Q3 - Chương 159 Gian nan trắc trở, chuyện vẫn chưa xong. (3)
Thời gian tính toàn rất vừa vặn, khi Tiết Diệc Thần lần nữa gọi điện thoại thì Đơn Dũng đã ở trên đường rồi, nói địa điểm gặp mặt, Đơn Dũng lái xe tới nơi rất bất ngờ. Thuận miệng nói một câu vậy mà lại đúng là hội sở Thiên Long.
Kinh doanh hội sở kỳ thực chẳng có gì huyền bí, chủ yếu là giữ tính riêng tư của hội viên, vừa vặn điểm này khiến rất nhiều người hưởng ứng. Dù sao thì ai muốn bàn chút việc cũng đâu muốn người khác quấy nhiễu, huống hồ Đơn Dũng đoán chừng không phải là việc có thể công khai.
Uống rượu, xã giao, xem báo cáo, lập kế hoạch, bàn chuyện làm ăn... Kinh doanh tới một trình độ nhất định không cần khom người làm công việc tốn sức nữa. Có điều loại chuyện hoạt động não này cũng chẳng nhẹ nhàng hơn tay bê lưng vác. Đơn Dũng tới tỉnh thành vài ngày, ở nhà máy dẫm hai ngày, tới Cty Nguyên Nguyên hai ngày, đi khắp cửa hiệu gia vị và xem xét đội ngũ một lượt. Chuyện dự kiến chưa làm xong mà Đơn Dũng đã mệt lắm rồi, cái cuộc sống lặp đi lặp lại này tiêu hao hết tinh thần của y.
Đi vào hội sở, báo danh, phục vụ viên xinh đẹp dẫn y lên tầng ba, một cửa sổ gần đường, một phòng bao thương vụ, ghế sô pha trà kỷ phòng vệ sinh đủ cả, nơi bàn bạc công việc rất tốt. Khi ngồi xuống phục vụ viên đưa tới một cốc trà Long Tỉnh, y mỉm cười cám ơn, cô gái tuổi còn trẻ cười lại. Không khỏi làm Đơn Dũng sinh ra ý nghĩ đen tối, không biết cô phục vụ này có làm phục vụ đặc thù không, nếu có thì bằng vào khuôn mặt học sinh đáng yêu đơn thuần kia, giá chắc phải cả nghìn. Lại nhìn quanh bố trí của hội sở, y nâng giá trong lòng vài nghìn.
Tưởng tượng vậy thôi chứ Đơn Dũng chẳng có hứng thú vì, y cảm giác mình đang rơi vào một trạng thái thích mới ghét cũ, đối với chuyện quen thuộc, y chẳng có cảm giác gì, thậm chí là chán ghét. Y thậm chí còn nghĩ, no cơm ấm cật sinh dâm dục, nhưng dâm dục cũng thỏa mãn rồi nên nghĩ tới cái gì?
Quyền lực ư? Không phải. Tiền à? Hình như cũng chẳng phải, số tài phú nằm im trong ngân hàng kia, y chẳng sờ tới. Bây giờ y có chuyện làm ăn ổn định, riêng nhà máy dấm thôi mỗi tháng đã mang lại cho y thu nhập không nhỏ, chưa nói tới cái khác.
Vì thế sau khi mộng phát tài từng khao khát ngày đêm đã được thực hiện, y mất đi cảm giác hưng phấn, cuộc sống không còn mục tiêu nữa. Y tựa hồ giống toàn bộ thương nhân, theo quán tính kiếm tiền, kiếm tiền, rồi một ngày số tài sản khổng lồ biến thành di sản.
Cộc cộc, tiếng gõ cửa cắt ngang suy nghĩ của Đơn Dũng, sau khi nói mời vào, mắt hơi sáng lên, Tiết Diệc Thần mặc váy hoa liền thân đi vào, hoa xanh trên nền trắng, rất thanh thuần, không diêm dúa lả lơi như trước. Có điều mang dấu vết cố tình biểu diễn, nữ nhân trên thương trường luôn có ưu thế, vi dụ thế này, vừa gặp đã khiến nam nhân tơ tưởng linh tinh, lập tức tiêu trừ cảm giác xa lạ.
" Xin lỗi, tôi tới muộn." Tiết Diệc Thần ngồi xuống gọi phục vụ viên, gọi vài món ăn.
Hội sở không làm thức ăn, nhưng họ có thần thông mang tới được, đương nhiên là chi phí tăng lên không ít. Đơn Dũng cười nói:" Giám đốc Tiết sao lại nghĩ tới mời cơm tôi thế, còn ở nơi cao cấp thế này, bản thân tôi còn chẳng nỡ tới."
"Người tới đây quá nửa là làm ra vẻ giàu có, người giàu có thật không mấy, một trong số đó là anh." Tiết Diệc Thần nịnh:
"Thế kia à? Thân phận chính thức ghi trên hồ sơ của tôi là nông dân Hưởng Mã Trại đấy, còn là loại chưa thoát nghèo." Đơn Dũng cười ha hả:
"Mấy tháng trước nói không chừng là thế, có điều bây giờ chắc chắn là không phải. Trước tiên, tôi phải cám ơn anh." Tiết Diệc Thần hai tay đan vào nhau nói câu mở màn, đây là lần đầu tiên họ đơn độc mặt đối mặt. Còn nói lời cám ơn thì đó là bí mật của hai người, vào đêm xã Đường Lê phát sinh sự kiện quần thể, cô nhận được một cuộc điện thoại, bảo cô đi ngay không được tới đó, cô nghe ra đó là giọng Đơn Dũng. Chợt thấy ánh mắt Đơn Dũng rất lạ, cô hỏi:" Sao anh lại nhìn tôi như thế?"
