Q3 - Chương 161 Gian nan trắc trở, chuyện vẫn chưa xong. (5)
Con mẹ nó không phải Lão Sài chơi mình chứ?"
Đơn Dũng đỗ xe lại ở đường Tấn Từ, đây là khu phong cảnh xây dựng vào núi, tương đối yên tĩnh, y cần điều chỉnh lại suy nghĩ.
Hàn Kiềm nói kế hoạch ban đầu của Lão Sài là giết người cướp hàng, chỉ là bọn họ lo không thể xử lý ổn thỏa, hơn nữa chẳng may thất thủ bị Đoàn Viêm Quốc báo thù thì không thoát được. Thủ đoạn khiến Đoàn Viêm Quốc tự sa lầy này khi Đơn Dũng nói ra làm Lý Mân Liên sáng mắt.
"Chẳng lẽ là bọn họ trộm lừa, còn mình thành thằng ngốc rút chốt?"
Đơn Dũng lại nghĩ tới một khả năng, Sài Chiêm Sơn truy lùng Đoàn Viêm Quốc tới cả biệt thự ở Bắc Kinh, rồi quy luật đi lại. Trước đó thấy Lão Sài thần thông quảng đại, nhưng giờ Đơn Dũng nghĩ lại, phải chăng có người mách nước.
Bỏ công sức như vậy là vì báo thù Duy Đặc bị đóng cửa, muốn lấy lại thể diện? Hay vì tiền?
Trong thoáng chốc hình tượng của Sài Chiêm Sơn trong lòng Đơn Dũng bắt đầu biến chất.
"Chẳng lẽ mục tiêu của Lão Sài là thứ trong tay Đoàn Viêm Quốc."
Đến hôm nay Đơn Dũng mới biết thứ trong tay Đoàn Viêm Quốc kinh khủng như thế, đương nhiên nhìn ở góc độ khác thì nó cũng cực kỳ đáng tiền. Nếu tìm được người mua thì thứ này có thể ra giá bao nhiêu, Đơn Dũng không dám nghĩ tới.
Trong câu chuyện này hẳn còn có chuyện khác.
Đơn Dũng nghĩ lại toàn bộ quá trình, kỳ thực mới đầu bọn họ đúng là muốn kiếm ít tiền bồi thường tám chục một trăm vạn là đủ rồi. Cho dù khi đối kháng với Đoàn Viêm Quốc thì giá trong lòng chỉ hai ba trăm vạn. Tới khi đàm phán sụp đổ, Duy Đặc bị đóng cửa, Sài Chiêm Sơn và Đoàn Viêm Quốc thành tử địch. Hẳn đây là lúc có kẻ thừa cơ nhảy vào, lúc đó nếu ra điều kiện với Lão Sài, hắn chắc chắn sẽ đồng ý.
Kênh trung gian thì có sẵn, Lý Mân Liên ở hội sở giao du toàn là đại lão, hoặc là cục trưởng Kê luôn nấp sau lưng Sài Chiêm Sơn?
Sau đó Sài Chiêm Sơn bị ép hoặc bị dụ ra tay với Đoàn Viêm Quốc, khi hắn không tìm ra cách nào an toàn để ra tay với Đoàn Viêm Quốc liền đi tìm mình. Vì thế mình thay Sài Chiêm Sơn hoàn thành công việc không thể hoàn thành kia. Khi nhiệm vụ xong hắn liền thừa cơ rút lui, khi chuyện xảy ra, hắn ở trong trại lý do vắng mặt còn có sức thuyết phục hơn cả Đơn Dũng.
Đơn Dũng hít sâu một hơi, chuyện tưởng đã xong mà hậu họa vô cùng đôi gian tặc đó tiêu diêu ở nước ngoài rồi, mình có sản nghiệp lớn như thế, muốn chạy cũng không chạy nổi. Bảo sao cả chuyện làm ăn ở thôn nghỉ dưỡng cũng hào phóng giao cho Tống Tư Oánh quản lý. Tính kỹ lại, chuyện này lợi ích lớn nhất chính là Lão Sài, hắn kiếm đầy túi tiêu sái bỏ đi. Có lẽ vì kiếm được nhiều quá nên xấu hổ không đòi chia khoản bồi thường mà Đơn Dũng lấy được.
"Cái túi màu nâu, cái túi màu nâu... Con mẹ nó, khi đó cái túi ở trên xe mình."
Ngày hôm đó xảy ra chuyện, Dương Hướng Binh rút trước, nửa đường giao đồ cho mình. Kế hoạch bắt cóc thẩm vấn là yêu cầu tốt nhất, nếu gặp chuyện ngoài ý muốn thì cướp đồ của Đoàn Viêm Quốc, trong tay hắn có tư liệu bẩn, chi tiết này do Lý Mân Liên nói. Té ra là có dự mưu trước. Không ngờ là Lôi Đại Bằng làm việc quá xuất sắc, nên hai mục tiêu đều làm được, cái túi màu nâu mất tác dụng, vì cẩn thận nên đem cất đi.
Vậy vì sao có tin rò rỉ ra ngoài?
Vậy thì bọn họ lấy đồ đi rồi, hay trong túi căn bản không có cái gọi là chứng cứ? Nếu trong túi không có chứng cứ, vậy nó ở đâu ra.
Bất kể thế nào thì lừa cũng bị người ta lấy đi mất rồi, mà cái chốt thì nằm trong tay Đơn Dũng.
Đơn Dũng lạnh toát người, y lại lần nữa nhìn lại toàn cục, phải chăng đây là ván cờ, còn y đã thành quân cờ hết giá trị?
Liệu có thể thế không? Đơn Dũng cân nhắc, kết quả là cực kỳ có thể. Lão Sài đã cắt đứt mọi liên hệ rồi, bất kể hắn muốn làm gì thì cũng đã làm được, hơn nữa đã xa chạy cao bay. Còn đám thủ hạ của hắn chắc cũng đã đổi thân phận trốn hết. Cái túi có chứng cứ hay không cũng thành củ khoái nóng, đáng tiếc khi đó mình quả cẩn thận giữ chặt củ khoai nóng đó, giờ muốn vứt cũng không được.
Đơn Dũng vắt óc nghĩ cách thoát thân, nếu y vẫn nghèo như trước thì chẳng có gì phải sợ, nhưng bây giờ sản nghiệp ngày một lớn, làm y không quyết được.
Kế chưa nghĩ ra, điện thoại của Vương Tẩy Nhiên đã tới, bất tri bất giác đã gần tối, Đơn Dũng mơ hồ đoán được ý đồ vị thị trưởng Vương này, có điều y không đoán ra địa điểm mời khách là hội sở Thiên Long.
"Ông ta cũng muốn cái túi, cũng nghĩ nó nằm trong tay mình? Nhưng ông ta cần nó làm gì cơ chứ?"
Đơn Dũng theo nguyên lối cũ quay lại hội sở Thiên Long, thời gian qua y tối tăm mặt mũi, còn lần này e là sẽ sứt đầu mẻ trán.
........................
Ở đầu bên kia của địa cầu, một biệt thự xa hoa quay mặt ra biển, cư dân dậy sớm đã có người đang tỉa bãi cỏ, tập thể dục, đường phố tĩnh mịch thi thoảng có người da vàng tóc đen chạy qua. Đây là cái quốc gia tư bản chủ nghĩa vạn ác, một biệt thự có giá ngang với căn hộ hai phòng ở Bắc Kinh, ngang giá đã đành còn có vườn hoa nhỏ.
Làn sóng di dân cứ hưng thịnh mãi, ngôn ngữ phổ biến bên này sắp thành tiếng phổ thông rồi, Lý Mân Liên chọn nơi ẩn cư ở đây cũng khá có dụng ý, người di dân tới đây toàn gia đình tham quan trong nước, cũng không ít gian thương. Bọn họ tụ lại một chỗ, vẫn là xã hội thượng lưu như trước.
"Chiêm Sơn, anh mau ra đây xem này, Lão Ngô đem thứ kia ra dùng rồi." Lý Mân Liên đi chân đất mặc quần cộc ôm laptop nhảy thẳng lên giường, đưa cho Sài Chiêm Sơn:
Sài Chiêm Sơn xem sơ qua, là chuyện hai vị cục trưởng cục quản lý quốc lộ bị đưa đi điều tra, nghi là có liên quan tới sự Ngũ Châu. Tin tức này làm hắn thấy đau răng, xem lướt rồi trả lại cho Lý Mân Liên, hắn ít nói, ngay cả tiếng phổ thông cũng nói không tốt, tới nơi này chẳng hề tốt như trong dự tính, muốn kiếm người trò chuyện cũng khó. Vừa rút điếu thuốc thì bị Lý mỹ nhân đoạt lấy, trách:" Anh phải cai thuốc, ở đây người ta coi hút thuốc không khác gì hút ma túy."
"Con mẹ nó không nên đến." Sài Chiêm Sơn hậm hực nói:
Mỗi lần nói câu này, Lý mỹ nhân lại mắng hắn là nhà quê, không hòa nhập được vào cuộc sống thương lưu. Nhưng lần này cô lại như con chim nhỏ nép vào lòng hắn, làm nũng:" Sao vậy, hối hận vì bỏ đi rồi à?
"Đi thì không có gì phải hối hận, anh không đi Lão Kê không yên, nói không chừng lại vòi anh một khoản, lão già đó từ lúc làm đồn trưởng đã ăn tiền của anh, sớm muộn ông ta cũng xử anh, khi đó anh muốn đi cũng không được... Có điều.. Ài."
"Anh áy náy về chuyện kia?"
"Cậu ta không biết gì hết, bây giờ khắp thế giới e là đang tìm cậu ta đòi đồ. Bất kể là Lão Kê tìm cậu ta hay là người khác xử lý cậu ta, cậu ta đều không chống nổi." Sài Chiêm Sơn đúng là có chút áy náy:" Mân Liên, chúng ta làm chuyện có lỗi với bạn bè, lần này anh đúng là ngủ không ngon. Cậu ta không biết thứ đáng giá nhất không phải tiền bồi thường, mà là ổ cứng của Đoàn Viêm Quốc, cậu ta mà biết anh bán nó với giá 10 triệu USD, cậu ta sẽ hận chết anh."
Đây là một câu chuyện tầm thường chẳng có gì mới mẻ, khi hắn vừa giao đấu với Đoàn Viêm Quốc rơi vào thế hạ phong liền có một ông chủ cấp trọng lượng tới tìm hắn. Đưa ra một điều kiện hắn không thể từ chối, vì chuyện cần làm là chuyện hắn muốn làm, nhưng khi thực hiện mới biết chuyện chẳng hề dễ dàng. Thế nhưng Đơn Dũng làm hộ hắn một cách xuất sắc, còn hắn lấy lợi ích lớn mà giấu đi hậu họa.
"Không phải anh bồi thường cho y rồi à, nói ra anh chí tình chí nghĩa rồi, tên đó có phải thứ tử tế gì đâu, y làm em phải vào trại giam đấy. Nếu có ai cho y 10 triệu USD, y nghĩ cách diệt anh cũng không phải là không thể." Lý Mân Liên vuốt má Sài Chiêm Sơn:
"Hi vọng cậu ta thoát được, anh thực sự không muốn hại cậu ta, nhưng chuyện này không có cậu ta, anh thực sự không làm được." Sài Chiêm Sơn buồn bã nói, có chút hoài niệm, có chút không đành lòng, hắn cũng có nỗi khổ trong lòng:
"Nếu y thoát ra được thì còn phải cám ơn anh ấy chứ, hơn 1000 vạn kia, y kiếm hai đời cũng chẳng được." Lý Mân Liên đứng dậy vào bếp, chẳng để ý tới sinh tử của Đơn Dũng:
Sài Chiêm Sơn nhìn theo mỹ nhân yểu điệu, nghĩ tới cuộc sống nhàn nhã mấy tháng qua, hắn không thích ứng được cuộc sống kiểu này. Thậm chí có lần hắn kích động muốn gọi điện về nước, nhưng nghĩ rồi lại thôi.
Khó khăn lắm mới thoát ra được, hắn cũng sợ lại bị lún vào lần nữa.