← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 160 Gian nan trắc trở, chuyện vẫn chưa xong. (4)

Tiết Diệc Thần không vui nữa, cảm giác lời của Đơn Dũng tựa đúng tựa sai, cô không nắm chắc, rốt cuộc y biết, hay không biết, hoặc cố tình làm như không biết. Cô thay đổi giọng điệu:" Giám đốc Đoàn thực ra cao minh hơn người thường, thậm chí còn cao minh hơn người trong nghề, nếu anh hứng thú, tôi kể câu chuyện túi công văn cho anh nghe."

"Tôi chẳng hứng thú, hắn đâm bao nhiêu lãnh đạo như thế trước mặt mọi người, túi công văn đó có là cẩm nang cũng không giúp được hắn trở mình đâu.

"Chỉ nói miệng và có chứng cứ là hai khái niệm khác nhau, phần tử hủ bại tuy nhiều, nhưng đâu dễ bắt, không có chứng cứ không định được tội."

Đơn Dũng đặt đũa xuống:" Ý cô là trong túi công văn đó có nhiều chứng cứ lắm à, nhưng thứ quan trọng như vậy sao lại đem theo bên người? Nếu mang theo không bị bọn bắt cóc lấy thì bị cảnh sát tịch thu, thế thì khối người gặp xui xẻo."

"Nếu cảnh sát lấy được thì câu chuyện đã không phát triển thế này." Tiết Diệc Thần rót rượu cho cả hai:" Tôi theo giám đốc Đoàn năm năm, anh ấy có một thói quen, sau khi kết thúc mỗi công trình, anh ấy giữ lại một bản photo khoản thanh toán."

"Là sao?"

"Có hai cuốn sổ, một là sổ hợp quy định để điều tra, một là chi tiêu thực sự."

"Ý cô là trên sổ sách và thực tế có chênh lệch."

"Đương nhiên, nếu không tiền lo lót từ đâu ra, làm sao cân đối được thu chi."

"Các cô ăn bớt nguyên vật liệu à?"

"Nếu nhà nào không bớt xén sẽ là tin động trời đấy, nói thế này đi, ví như 2 km đường cao tốc đấu thấu 200 triệu, nhưng nếu làm theo thiết kê thì chẳng kiếm được bao nhiêu. Cho nên ở một số chỗ phải tiết kiệm, ví như xi măng, ắt thép, thậm chí là điều kiện ăn ở của công nhân... Sổ trong tay giám đốc Đoàn là chi tiêu thực của mỗi công trình."

"À, tôi hiểu." Đơn Dũng vỡ lẽ:" Nhưng mà thế cũng không đúng, hắn giữ cái đó không phải cũng là tài liệu hại chính mình à?"

"Cho nên tôi mới nói giám đốc Đoàn cao minh hơn người khác. Anh nghĩ đi, bao nhiêu công trình Ngũ Châu làm bị cắt xén như thế, nếu bóc trần ra thì từ giám sát, nghiêm thu, rồi cấp phép, bao nhiêu lãnh đạo tham dự vào, liên lụy tới bao nhiêu người?" Tiết Diệt Thần giải thích:

Đơn Dũng mở to mắt khiếp sợ, chuyện đó khác gì tin một cây cầu bị sập, à, không chỉ một cây cầu bị sập, chẳng trách Đoan Viêm Quốc lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy. Té ra cũng là thằng lưu manh máu liều, giữ lại sổ đen, vừa là hung khí hại mình, cũng là lợi khí hại người.

Thứ đó trong tay ai người khác đều phải sợ, rơi vào tay cảnh sát, họ cũng không dám tung ra.

"May mắn là người ngoài nghề không hiểu lắm về thứ này, cho nên giám đốc Đoàn mới dám mang theo bên người. Chỉ là thứ này giờ lưu lạc bên ngoài, đây là quả bom hẹn giờ, anh nói xem bao nhiêu người sẽ lo nó phát nổ." Tiếc Diệc Thần tuy từ nét mặt Đơn Dũng không đọc ra kết quả, nhưng cô thấy sự sợ hãi, nếu chuyện không liên quan, vì sao y lại sợ?

Hay là không phải y? Tiết Diệc Thần tự hỏi bản thân, đây là tình huống khó nhất, khiến cô không biết phải ra tay thế nào.

Đơn Dũng sau một hồi trầm mặc thu lại dáng vẻ chăm chú lắng nghe, giọng điệu sỗ sàng:" Tôi hiểu rồi, cô nghĩ thứ đó trong tay tôi chứ gì?"

"Tôi không dám định nghĩa như thế." Tiết Diệc Thần uyển chuyển nói:" Nếu như có được nó, đó là thứ giá trị hàng trăm vạn. Đương nhiên tiền đề là kiếm được người mua, ví như cầu cống Thiên Trung."

"Ồ, bao nhiêu lãnh đạo như vậy cũng chẳng đáng giá lắm nhỉ, được có vài trăm vạn."

"Giá cả không phải là vấn đề, khả năng sẽ cao hơn, không biết ông chủ Đơn có hứng thú với số tiền đó không?"

"Muốn, nhưng không có bản lĩnh đó." Đơn Dũng cầm bát cơm lên ăn tiếp:" Nếu cuốn sổ đó mà rơi vào tay tôi thì tốt quá rồi, tôi nhân cơ hội xẻo các cô một khoản... nếu tôi ra giá cũng phải nghìn vạn. Chậc chậc đáng tiếc, sợ tiêu hóa không nổi."