"Tôi không biết cô cám ơn cái gì, cho nên tất nhiên là sẽ nhìn như thế."
"Vì cuộc điện thoại đêm hôm đó, nếu như tôi tham dự vào xử lý hậu quả, nói không chừng sẽ chìm cùng với con thuyền Ngũ Châu. Hứa Trung Hành thì đáng thương rồi, tới giờ còn chưa ra được, e là sẽ bị gán cho tội tổ chức đánh nhau, Đường Hướng Vinh thì bị truy nã. Chỉ có tôi vẫn bình yên ngồi đây, anh nói tôi có nên cám ơn anh không?"
"Không cần không cần, thực sự không cần cám ơn tôi, tôi làm thế cũng chẳng phải vì cô, mà thấy thế nào cũng phải có người ở Lộ Châu thoát ra được, nếu không bị lật cả ổ thì tôi tìm ai đòi tiền. Chứ không à, cô vừa rời đi là mang tiền tới trước mặt tôi rồi." Đó là chuyện Đơn Dũng cố tình làm, y lựa chọn một nữ nhân dễ đối phó nhất, nếu người tiếp nhận công việc lại không hiểu ngoắt ngoéo bên trong, không biết y là ai làm gì thì lại tốn một phen công sức nữa:
Bây giờ đều toại nguyện rồi, Tiết Diệt Thần biết sự thực hơi bị đả kích, nhưng không giận, dù sao bây giờ cô tới tổng công ty, lại còn thăng chức, cũng nhờ người này ban cho. Cô mỉm cười, hạ thấp giọng:" Bất kể vô tình hay cổ ý, tôi vẫn cám ơn anh."
Giọng nói thẹn thùng, trong mắt ánh lên vẻ ám muội, lại có phầm cổ vũ, Đơn Dũng bật cười, vì trước giờ toàn là y chủ động dụ dỗ nữ nhân, chứ nữ nhân chủ động dụ dỗ y thì tựa hồ là lần đầu. Đơn Dũng không phản cảm mà còn thấy thỏa mãn, dù sao cũng là một mỹ nữ có thể khơi lên thú dục của nam nhân.
Tiếng gõ cửa nhẹ cắt đứt ánh mắt của hai người, ba phục vụ đi vào, hội sở phục vụ đúng là nhanh chóng, gọi mấy món ăn đã được đưa tới rồi, cá sốt tương, cơm bào ngư, tủy chân nhạn, đều tinh xảo tới cực điểm. Đây là những mon ăn chuyên dùng để xẻo người khác, Đơn Dũng nếm thử, mắt nhìn Tiết Diệc Thần chẳng có hứng thú ăn uống, hỏi:" Cô từ Lộ Châu tới à?"
"Vì sao anh hỏi thế?" Tiết Diệc Thần sợ hãi, không biết Đơn Dũng đã nhìn ra cái gì:
"Hôm nay bộ chỉ huy có lễ báo cáo hàng tuần, cô hẳn là tham gia, gọi điện thoại xong tới lúc cô tới đây vừa vặn là thời gian để đi từ Lộ Châu tới Đại Nguyên." Đơn Dũng nắm rõ bộ chỉ huy như lòng bàn tay, thường tới đó móc nối quan hệ, kiếm việc làm.
"Đúng rồi." Tiếc Diệc Thần thở phào:
"Vậy cô đi thẳng vào vấn đề được rồi, đừng để tôi đoán ý đồ của cô." Đơn Dũng nói thẳng luôn, dù gì cô tới đây không phải để quyến rũ tôi, thế thì vào việc luôn đi.”
"Được, vậy để tôi đi thẳng vào vấn đề." Tiết Diệc Thần nhấp một ngụm rượu vang, ổn định tinh thần, nói rất rõ ràng:" Tôi chuyên môn tới đây kể cho anh nghe câu chuyện về một cái túi công văn."
Đơn Dũng chỉ hơi nhướng mắt tựa hồ không hiểu.
"Không biết anh húng thú nghe không, đó là túi công văn mang theo người của Đoàn Viêm Quốc." Tiết Diệc Thần đặt ly rượu xuống quan sát sắc mặt Đơn Dũng, từ không khí ám muội chuyển thẳng sang căng thăng, cô hi vọng thay đổi bất ngờ này sẽ khiến đối phương thất thố, như vậy có thể khẳng định chủ nhân mới của bao công văn kia chính là y chứ không ai khác:
Đơn Dũng thong thả gắp cá cho vào miệng, nét mặt không thay đổi:" Trong đó nhất định có chứng cứ để lật đổ rất nhiều người đúng không?"
"Đúng rồi." Tiết Diệc Thần mừng rỡ, người hơi ngả tới, cô thấy chuyện còn đơn giản hơn cô nghĩ:
"Thế thì chẳng có gì mới mẻ." Đơn Dũng như quả bóng xì hơi:" Kẻ hối lộ lưu giữ chứng cứ hối lộ, uy hiếp người nhận hối lộ nghe lời, trò cũ rích, ai chẳng làm thế. Giám đốc cũ của cô chẳng cao minh gì cả, lãnh đạo bây giờ tinh khôn như khỉ ấy, tôi không tin hắn có thể sưu tập được bao nhiêu chứng cứ hữu hiệu."