Q3 - Chương 193 Ngàn dặm vì ai mà tiểu tụy. (2)
Đơn Dũng bực mình, xoay người muốn đi, Lương Ngọc Châu vội kéo lại:" Khoan, khoan, để em nghĩ, hình như em biết nguyên quán của cô ta ... Xã Phủ Điền tới, khi ông ngoại em xuống quê quen nhà họ."
"Cụ thể?" Đơn Dũng nhen lên chút hi vọng:
"Cái đó em không biết, có điều anh đi cũng vô ích, bão thổi bay nhà cô ta rồi, cô ta mới chạy tới nương nhờ ông ngoại em, đã mười năm rồi." Lương Ngọc Châu tiết lộ:
"Mẹ nó, cậu làm việc tuyệt tình thật, không cho tôi chút manh mối nào, tôi đi đâu tìm cô ấy đây?"
"Chậc, bệnh viện chứ sao, chắc chắn là bệnh viện nào đó rồi."
"Nói thừa, tôi chẳng biết ở bệnh viện hay sao, vấn đề là cái nào, toàn thành phố có hơn 70 cái, vậy cả tỉnh có bao nhiêu, toàn quốc có bao nhiêu? Bệnh viện nào mà không chật kín người, tôi đi đâu mà tìm?" Đơn Dũng nổi nóng:
"Chuyên khoa trầm cảm không có mấy đâu, mấy năm trước ông ngoại em tới Tam Minh, nói không chừng là ở đó."
Xem ra cái thằng chỉ biết tới tiền, chẳng biết tới thân thích này chẳng biết gì mấy, Đơn Dũng chán chẳng muốn nói nữa. Lương Ngọc Châu chặn đường đưa tay ra.
"Cho cậu, bằng vào IQ nát này mà còn đi đánh bạc, bảo sao thua tới cái quần cũng chẳng còn." Đơn Dũng ném cái vòng đi luôn:
Lương Ngọc Châu tuy tức giận, nhưng có thứ đắt tiền này chẳng so đo nữa, nhưng hàng vừa vào tay thấy nhẹ bẫng, hắn tức tới biến dạng, đây là đồ nhựa, đuổi theo quát:" Ê, đây là đồ giả."
"Thằng ngốc, có ai nói là đồ thật đâu." Đơn Dũng nói xong chuồn đi như một làn khói:
Lại thêm vài ngày nữa, Đơn Dũng ở Phúc Châu, Tam Minh quay lại thì đã là chập tôi, đi mấy nghìn km, chẳng có thu hoạch gì, cả lòng tin lẫn sự kiên nhân của y đang bị con đường mù mờ phía trước tiêu hao hết.
Quay về Hạ Môn, tới nhà hàng, gọi phòng bao vừa ăn vừa nghĩ, giờ y tin lời bác sĩ kia nói rồi, nếu người nhà cố ý che giấu danh tính thì y không khác gì người mù tìm đường. Tả Nam Hạ đã cố ý tìm nơi bố trí con gái thì không dễ tìm ra, ít nhất ông ta sẽ không để Lương gia tìm ra.
Chướng ngại đó giờ thành thứ chặn đường y.
Không được rồi, không thể tìm như ruồi không đầu thế này được, phải là nơi mà chỉ Lão Tả mới biết, phải tìm từ quỹ tích cuộc đợi ông ta. Đơn Dũng nghĩ tới đó đặt đũa xuống, chán nản, vì Lão Tả gần như đi khắp Thần Châu, hơn nữa ông già đó bạn bè khắp thiên hạ, hay là gửi gắm cho người khác.
Không đâu, chuyện xấu trong nhà ông ta chắc không muốn người ngoài biết. Với lại sư tỷ không hiểu thời cuộc e là khó sống với người bình thường, huống hồ lúc này đây còn mang bệnh.
Chị ấy có thể ở đâu? Đơn Dũng nghĩ, hẳn không thể đưa đi quá xa, nhưng không thể gần, ít nhất ngoài tầm mắt đám người thân.
Đúng rồi, có một nơi để tìm, Đơn Dũng nghĩ tới đó vội rời nhà hàng, vừa tới trước xe đi thuê thì phục vụ viên la hét đuổi theo.
Ái dà, Đơn Dũng sực tỉnh chưa trả tiền, vội vàng móc ví trả tiền xin lỗi, y cũng ngày càng thần kinh bất thường rồi.
Mục tiêu mới về nguyên chỗ cũ, xe đỗ cách nhà cũ của Lão Tả không xa, Đơn Dũng như ăn trộm nhân tích tắc không có người, leo tường nhảy vào sân.