Vẻ tiếc nuối đó làm Tiết Diệc Thần có cảm giác mình nhầm phương hướng rồi, cái giá cao như thế đặt trước mặt ai thì người đó cũng phải động lòng.  Đơn Dũng động lòng thật, nhưng tiếc nuối không phải giả.

Tiếp theo đó vẫn loanh quanh luẩn quẩn người này dụ người kia, dụ đi dụ lại chỉ được mấy lời sáo rỗng, chẳng có tiến triển thực chất nào. Khi bữa cơm kết thúc, Tiết Diệc Thần nhận ra, Đơn Dũng chỉ hứng thú với bao công văn kia, còn nó giá trị bao nhiêu thì không hứng thú, nhiều đề tài triển khai quanh việc nếu nó lộ ra sẽ gây ảnh hưởng thế nào. Đương nhiên ảnh hưởng đó không ai muốn, Đơn Dũng cũng tặc lưỡi liên hồi, làm cô không biết rốt cuộc y biết hay không?

"Tôi thực sự không biết, hôm đó khi chuyện xảy ra thì tôi bị người của Đoàn Viêm Quốc tới Nhạn Lạc Bình bắt. Cô biết hắn phái ai đi không, toàn là cảnh sát của tổng đội trị an tỉnh. Chúng thiếu chút nữa bắn luôn tôi rồi." Đơn Dũng rùng mình:" Cô đi nhầm hướng rồi, tôi nghe nói là một đại lão trong ngành chơi hắn. Cô nghĩ đi, có thể điều động cảnh sát, có thể hạ được đám vệ sĩ chuyên nghiệp của Đoàn Viêm Quốc, lại còn có thể bắt cóc khiến hắn ngoan ngoãn khai báo. Lại còn tuồn ra cho truyền thông nước ngoài. Cô nhìn kỹ tôi đi, tôi mà có thủ đoạn đó có cần phải đi lẽo đẽo theo mông mấy quản đốc thi công tặng quà bán ít cá đá kiếm tiền không?"

Tiết Diệc Thần ngớ ra, nghĩ cũng phải, chuyện này quá lớn, nếu bảo Đơn Dũng xúi bẩy thôn dân còn được, chứ một tên nhà quê Lộ Châu còn có quan hệ với truyền thông nước ngoài nữa thì khó tin quá rồi. Lòng tin của Tiết Diệc Thần dao động:" Anh nghĩ có thể là ai?"

"Sao lại hỏi tôi, chuyện này phải hỏi cô chứ."

"Hỏi tôi sao?"

"Đúng rồi, kẻ thù của hắn có bao nhiêu, cùng nghề có bao nhiêu thì có bẫy nhiêu nghi phạm. Ngoài ra ai là kẻ hưởng lợi nhất thì người đó đáng nghi nhất... Đừng lôi tôi vào, tôi kiếm được vài đồng vất vả căn bản không đáng nói. Riêng từ nhà Vương Nhất Dân đã lục soát được hơn 8000 vạn, hắn lại thân với Vương Nhất Dân như thế, cô dám đảm bảo không phải người ta muốn lật Vương Nhất Dân nên kéo hắn theo không? Còn nữa, tôi nghe nói hắn có quan hệ không tệ với Lương Côn Kiêu, bị Lương Côn Kiêu liên lụy cũng có khả năng... Rồi quan trường đấu đá, cái này thì tôi không hiểu. Tóm lại cô đừng quyến rũ tôi, thứ đó không ở chỗ tôi, nếu tôi có thì tôi cũng cho một mồi lửa đốt đi rồi. Đừng nói là mấy trăm vạn có mấy trăm triệu tôi cũng chẳng lấy, đó không phải là kiếm tiền mà là tìm cái chết..."

Tiết Diệc Thần nghe hai chữ quyến rũ thì mỉm cười:" Mấy trăm vạn còn không quyến rũ được anh thì tôi càng không thể. Có điều chưa chắc như anh nói, có người mang ra rồi, chẳng lẽ anh không biết gì cả?"

"Biết gì? Lấy ra cái gì?" Đơn Dũng càng mờ mịt:

Tiết Diệc Thần lấy ra mấy mẩu báo được cắt ra, đưa cho Đơn Dũng, là chuyện cục trưởng cục quản lý quốc lộ hai tỉnh bị đưa đi điều tra.

Đơn Dũng xem xong khẳng định chắc nịch:" Điều này càng chứng tỏ chẳng liên quan gì tới tôi."

"Thế hả?"

"Cô nghĩ mà xem, bao nhiêu chứng cứ như thế vì sao lại đi hạ hai tên này? Rõ ràng là cố ý, không phải muốn lập uy thì có ý đồ... Hỏi cô thêm một câu, hai tên đó đình chức rồi, có ai trả cho tôi đồng nào không?"

Thương nhân không có lợi chẳng dậy sớm, Tiết Diệc Thần đoán chín phần là mình nhầm rồi, thu lại tờ báo, nói một câu xin lỗi, có điều vẫn để lại danh thiếp bảo Đơn Dũng có thể tìm mình bất kỳ lúc nào. Khi hai người cáo từ thì đã hơn một tiếng trôi qua, Đơn Dũng ngồi xe rời đi, tim đập thình thịch, bụng reo ùng ục, chưa ăn no, giờ sợ tới đói luôn.

Y không biết về cuốn số đó thật.