← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 157 Gian nan trắc trở, chuyện vẫn chưa xong. (1)

Ngày 2 tháng 7, một ngày bình thường, thị Vương Tẩy Nhiên từ trong xe đi ra, giống như mọi khi nhìn quanh tòa nhà xe công chật kín, bảo vệ nghiêm ngặt, một cảm giác ưu việt quyền lực sinh ra.

Trước đó ông ta không cách nào cảm thụ điều này, đường đường thị trưởng, an bài công tác mà phía dưới chỉ vâng dạ mồm vứt đó, không thì đùn đẩy cho nhau, bản thân chẳng thể làm gì, nếu ép gắt quá khiến người ta chống đối, cuối cùng bẽ mặt chính là mình.

Từ sự kiện quần thể đột phát kia cho tới bây giờ, tựa như một giấc mộng hoang đường. Mạng lưới lợi ích từng nhìn như không thể phá vỡ đã rách toạc sau một đêm, nhân vật từng một tay che trời âm thầm biến mất. Làm quan viên xưa tay tự nhận thanh liêm như ông ta muốn hô lớn sáng khoái. Nhưng sau khi hô xong lại thấy buồn chán, kỳ thực chỉ là một giấc mộng hoang đường thôi, đám ngồi không ăn bám này ngã, một đám ngồi không ăn bám khác lại chen chúc nhau ngoi lên, sau đó dẫm vào vết xe đổ.

Sải bước đi vào tòa nhà chính phủ thành phố, dọc đường liên tục có cấp dưới chào hỏi, ông ta mỉm cười đáp lại, rất hiền hòa dễ gần, cho dù đối với công nhân vệ sinh trong tòa nhà cũng mỉm cười. Nghe phía dưới nghị luận, tiếng tăm vị thị trưởng này không tệ, làm ông ta đắc ý một hồi. Đôi khi ông ta nghĩ, có ai sinh ra đã là kẻ tham ô hủ bại đâu? Đáng tiếc trong thùng thuốc nhuộm quan trường này, bất tri bất giác thành loại đó. Sau khi cục trưởng trăm triệu Vương Nhất Dân ngã ngựa kéo theo cả đám quan viên, những kẻ vót nhỏ đầu ngoi lên đã thử dụng đạn pháo bọc đường tấn công ông ta rồi.

Văn phòng thị trưởng ở tầng 8, khi ông ta đi vào thư ký đã quét dọn rồi, bàn lau bóng lộn, văn kiện xếp chỉnh tề. Ông ta ngồi xuống, thư ký liền đem bản tóm lược văn kiện một ngày đưa cho ông ta, ông ta xem lướt qua. Mỗi ngày các cơ cấu đơn vị phát công văn quá nhiều, căn bản không thể đọc kỹ, đều xem bản tóm lược thế này. Chẳng có gì mới mẻ, cục công an tăng cường trị an, cục thủy lợi vừa mới chống hạn giờ lại ra công văn phòng lũ, cục vệ sinh phòng dịch rảnh rỗi không có gì làm bày trò kiểm tra an toàn thực phẩm hình thức, cục quy hoạch vừa thay lãnh đạo mỗi ngày hai báo cáo. Ông ta lướt qua một lượt rồi dừng phần tóm gọn, "bình chọn thanh niên sáng nghiệp toàn tỉnh", tay vô thức chấm một cái.

Chấm vào đó là muốn xem nguyên văn rồi, nhưng thị trưởng Vương không thích xem tài liệu điện tử tên máy vi tính, thư ký nhanh chóng đi photo một bản mang tới. Thị trưởng Vương xem lướt qua, chuyện này nói ra thì cũng là một vinh dự, bình chọn phạm vi toàn tỉnh, dẫn dắt năng lượng tích cực cho cả xã hội. Dù gì bây giờ phân phối sinh viên đại học khó khăn là vấn đề mang tính toàn quốc, ở việc này dẫn dắt, lừa gạt một phần tự đi sáng nghiệp, đúng là có hiệu quả giảm bớt áp lực nghề nghiệp.

Ông ta sinh ra ý nghĩ quai quái đó, đưa văn kiện cho thư ký, thêm một câu:" Loại người tài như thế trong thành phố ta rất nhiều, tôi biết một người, cậu nghe nói tới thương hiệu Hưởng Mã Trại chưa, đó là do chàng trai tốt nghiệp đại học sáng lập, rất có tính đại biểu. Sự tích của cậu ta rất có tính cổ vũ đối với người trẻ tuổi đang sáng nghiệp và muốn sáng nghiệp... Được rồi, cậu làm đi.”

Thư ký được lệnh dạ một tiếng, rời văn phòng thị trưởng, viết lại lời lãnh đạo, vào mạng, nhấp vào văn kiện không liên quan khác chữ "đã duyệt". Lại xem văn kiện vừa rồi do phòng tinh thần văn minh đưa lên, đem nguyên văn lời thị trưởng chuyển tới chủ nhiệm văn phòng tinh thần văn minh.

