← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 192 Ngàn dặm vì ai mà tiểu tụy. (1)

Mùa hoa phượng hoàng đẹp nhất đã qua, Đơn Dũng còn nhớ lần trước tới hoa phượng hoàng đỏ rực tựa lông vũ phượng hoàng. Cánh hoa vừa đỏ vừa lớn nhìn xa xa tựa đống lửa, cho dù hoa rụng cũng không phai sắc, để lại trên mặt đất một sắc đỏ buồn thảm.

Trong sân nhà Tả Nam Hạ có một cây, do thiếu chăm sóc mà cánh hoa rụng khắp nơi, khóa đã có một lớp bụi mỏng, rất lâu rồi không có ai tới. Đơn Dũng nhìn đóa hoa phượng hoàng nở lại, màu đã ảm đạm đi rất nhiều, từng nghe Lão Tả nói, hoa này ngụ ý cho nỗi nhớ và biệt ly. Hiện giờ y đã hiểu rồi, màu đỏ của nó làm người ta hoài niệm lúc nó đỏ rực rỡ.

Đi hai tháng rồi, hỏi hàng xóm có được đáp án này, còn có thu hoạch bất ngờ, đồ đạc chuyển đi không ít, cũng không biết là ai chuyển. Về phần cô con gái học đại học, vì có bệnh, đi còn sớm hơn Tả Nam Hạ.

Lang thang vô mục đích ở thành phố xa lạ suốt một ngày, buổi tối liên hệ với mấy tòa báo, gửi đi thông báo tìm người, trọng điểm ở câu "ai biết tung tích ở đâu, ắt có hậu tạ."

Ngày hôm sau Đơn Dũng thuê một cái xe đi tới từng bệnh viện một tìm kiếm, đưa ảnh sư tỷ cho người ta xem, đi tới đâu cũng chỉ có được cái lắc đầu. Báo đã đưa tin tìm người, song chẳng nhận được cuộc điện thoại nào.

Ngày thứ ba nhận được ba cuộc điện thoại, khi y hưng phấn tới nơi phát hiện đều không phải, một trong số đó dẫn y tới bệnh viện tâm thần, tuy nữ nhân đầu tóc rối bù kia không phải sư tỷ, nhưng gieo xuống một bóng ma trong lòng y, làm nửa đêm y hét lớn thức dậy, toàn thân đầy mồ hôi.

Năm ngày trôi qua, lại nhận được điện thoại, toàn bộ đều không phải, hiệu quả bài bào dần biến mất, không có điện thoại gọi tới nữa.

Đã qua một tuần, Đơn Dũng chưa cam tâm đi vào một công ty thám tử tư, nơi chuyên điều tra chồng ngoại tình, vợ ăn vụng. Bọn họ nhận tiền nhiệt tình tiếp đãi y, chỉ có điều lúc này Đơn Dũng mới nhận ra, từ hai cái tên Tả Nam Hạ và Tả Hi Dĩnh, y gần như không biết gì cả. May Lão Tả là danh nhân, đám thám tử đó trải ra, hôm sau kiếm về cho y một đống tư liệu, chỉ có điều nhầm lẫn Tả Hi Dĩnh với Tả Hi Dung, bọn họ nghĩ Đơn Dũng muốn tìm Tả Hi Dung.

Đám này xem ra có vẻ nghiệp dư, tin tức không có giá trị gì cả.

10 ngày, Đơn Dũng lại lần nữa tới bện viện giải phóng quân 174, nơi này có chuyên khoa về trầm cảm, do nhận phong bì của y, nên dùng tiếng phổ thông không tiêu chuẩn nói.

"Nếu là người bị trầm cảm nặng, thường đều là ở chỗ chúng tôi, có điều anh chỉ biết mỗi tên, không cách nào tra được. Chỗ chúng tôi mỗi ngày có người tới thường trú, tới quan sát lâm sàng, chuyển viện, đông lắm. Anh chỉ cung cấp mỗi cái tên sao tìm được, nhiều nhà không muốn lộ tên bệnh nhân."

"Bác sĩ, tôi chỉ cần vào phòng bệnh nhìn một cái, nhìn rồi đi ngay." Đơn Dũng mất nửa ngày cầu khẩn, bác sĩ bị sự cố chấp của y làm cảm động, đưa y vào khoa trầm cảm quản lý rất nghiêm.

Vì thế Đơn Dũng như người bệnh đi qua đi lại tìm kiếm ở khu phòng bệnh bốn phía tường bao cao bằng hai người. Không nhìn không biết, biết rồi lại sợ, những bệnh nhân trầm cảm muôn hình vạn trạng vượt xa ngoài nhận thức của Đơn Dũng. Có người bất động như tượng, có người lẩm nhẩm luôn mồm, có người qua lại tìm kiếm. Trong hành lang càng nhiều hơn, ánh mắt họ đầy thù địch và cảnh giác.

Nơi này trừ bước chân ra thì gần như là thế giới không tiếng động, thi thoảng không biết ai phát ra tiếng gào khóc ghê người làm tim y đập mạnh.

Đơn Dũng từ mới đầu sợ hãi dần biến thành thương xót, sinh mình một khi rơi vào cảnh mất đi ý thức tự chủ, y cũng không biết hình dung ra sao, phải chăng như vậy cũng là mất đi ý nghĩa tồn tại ban đầu?

Không thấy Tả Hi Dĩnh, có điều nghĩ tới sư tỷ từng cô độc ở đây, sống mũi y cay cay. Lén lau đi nước mắt, Đơn Dũng đi nhanh xuống lầu, ở cửa hành lang, y đột nhiên dừng bước, y thấy một cô bé rất nhỏ đang nhìn những cánh hoa phượng hoàng rụng. Y ngồi xuống, nhìn khuôn mặt thanh lệ của cô bé, hỏi: “Em nhìn gì thế?"

Hồi lâu không có câu trả lời, Đơn Dũng lại hỏi:" Em tên là gì?"

Cô bé quay đầu đi, khi Đơn Dũng hỏi tiếp thì cô bé đứng dậy đi mất làm tim y như bị chích một cái.

Không tìm thấy, rốt cuộc đã hết hi gọng, Đơn Dũng như người mất hồn ra khỏi bệnh viện, đột nhiên nghe thấy tiếng phanh xe mới nhận ra mình hồ đồ đi tới giữa đường. Chàng trai lái xe gỡ kính râm chửi y, tiếng Khách Gia, chẳng hiểu, có điều nhìn hắn mặc sơ mi hoa hoét, ôm gái lái xe đắt tiền, y nhớ ngay tới một người.

Lương Ngọc Châu, người khác không tìm thấy, thằng này chắc biết gì đó.

Tinh thần quay lại Đơn Dũng đứng bên đường vẫy taxi, đột nhiên nhớ ra mình thuê xe, vội chạy về bãi đỗ.

Tìm người này không khó, hôm sau là biết tin.

Đh Hạ Môn có hồ sơ, trong hồ sơ có địa chỉ, Đơn Dũng bằng vào ký ức tìm tới khu biệt thư mà Lương Ngọc Châu từng chỉ cho y. Đơn Dũng tới nơi thì thầm vào tai bảo an vài câu, đút vài tờ tiền, bảo an liền coi như y không tồn tại, để mặc y vào.

Canh suốt một ngày một đêm tới hôm sau mới thấy cái xe kia, Đơn Dũng từ sau chỗ khuất thình lình xông ra chặn xe, Lương Ngọc Châu lẩm bẩm gì đó, đến khi nhận ra là Đơn Dũng, mắt muốn lời ra. Đơn Dũng hỏi:" Ngọc Châu, không nhận ra tôi à?"

"Nhận ra, sao anh tới đây?" Lương Ngọc Châu bất ngờ:

"Tìm dì cậu, biết cô ấy ở đâu không?"

"Việc gì tôi phải nói với anh." Lương Ngọc Châu thái bộ không hữu hào, thấy Đơn Dũng trợn mắt thì đe dọa:" Biết đây là đâu không?"

"Đương nhiên là tôi biết." Đơn Dũng lấy ra một thứ, một chuỗi vòng sau đó thu lại ngay:" Nhận ra không?"

"Nhận ra." Lương Ngọc Châu đáp vội, hắn biết đó là vòng của dì út, giá trị cực lớn:

"Tôi biết cậu xảy ra chút chuyện, trong túi hơi bị eo hẹp đúng không? Nói cho tôi biết dì cậu ở đâu thì cái này cho cậu." Đơn Dũng dụ:

Vẻ thèm khát trên mặt Lương Ngọc Châu giảm xuống thấy rõ:" Cái này tôi không biết, nếu anh muốn hỏi cái khác thì tôi nói cho anh. Ông ngoại tôi tuy chưa lập di chúc, nhưng đã đem đại bộ phận tài sản cho tôi, khỏi nghĩ tới cưới dì tôi nữa."

"Tôi mà cưới được dì cậu, số tài sản còn lại cũng thuộc về cậu." Đơn Dũng tuyến bố thẳng thừng:

Lương Ngọc Châu đổi thái độ ngay, nhảy xuống xe thân thiết kéo tay Đơn Dũng vào biệt thự:" Đơn đại hiệp, đừng để bà ngoại em nhìn thấy, bà ấy quản chặt lắm, không cho em qua lại với người lạ... Này, vừa rồi anh nói thật chứ?"

"Thật, chẳng qua là chút tài sản thôi, cho cậu hết, cậu là cháu ngoại bác Tả mà, của cậu là đúng, con gái gả đi cũng như bát nước hất đi thôi, liên quan gì nữa, đúng không?" Đơn Dũng chọn lời hắn muốn nghe để nói:

"Đúng, đúng." Lương Ngọc Châu cao hứng lắm, chỉ chuỗi vòng:" Vậy cái đó..."

"Càng đơn giản, cậu cho tôi biết cô ấy ở đâu, tôi đưa ngay." Đơn Dũng không dám đưa ngay, vì đây là thứ hàng giả mua ngoài đường, nên y nắm rất chặt, có điều càng thế càng làm thằng cháu không nghi ngờ:

"Em thực sự không biết dì út bị ông ngoại giấu đi đâu, anh hỏi các khác đi."

"Vậy ông ngoại cậu đâu, liên lạc được không?"

"Ở thủ đô, tìm quan hệ cứu cha mẹ em, dù sao cũng là con ruột của ông mà. Có điều ông rất hận bà ngoại em, cũng không muốn gặp em, thay số di động rồi, không liên lạc được:

Xem ra thằng này không biết gì thật, Đơn Dũng hỏi chuyện khác:" Thế cô giúp việc nhà ông ngoại cậu tên là gì."

"Chị Ngọc."

"Tên đầy đủ."

"Làm sao em biết."

"Giúp việc nhà ông ngoại mà không biết tên à?"

"Chỉ là người làm thôi, biết làm gì?"