← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 177 Lòng tham không đáy. (2)

Nơi này là chốn đồng không mông quạnh, ngay cả Vũ Tử cũng chẳng rõ đây là đâu, chỉ biết là giao giới giữa Tấn Nguyên, cách Lộ Châu một thành phố nữa. Có điều phong cảnh nơi này thua xa Lộ Châu, núi hoang toàn là đá và cát vàng, xe đi qua một cái là cuốn lên bụi đất mù mịt. Khai thác khoáng sản bừa bãi đã gần như biến nơi này thành đất chết, cách đó không xa có một cái lò, không biết là lò than hay lò gạch, khói đen cuồn cuộn mấy km cũng nhìn thấy. Không khí ngoài xe còn chẳng bằng trong xe, không đi không thấy Lộ Châu tốt, lạc hậu hơn nơi khác, song còn nhiều rừng nguyên thủy.

Đứng ở ngoài một lúc không chịu nổi, Vũ Tử lên xe, Đơn Dũng có vẻ như đã có quyết định, nói:" Vũ Tử, anh có thấy người này tự tin quá không?"

"Hả?" Vũ Tử không biết y nói ai:

Đơn Dũng đưa ra hình chụp trộm hơn đó:" Giữa trưa tới lấy đồ, tôi cứ nghĩ đến đêm hắn mới mò ra, thậm chí tôi nghĩ hắn không dám tới. Kết quả là sai cả, bước chân của hắn không hề hốt hoảng, sắc mặt chẳng có vẻ gì là chột dạ, cứ như tới lấy đồ của mình. Với loại người tự tin này, tôi thấy muốn lấy lòng tin của hắn không khó."

"Cậu định làm gì?"

"Nói thật, bảo với hắn đen ăn đen, chuyện hắn sở trường nhất."

Mỗi ngành nghề đều có vương giả, trong nghề này, tay súng ẩn giấu kia chắc chắn là cao thủ tuyệt đỉnh, hắn coi mạng người như cỏ rác, chỉ cần lý do thích hợp, Đơn Dũng tin hắn không từ chối, vì hắn không biết sợ.

Mà lý do rất đầy đủ.

..........................

Tin nhắn gửi tới: Hôm nay giao hàng.

Người nhận tin nhắn còn đang ở trong ống, khi cái di động đó reo là hắn đã biết chuyện gì, thong thả từ trong ống chui ra, bên ngoài là đường phố xe cộ ồn ã. Sắp trưa rồi, hắn báo nghỉ với đội trưởng, đau dạ dày, đội trưởng bảo hắn về nhà uống thuốc, chiều vẫn thấy không khỏe thì không cần tới.

Không ai nhận ra công nhân thật thà ít nói này đã gây ra vụ án lớn cỡ nào.

Hắn đi rất xa mới xem tin nhắn, không thèm để ý, cho di động vào túi.

Có điều tin nhắn kia như con rắn độc len lỏi trong tim hắn, làm hắn bất an, lại đi rất xa hắn lấy di động ra vô thức đợi di động reo, nhưng không reo, cũng không báo địa chỉ và thời gian. Hắn lại cất đi.

Đó là người lạ, khó hiểu nhất là người đó làm sao tìm được mình, không mấy người tiếp xúc với hắn, mà người này không giống với những người hắn biết.

Phàm là người có tính cách khác với số đông thì đều có sự cố chấp nào đó, người này cũng vậy, chuyện không rõ là nguy hiểm nhất. Hắn đi vào công viên Lộ Châu, kiếm cái ghế dài không ai để ý, ngồi xuống gọi điện loại, bên kia bắt máy hắn hỏi thẳng:" Anh là ai?"

"Không quan trọng, quan trọng là hôm nay phải đưa hàng." Đối phương nói:

"Anh không làm theo quy củ."

"Tôi quá quy củ nào?"

"Trả trước một nửa, hơn nữa phải để tôi biết anh là ai." Hắn nói nửa đầu là thật, nửa sau là giả:

"À, quy củ lần này do tôi quyết, đưa hàng thực ra là giao dịch, lấy về 300 vạn tiền mặt, giao dịch hoàn thành, tiền ở trong tay anh, giao dịch không thành, khỏi thù lao." Đối phương rất lạnh nhạt:

Nghe tới 300 vạn, mí mắt hắn giật mấy cái:" Nguy hiểm không?"

"Đương nhiên, phú quý cầu trong nguy hiểm mà, không có nguy hiểm thì đâu ra lợi nhuận."

"Biết có nguy hiển sao còn bảo tôi đi?" Hắn không vui:

"Không phải tìm anh thương lượng đây à, nếu anh có kiên nhẫn, tôi đem giao dịch lần này ra nói với anh, quyền quyết định ở anh." Đối phương đợi một lúc rồi giải thích:

"Phe kia tới từ ngoại tỉnh, laptop trong túi màu nâu anh lấy được là thứ chúng cần, chúng sẵn sàng bỏ ra 330 vạn để mua. Thời gian giao dịch, địa điểm, đối phương được tới mấy người, tôi thấy để anh quyết, anh có thể đưa ra địa điểm có lợi cho mình. Trước khi chúng giám định laptop trong tay anh thì không có nguy hiểm gì, khi chúng lấy được đồ thì khó nói. Thế nào, anh có bản lĩnh nhận vụ làm ăn này không?"

Cười khẩy, hắn sợ gì, thời gian nhiều như thế đủ để hắn làm bất kỳ chuyện gì.

"Nếu anh đồng ý, tôi đưa số điện thoại cho anh, nếu anh không muốn thì thôi." Trong điện thoại nói:

Đây là cách giao dịch nhất quán trong giang hồ, nếu thời gian và địa điểm do mình quyết, vậy phần thắng rất lớn, hắn hỏi:" Chúng chịu nghe tôi à?"

"Đương nhiên, tôi còn dám khẳng định có 330 vạn trên xe, không có vũ khí."

"330 chia ra sao, anh muốn bao nhiêu?"

"Một nửa, dù sao đồ là của tôi, anh không làm tôi tìm người khác."

"Gửi số đi, tôi nghĩ đã."

Chớp mắt số điện thoại đuôi 0099 gửi vào máy hắn, hắn không gọi lại mà rời công viên, chặn một cái taxi, biến mất.

........................

"Liệu hắn có đi không?" Vũ Tử thấy chuyện quá khó tin:

"Hắn nhất định sẽ đi." Đơn Dũng khẳng định:

"Cậu giỏi thật, loại người này mà cũng giật dây được, có lần nói chuyện với đám Từ Thiếu Trung, tôi bảo cậu giống giáo sư Moriarty trong Sherlock Home, thực ra khi đó tôi còn thấy hơi khoa trương." Vũ Tử tặc lưỡi:

" James Moriarty? Tên tội phạm đó à, anh khen tôi hay chửi tôi vậy, dù sao thì anh cũng đánh giá tôi cao quá rồi, không phải tôi giật dây được hắn, mà tiền dụ dỗ hắn, hắn được chọn thời gian, địa điểm, như thế phần thắng hắn lớn lắm. Huống hồ không chừng sau lần này hắn biến mất luôn, số tiền đó đủ làm lại cuộc đời rồi." Đơn Dũng mắt thất thần, tựa hồ tiến vào tâm lý của người đầu bên kia, mũi y ngửi được mùi tư duy u ám của con người đi theo chiều hướng nào:

"Nếu là tôi, tôi từ chối xem cậu làm gì?" Vũ Tử làm khó:

"Anh á, muốn chơi tôi à? Còn non lắm." Đơn Dũng nghiêng đầu nhìn laptop:" Hắn từ chối tôi gửi ảnh hôm đó vào di động hắn, nếu hắn không nghe, tôi sẽ gửi cho cảnh sát, nếu là anh, anh có ngoan không?"

Vũ Tử nghẹn luôn, hết còn gì để nói.

Canh chừng ở sân vận động hai ngày chính là muốn nắm thóp kẻ này, đúng là trong kế có kế, bước này lồng bước khác. Đáng tiếc là hai người không nhìn thấy được trận đối đầu đặc sắc sắp tới. Đơn Dũng thong thả xuống xe, đem những thứ dùng thời gian qua như laptop, sim, tư liệu, thậm chí là quần áo cũng cởi ra, bọc thành một bọc lớn. Cùng Vũ Tử tới một chỗ đất hoang, đổ xăng châm lửa. Phừng một tiếng, khói đen cùng lửa bốc lên, nghĩ chút rồi ném cả cái di động vào.

"Đốt sạch rồi, chẳng còn gì nữa." Vũ Tử thấy có hơi đáng tiếc, minh chứng một thời đặc sắc:

"Khi nên dừng thì phải dừng, chúng ta đã đi đủ xa rồi." Đơn Dũng ngửi mùi xăng, chợt nhờ lúc mình mới ra trại cũng đem tư liệu tích góp bao năm tưới xăng đốt sạch. Khi đó mình là người khoan thứ cho kẻ có tội, giờ khoan thứ đi khoan thứ lại thành mình là người có tội. Đốt thì đốt rồi, nhưng cũng có những thứ đã bén rễ nảy mầm trong đầu, cứ vô tình nó lại vươn xúc tu ra. Y ngẩng đầu lên nhìn trời, lòng lại lần nữa mù mịt, giống như trước kia, y có thể ngửi thấy tội ác, nhưng lại chẳng nhận ra mình là ai:

"Cậu đang hối hận à?" Vũ Tử hỏi:

"Không, làm thì đã làm rồi, còn hối hận gì nữa, tôi đang bảo vệ thứ tôi có được, tôi biết tôi muốn gì. Đáng tiếc là trừ những thủ đoạn chẳng vẻ vang ra thì tôi không nghĩ ra con đường thứ hai nào." Đơn Dũng đá một cái, đẩy cái laptop Apple đã cháy đen vào giữa đám cháy:" Có phải anh định hỏi tôi có sợ hậu họa không? Thực ra tôi không sợ, rất nhanh tôi sẽ ở vị trí cao hơn Lão Sài năm xưa... Không, còn cao hơn cả Phàn Ngũ Nghĩa. Giờ tôi đã hiểu, bọn họ không phải không muốn ngừng mà không ngừng được. Dục vọng của con người luôn lớn hơn năng lực.

Vũ Tử không hiểu lắm:" Nhưng chuyện này xong rồi.

"Ừ xong rồi, có một cái hố gọi là lòng tham, chỉ cần nhảy vào là xong hết." Đơn Dũng quay lưng bỏ đi:

Sau lưng, những thứ đã dùng dần biến thành tro trong lửa, khi từng làn khói nhạt tiêu tán trong gió thì ngay cả xe cũng không thấy đâu nữa.