Vị chủ nhiệm kia đã ăn thịt lừa ngâm Hưởng Mã Trại, nhưng chưa từng nghe nói tới người sáng lập ra nó, sau một phen tra cứu, viết chữ "Đơn Dũng" lên văn kiện. Tiếp theo đó phải liên hệ với người thật, đem sự tích tiên tiến vào tài liệu. Đây là nhân vật được thị trưởng khâm định đấy, không dám chậm trễ, còn suy nghĩ có nên nổ lực thêm một chút, phải được bình chọn trên tỉnh, nếu không thị mất mặt thì chẳng vui đâu.

Bên trên mở miệng, phía dưới chạy gãy chân, khi thị trưởng Vương Tẩy Nhiên thong thả uống trà, ông ta đã chẳng để ý vinh dự thanh niên sáng nghiệp kia có thể tới được Đơn gia không. Xử lý vài sự vụ thường ngày, ông ta bắt đầu xem tin tức, báo chí đại đa số là miệng lưỡi chính phủ, xem văn kiện rồi thì không cần xem báo. Ông ta xem loại tin tức tham khảo, kiểu báo lớn như Thời báo Hoàn Cầu, đôi khi hứng lên ông ta lên mạng xem tin đồn, từ văn tự mập mờ đó nghiền ngẫm ra thứ chân thật.

Ồ, lại xuất hiện thứ làm ông ta hứng thú rồi, vụ án Ngũ Châu có tiến triển mới, cục trưởng cục quản lý quốc lộ hai tỉnh đồng loạt ngã ngựa, tin tức tiết lộ nghi là có liên quan tới tin tức truyền thông nước ngoài đưa ra. Chuyện hoang đường là, truyền thông nước ngoài cứ như chống tham nhũng tới nghiện rồi, còn vượt phận sự đi làm đấu sĩ chống tham nhũng. Hai tháng qua luôn xuất hiện tin tức liên quan tới việc tham ô ở đường cao tốc Lộ Thái của Ngũ Châu, khiến ban an toàn thông tin trong nước chạy khắp nơi cứu hỏa. Hiện những quan viên mất chức đầu nhờ công lao của truyền thông nước ngoài, có chứng cứ có tên tuổi rõ ràng, làm hai vị cục trường đồng loạt bị đưa đi điều tra.

Xem tới đó sắc mặt Vương Tẩy Nhiên trở nên khó coi, chơi với lửa thế nào cũng có ngày bị lừa thiêu thân, ông ta buông chuột, gọi điện.

"Tiểu Đơn, cậu ở đâu?... Tỉnh thành à, tạm thời đừng về, hôm nay tôi cũng tới tỉnh thành làm việc, buổi tối gọi điện cho cậu, chúng ta ra ngoài tụ họp chút."

Hẹn xong ông ta đặt điện thoại xuống, gọi thư ký an bài công tác thường nhật rồi lên xe đi rất xa mới nói mục đích, kỳ thực chẳng có việc cần lên tỉnh thành để làm hết, làm ở bên ngoài vẫn tốt hơn.

.......................

" A lô, ông chủ Đơn ạ? Tôi là Diệc Thần, anh không nghe ra sao... Hi hi, tôi không dám nhận xưng hô mỹ nữ đâu, tôi chỉ là người tiếp xúc với vôi vữa thôi... Phải rồi tôi có chút việc tìm anh... Ồ, anh ở tỉnh thành ... Tốt quá hôm nay tôi lên tỉnh thành làm thủ tục, hay là gặp nhau một chút.... Được, tôi đợi anh."

Tiết Diệc Thần đặt điện thoại xuống, lúc này cô đang ở trên xe, vừa mới từ bộ chỉ huy cao tốc Lộ Thái đi ra, tới thông báo tiến độ công trình. Tiến độ công trình hiện giờ cơ bản là hài lòng, bất ngờ là tổng giám đốc Trung Thiên là Dương Phúc Thành bất ngờ tới Lộ Châu, ngoài cuộc họp mới nói ra nguyên do, hai cục trưởng cục quản lý quốc lộ ngã ngựa, có liên quan tới Ngũ Châu, mà Ngũ Châu trước là công ty con của Thiên Trung, chẳng trách bộ chỉ huy suốt ngày muốn nói chuyện mặt đối mặt với tổng giám đốc.

Con đường đầu tư tới hàng tỷ, sao không có vấn đề, nhưng không thể để người ta moi ra suốt như vậy.

Trung Thiên các ông chùi sạch đít đi, đừng có suốt ngày gây chuyện cho chúng tôi, mọi người cùng nghề cả, đâu có dễ dàng gì.

Bộ chỉ huy nói cho tổng giám đốc Dương tối mặt, Ngũ Châu bôi nhọ ông ta quá nhiều rồi, sợ dăm ba năm khó rửa sạch, nghe nói Tiết Diệc Thần đã hẹn được người, ông ta hỏi:" Cô thấy liệu tài liệu có ở trong tay y không?"

"Tổng giám đốc Dương, chuyện này chỉ có thể suy đoán thôi." Tiết Diệc Thần khỏ xử, lại nhận một cái nhiệm vụ không thể hoàn thành: