Q3 - Chương 176 Lòng tham không đáy. (1)
"A, xin lỗi, giám đốc Lưu phải không? Tôi là giám đốc một hội sở ở Đông Hải, tới đây làm chút việc, đây là danh thiếp của tôi." Ngô Trung Hiên đưa danh thiếp ra trả kèm di động:
Phó giám đốc thấy đối phương là tổng giám đốc của Hải Thượng Minh Nguyệt nổi tiếng toàn quốc thì thái độ thay đổi ngay, khách khí mời ngồi.
Ngô Trung Hiên tới đây không phải để ngồi, đi thẳng vào vấn đề:" Giám đốc Lưu, tôi nghe thấy anh vừa gọi bảo an."
"Không sao, có người làm loạn trong khách sạn ..." Giám đốc Lưu tùy ý đáp, chuyện này thường xảy ra, kinh doanh khách sạn gặp đủ thứ chuyện, trông chừng không xuể:
"À người của tôi đấy." Ngô Trung Hiên nói một câu làm giám đốc Lưu á khẩu, hắn rút thẻ hội viên của Hải Thượng Minh Nguyệt ra, đưa tới:" Làm chút chuyện riêng, hi vọng không quấy nhiễu, tôi chính thức mời anh tới hội sở làm khách. Anh yên tâm, nếu làm khách sạn của anh có tổn thất gì, tôi sẽ bồi thường hết."
"Cái, cái này ... Sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Tôi có tên có tuổi đàng hoàng, anh bảo xảy ra chuyện gì được?"
Giám đốc Lưu nghĩ cũng phải người ta là ông chủ lớn chứ đâu phải là bọn nghèo mạt rệp mà chơi trò bất chấp, bị phong độ ngời ngời của người ta cảm phục, giám đốc Lưu gọi điện bảo an không được làm gì hết, sau đó tắt luôn camera giám sát, hàn huyên vài câu tiễn giám đốc Ngô ra ngoài. Về phòng một cái liền liên hệ với tổng giám đốc, có vị khách sộp cỡ này, nếu móc nối quan hệ, biết đâu được người ta giới thiệu cho chuyện làm ăn nào đó.
Xử lý chuyện này mất mười mấy phút, mười mấy thủ hạ đi theo rất đắc lực. Tiểu Quyên gọi điện cộng với dò từ tổng đài, moi ra được 5,6 nhà, đợi Ngô Trung Hiên quay về phòng đã là 9 giờ 40. Trên bàn trà đã thêm 6 cái di động, Tiểu Quyên báo cáo:" Còn nhà 1266 chưa tìm được, vẫn đang báo giá, chúng không ở trong khách sạn này, không biết ở đâu."
Ngô Trung Hiên dọn đồ an bài thủ hạ:" Lên xe, còn 20 phút nữa là kết thúc, quan trọng là nhà 1266 này. Nhà khác thì sao, công ty hay cò làm giá."
"Là công ty ạ, Dương Xuyên, Xuyên Tương, còn có cả Trung Thiểm, nhà này rất dữ, suýt nữa không trấn áp được."
"Phía chúng tôi cũng vậy, là người công ty khác, chúng chống trả quyết liệt lắm, tôi bị vài cú đấm, may mà chúng ta đông người."
Tin tức làm Ngô Trung Hiên cau mày, té ra toàn là hàng thật cả, vốn hắn cứ tưởng là vở hài kịch do đối phương bày ra để làm giá, ai ngờ nhiều công ty lớn nhảy vào đớp mồi như vậy. Cái khác hắn không lo, chỉ lo có sơ xảy mất đi manh mối người bán.
Đi xuống lầu, lên xe, một chiếc việt dã, một chiếc thương vụ, Ngô Trung Hiên thấy thời gian trôi đi mỗi lúc một nhanh, hắn đưa tay lấy điện thoại từ Tiểu Quyên, trực tiếp gọi cho số 1266.
" A lô ...
" A lô ..."
Hai bên đều biết đối phương là ai, muốn gì, nên không hỏi.
Ngô Trung Hiên lên tiếng trước:" Người mua 1266 phải không, tôi thấy chúng ta có thể hợp tác, anh thây sao?"
"Tốt, anh lui đi, để chuyện này cho chúng tôi." Đối phương đáp:
"Đâu phải không thể bàn bạc, chúng ta đều làm việc thay cho người khác chứ bản thân coi trọng gì thứ đó, ông anh chắc không phải là ông chủ nào đó mạo hiểm tới đây đâu nhỉ? Nếu đã là cùng làm việc cho người ta, vậy chúng ta thương lượng, tôi nghe nói tư liệu liên quan tới rất nhiều tỉnh, không ai dùng hết được. Với lại chúng ta cùng ép giá đỡ tốn tiền, nếu không nhà khác liên hợp, ông anh cũng chẳng chống nổi." Ngô Trung Hiên lăn lộn nhiều năm, cũng có thủ đoạn:
" Thế à, sao tôi không nhận ra, hợp tác thì khỏi, chuyện không công khai được."
"Anh sẽ thấy ngay thôi, đợi điện thoại của tôi." Ngô Trung Hiên cúp điện thoại an bài cấp dưới:" Dùng nhà khác báo giá, 400 vạn."
Tin nhắn gửi đi, trừ nhà 1266 kia, sáu nhà khác thống nhất báo giá, dù ngốc cũng nhìn ra vấn đề.
Tiểu Quyên báo giá xong không nhịn được cười, vậy là chỉ còn nhà mình và 1266 là người ngoài cuộc.
9 giờ 50, kiểu báo giá hoang đường kia đưa ra, di động của Ngô Trung Hiên reo đung như dự đoán, hắn thong thả nhận máy, bên kia thì gấp gáp nói:" Anh thấy báo giá kia có vấn đề không?"
"Đúng, tôi cũng thấy thế." Ngô Trung Hiên cười:
"Sáu nhà kia giở trò rồi."
"Cho nên tôi mới bảo chúng ta nên thương lượng, anh nói xem lần tới chúng ta bao giá bao nhiêu, nếu không chúng ta gặp nhau đi. Tôi lạ nước lạ cái, tới Lộ Châu còn đi lạc."
Đối phương sốt ruột nói:" Khách sạn Khải Lai Duyệt, tôi ở tầng 18, phòng 1809, chỉ còn một lần cạnh tranh nữa thôi. Báo giá chẳng sợ, tôi chỉ sợ lúc giao hàng bị lừa, hay là chúng ta ngồi với nhau cùng bàn bạc."
Hai chiếc xe đồng loạt đổi hướng phóng tới khách sạn Khải Lai Duyệt, rẽ qua mấy con phố, vượt cả đèn đỏ. Tới nơi Ngô Trung Hiên dẫn người xông thẳng vào thang máy, tới tầng 18 phòng 1809 gõ cửa, hắn giơ di động ở lỗ quan sát, cửa mở ra.
Cả đám người xông vào, bịt mồm, hai nam một nữ bị khống chế.
Tám nhà giờ đủ cả, Ngô Trung Hiên không vội nữa, nhìn hai nam chừng ngoài 40, nữ chỉ 20, ăn mặc lộ đùi khoe vú, trông cũng xinh đẹp lắm, hắn liếc mắt qua vài lượt rồi thong thả nói:" Là nhà ai, nói ra tôi khỏi ra tay ... Cô em nói đi."
"Cầu cống Trường Viên, Hà Hà Bắc ..." Nữ nhân đó răng và vào nhau cầm cập:
Đây chỉ là công ty tầm trung, bị thế trận này làm sợ hãi, như lần trước, cả ba bị trói lại tống vào nhà vệ sinh đánh một trận.
"Đi." Ngô Trung Hiên lúc này cực kỳ đắc ý ra lệnh, hắn nghĩ hẳn bên bán đang hoang mang lắm, vì cả sáu nhà báo giá giống nhau, hắn trực tiếp gọi cho bên bán:" Này ông chủ, anh còn muốn chúng tôi đấu giá à?"
.......... .............
" Đúng, chưa có kết quả cuối cùng tất nhiên phải đấu giá, nếu anh hoài nghi có gian lận, có thể liên hệ với những nhà khác." Đơn Dũng nói vào microphone:
"Tôi không hoài nghi, có điều những người mua khác đều bị loại rồi, chỉ còn lại chúng tôi, mà chúng tôi báo giá chỉ có 330 vạn thôi, anh bảo phải làm sao đây?"
"Không thể nào, anh uy hiếp tôi à?" Đơn Dũng giọng thảng thốt, miệng thì lại cười:
"Tôi không định uy hiếp anh, có điều sự thực là thế." Đối phương nói xong trên màn hình của Đơn Dũng chỉ thấy bảy nhà còn lại đều gửi con số giống nhau 330 vạn:
Không cần phải nói cũng biết là thị uy, hắn đã khống chế bảy nhà khác, chỉ cần cướp được di động là bị loại khỏi cuộc chơi. Đơn Dũng nhìn màn hình thở phào, tìm được rồi, chỉ không biết là nhân vật cơ nào mà trong một tiếng tìm được bảy nhà khác.
"Thế nào? Giá hợp lý chứ, nếu muốn giao dịch thì làm theo giá này, nếu không anh phải kiếm thời gian tổ chức lại, lần sau tôi tới, kết quả vẫn thế thôi." Đối phương khẩu khí rất bất thiện:
Đơn Dũng nhàn nhã đợi hồi lâu mới làm như xuống nước:" Được, coi như anh tàn nhẫn, chuẩn bị tiền mặt, hai tiếng sau tôi thông báo cho anh địa điểm giao dịch."
Cúp máy rồi, Vũ Tử đợi một lúc lâu mới dám hỏi:" Tiếp theo làm thế nào?"
"Tiếp theo phải để người lấy hàng chạm mặt đám nhận hàng này, tôi không chắc có thể đưa hai cái mầm họa này tới một chỗ không?" Đơn Dũng trầm tư, chuyện này rất khó, hai bên đều xảo trá, có chút hoài nghi là chạy ngay, như thế hậu họa vô cùng:" Người mua vì nóng lòng có được hàng mà khống chế các nhà khác, bọn họ chắc chắn không dễ rời đi đâu ... Làm sao để bọn chúng tin đây, lựa chọn địa điểm cũng khó."
"Cậu xem mà làm, chuyện này tôi không giúp gì được rồi." Vũ Tử bất lực nói, thấy Đơn Dũng lật xem những bức ảnh chụp trộm, y không muốn quấy rầy, xuống xe hút thuốc: