụp một tấm ảnh, ghi lại bức tranh đó, giao cho Trịnh Cẩm Thiền, khiến cô thích vô cùng.
Ba ngày sau thương hiệu tạp lương Đường Lê được đăng ký thành công, hợp tác xã cung ứng tiêu thụ Đường Lê bỏ hoang từ lâu được thu mua, treo biển mới, nhà máy tạp lương Đường Lê. Huyện coi sự kiện này như điển hình của việc xã Đường Lê khôi phục, làm thành tin tức chiếu lên TV, nhà đầu tư là xí nghiệp có tiếng trong tỉnh, nghiệp dấm Nguyên Nguyên.