Q3 - Chương 158 Gian nan trắc trở, chuyện vẫn chưa xong. (2)
Tổng giám đốc Dương một mực truy hỏi chuyện này, ông ta còn có thể trông cậy vào ai được nữa, Đoàn Viêm Quốc giờ ở đâu không rõ, Hứa Trung Hành bị bắt giam, đội trường Đường thì đang bị truy nã, mà chuyện này không xử lý được sẽ gây ra một cơn địa chấn lớn hơn cả sự kiện Ngũ Châu, ông ta đích thân tới Lộ Châu là vì thế: "Cô đã ở Lộ Châu một thời gian dài, cô thấy chúng ta nên dùng thái độ gì để đàm phán, cùng lắm tôi hòa đàm."
Tiết Diệc Thần không thể né tránh mãi: "Quan trọng là chưa chắc đã ở trong tay y, mà có ở trong tay y, y cũng không dám lấy ra, thứ đó ở trong tay ai khác nào thừa nhận là chủ mưu vụ bắt cóc ở khách sạn Đông Minh, cảnh sát vẫn đang theo dõi vụ này, bọn họ cũng tức giận lắm."
"Bọn họ hoài nghi tập đoàn tội phạm nước ngoài gì đó, tôi không tin, dứt khoát ở Lộ Châu. Người đó sức mạnh lớn cỡ nào cô còn chưa nhìn ra à, chín phân đoạn thi công có chuyện làm ăn của y, đợi làm xong con đường này, y còn kiếm nhiều hơn chúng ta... Nhưng vì sao y cứ chọc chuyện ra như thế, làm vậy y cũng được gì đâu." Giọng điệu ông ta nào giống một vị tổng giám đốc quyền lực, mà cứ như là oán phụ, vì công ty phía dưới xảy ra chuyện nên quan viên trong mối quan hệ tránh không kịp, làm ăn mất đi danh dự này là tự phá căn cơ của mình:
"Tôi cũng không chắc."
Xe đi tới thẳng tình thành, lộ trình chỉ vài tiếng không hề xa, nhưng cách mục tiêu trong lòng quá xa. Trong tin đồn Đoàn Viêm Quốc có một cuốn sổ đen, ghi chép lại toàn bộ chuyện liên quan tới Ngũ Châu, người rõ chuyện này nhất chính là Tiết Diệc Thần, sau khi Đoàn Viêm Quốc ngã ngựa nếu cuốn sổ đen đó bị cảnh sát tịch thu đã đành, cảnh sát cũng chẳng dám công khai. Đáng tiếc là rơi vào tay kẻ khác, liên tiếp xảy ra sự kiện quan viên ngã ngựa đã chứng minh sự tồn tại của cuốn sổ đen đó. Bây giờ bất đắc dĩ để người đi sau chùi đít, dù sao lộ ra đối với mọi người không hề tốt.
"Tổng giám đốc Dương, nếu như không ở trong tay anh ta, hoặc ở trong tay anh ta, nhưng anh ta căn bản không hề có ý mang ra ngoài thì sao?" Tiết Diệc Thần hỏi:
"Thì coi như là ăn bữa cơm, tán gẫu với soái ca thôi."
"Nếu ở trong tay anh ta thì chúng ta ra giá bao nhiêu?"
"1000 vạn, có điều tôi sợ cô không mua về được, thứ đó nếu thực sự vào trong tay chúng ta thì giá trị không chỉ 1000 vạn đâu." Tổng giám đốc Dương mặt âm trầm, cuốn sổ đen đó liên quan tới bao người, con số cũng nhiều lần cái nghìn vạn đó:" Chỉ cần xác định trong tay y, hoặc chỉ cần y dám ra giá là y sẽ xong đời."
Xong đời là cái chắc, bất kể là có hay dám ra giá là bằng với thừa nhận là người thao túng toàn bộ sự kiện, người muốn truy hồi cuốn sổ đó nhiều lắm, chỉ cần tiết lộ ra khối người sẽ dồn y vào chỗ chết. Tiết Diệc Thần thấy lòng lành lạnh, cô không hiểu, sao đám nam nhân lại thích cái chuyện đấu đá sống chết như thế.
Nhận liền hai cuộc điện thoại, Đơn Dũng ngại ngùng xin lỗi mọi người. Đây là phòng giám đốc của nhà hàng Lư Nhục Hương tỉnh thành, Đào Thành Chương mỉm cười, Trịnh Cẩm Thiền ngồi ngay bên cạnh, Sử Văn Vũ dẫn Triệu Hướng Dương và Bao Thiết Cương tới. Cái hiệu gia vị nho nhỏ giờ đã khấm khá rồi, mà Lão Bao Chân Thối nửa năm bán dấm cũng kiếm không ít, ăn mặc rất giống người thành đạt.
"À, vừa rồi tôi nói tới đâu rồi nhỉ?" Đơn Dũng bỏ điện thoại xuống hỏi:
Một hồi tiếng cười vang lên, Chân Thối Triệu Hướng Dương nhắc:" Đoàn kết... Anh bảo ba sản nghiệp dấm, gia vị, nhà hàng đoàn kết lại."
"Đúng, đoàn kết lại." Đơn Dũng tiếp tục nói:" Đây là suy nghĩ của tôi, dấm tuy tiêu thụ nhiều nhưng lợi nhuận mỏng, giao cả thùng dấm lớn cho nhà hàng cũng lão dăm ba đồng, không đáng. Mà cạnh tranh giữa nhà hàng với nhau là cạnh tranh nguồn khách, sự cạnh tranh này rất kịch liệt, tham dự vào đó chi phí sẽ rất lớn, như thế không bằng chúng ta tranh đoạt nhà bếp."
"Tôi biểu thị ủng hộ, nhà bếp nhu cầu lớn, lại ổn định, nếu hình thành được kênh cung cấp lâu dài hữu hiệu, lợi nhuận trong đó sẽ rất lớn. Ví như mỗi tháng tôi phải kết toán cho Văn Vũ chừng 10 vạn tiền gia vị đúng không?" Đào Thành Chương cười nói:
Sử Văn Vũ chắp tay cám ơn, hắn ở tỉnh thành được Lão Đào nâng đỡ nên nhiều thuận lợi. Trịnh Cẩm Thiền còn đang suy nghĩ, cô xuất thân thế gia làm dấm, không hiểu lắm chuyện vụn vặt trong nhà bếp, hỏi:" Vụ này làm lớn cỡ nào mà cần ba nhà hợp tác."
"Nói thế này nhé, khả năng ba nhà chúng ta hợp tác chẳng thể làm lớn lắm, chi tiêu ẩm thực ở Đại Nguyên mỗi năm vài tỉ, cô nói xem chúng ta có thể kiếm được phân ngạch bao nhiêu chứ?" Đào Thanh Chương đưa ra con số khiếp người:
Trịnh Cẩm Thiền động lòng ngay, cô nhìn Đơn Dũng:" Chỉ cần đủ lớn thì em làm."
"Cụ thể thế đó, Văn Vũ, Lão Bao, Chân Thối, mấy đứa có đồng ý theo chị Trịnh và chú Đào lăn lộn kiếm cơm không?" Đơn Dũng giọng điệu rất giang hồ thổ phỉ:
Chuyện làm ăn thì không ai dị nghị, chỉ là Triệu Hướng Dương nổi nóng:" Đừng gọi biệt danh nữa, chân anh mới thối ấy."
Cả phòng cười rộ.
"Được, được, không gọi nữa, giám đốc Triệu." Đơn Dũng đổi giọng điệu:" Ý tưởng là như thế này, công ty Nguyên Nguyên sẽ đăng ký thành lập công ty đầu tư phát triển thực phẩm xanh, hiệu gia vị của Văn Vũ nạp vào dưới cờ của Nguyên Nguyên. Đương nhiên đầu tư tiền kỳ cậu cứ xin của chị Trịnh... Sau khi thống nhất quy hoạch sẽ phân chia quản lý tỉ mỉ hơn, mua sắm, tổ chức, vận chuyện do Văn Vũ phụ trách. Phân phối do Lão Bao và Chân Thối làm, tới Nguyên Nguyên lấy một nhóm tiêu thụ viên lập nên đội ngũ. Như vậy dấm, xì dầu, gia vị có thể tập trung vào mua bán, vận chuyển, sẽ có ưu thế về giá, chưa nói tương lai chúng ta tự trồng... Cho nên mời chú Đào gia nhập vì mọi người không hiểu kinh doanh nhà hàng, còn chú Đào là lão tướng, chú ấy sẽ chỉ đạo cho mọi người làm sao đưa đồ bán vào bếp."
Một công ty mới qua lời nói của Đơn Dũng dần phác họa ra đường nét đầu tiên, đây là công ty bao luôn từ sản xuất tới vận chuyển và phân phối, lợi nhuận trong đó bao nhiêu? Trịnh Cẩm Thiền tính, nếu làm tốt thì chỉ cần một thành thị cũng đủ đem lại lợi ngang với Nguyên Nguyên bây giờ.
Bàn bạc xong Đào Thành Chương muốn giữ mọi người ở lại ăn cơm, không ngờ Đơn Dũng xua tay, ngày ngày ăn thịt lừa, dù ngon tới mấy cũng vô vị. Lão Bao và Chân Thối giữ người, nói Đơn Dũng chẳng mấy khi tới tỉnh thành, không chiêu đãi một bữa thì ngại lắm. Đơn Dũng bảo hay là tới hội sở Thiên Long chơi, cả hai sợ im luôn, nơi đó đi vào một chuyến phải mất vài vạn mới ra nổi, rõ ràng tình cảm chưa sâu sắc tới mức độ đó.
Nói cười xuống lầu, khi tạm biệt đám Đào Thành Chương, thấy Trịnh Cẩm Thiền và Đơn Dũng mắt qua mày lại thì đều biết ý tránh đi. Không có người ngoài, nương tử dấm hỏi:" Ai gọi điện hẹn anh thế."
"Thị trưởng."
"Cái mồm của anh ngày nào không bốc phét thì không chịu nổi đúng không?"
"Bốc phét chơi, dù sao cũng rảnh rang mà, buổi trưa em không cần đi cùng anh đâu." Đơn Dũng nói:
"Tốt, vậy tối anh cũng không cần ở cùng em đâu, em muốn thanh tĩnh." Trịnh Cẩm Thiền rõ ràng không vui, hất túi qua vai, lên xe đi luốn:
Dỗi rồi, Đơn Dũng thầm kêu may là không nói y còn đi gặp nữ nhân, nếu không chẳng biết nương tử dấm còn nổi điên thế nào.