Lúc này y bất chấp rồi, có điều trình độ nghiệp dư làm trộm vẫn quá kém, y tốn bao công sức mới keo lên được ban công. Khóa ở đó rất nhỏ, dễ mở, bẻ một cái là ra. Trong nhà tối om không thấy gì, Đơn Dũng không dám bật đèn, dùng đèn pin yếu ớt soi xung quanh, nơi quen thuộc im phăng phắc làm trái tim gia lạnh.
Nhà xây lên thì lâu, lụi tàn thì nhanh, đồ trong nhà thiếu không ít, như cái bàn trà giá trị không nhỏ ở ban công không còn nữa. Phòng Lão Tả để mở, chỉ còn bốn vách tường, nơi này vốn treo nhiều tranh chữ, là thứ ông ta lấy ra khoe khoang và bốc phét. Cả giá sách toàn đồ sưu tầm cũng trống không rồi, những con dấu khắc đá ông già rất đắc ý không biết cất đi hay bị thằng cháu ngoại lấy mất.
Từ phồn hoa tới sa sút chỉ trong chớp mắt thôi, Đơn Dũng không biết ông già thoáng đạt đó có còn cảm khái cuộc đời như mộng không? Y khẽ mở cửa tủ đầy bụi, tìm kiếm rất lâu chỉ lấy đi cuốn sách không đáng chú ý.
Trong đó có ghi chép và bức ảnh những nơi Lão Tả đi qua, có lẽ sẽ chỉ đường được cho y.
Khẽ khàng khép cửa lại Đơn Dũng rời khỏi căn phòng không còn hơi người. Khi ra ngoài y nhìn thấy phòng Tả Hi Dĩnh, nhớ ra tới nhà sư tỷ lại chưa từng vào phòng sư tỷ, thế là lúc này một sự tò mò thôi thúc y đẩy cửa bước vào.
Mở một cái là ra, đoán chừng trong phòng không có thứ gì đáng tiền nên không cần đề phòng. Ở đây Đơn Dũng kéo đèn bàn kiểu cũ, phát ra ánh sáng nhu hòa, biến cả không gian trở nên ấm áp. Căn phòng trống không trừ giá sách và giường thì không còn thứ gì đáng tiền nữa. Thậm chí còn chẳng giống nơi ở hiện đại, tới đồ điện cũng không có.
Ồ có, bức tường trên bàn treo một túi xách nữ màu vàng, nụ cười tức thì nở tràn trên mặt Đơn Dũng, đi vươn tay nhấc lên. Y đã mất cả một đêm bện thứ này tặng sư tỷ, vẻn vẹn là đồ trang sức thôi, không có giá trị thực tế, giữ gìn tốt thế này, chắc là không hề dùng tới. Y lại tìm kiếm, thấy ở trên gối đặt một cái mũ rơm phủ bụi như chưa phai màu, cũng là màu vàng.
Lòng dâng lên sự cảm động, nhẹ nhàng đặt về chỗ cũ, lặng lẽ ngồi ở chỗ của sư tỷ, trong không gian quạnh quẽ, tránh xa huyên náo này, y cảm thụ được sự cô độc giống bản thân khi ở căn gác xép tại Hưởng Mã Trại. Có phải trong những đêm mất ngủ, dưới cùng một bầu trời, chị đấy đưa tay ra có thể chạm vào túi rơm treo trên tường.
Đơn Dũng khẽ lau khóe mắt, chẳng biết từ khi nào đã rỉ ra giọt nước lành lạnh, y không nhớ bao lâu rồi nước mắt mình không ướt nữa. Nhớ tới giây phút tìm được tử đoàn sâm đã tuyệt tích từ lâu, tích tắc quay lại Lư Nhục Hương, đó là cảm giác y tìm kiếm đã lâu, nhưng đã đánh mất.
Y đi rồi, không còn lo sư tỷ sẽ thành thế nào nữa, hai trái tim tương thông, dù nắm tay một ngày cũng là hạnh phúc.
Cứ theo album ảnh của Lão Tử tìm kiếm mấy thành phố, sau đó về Hạ Môn. Đơn Dũng dứt khoát thuê một gian phòng, tính kế lâu dài.
Vì thế Đh Hạ Môn có thêm một quái nhân cầm một cuốn album tự xưng là học sinh của Lão Tả, chuyên môn bắt chuyện ông bà già nhàn rỗi. Hỏi Lão Tử trước kia xuống quê ở đâu, nhốt trong chuồng trâu nào, lao động ở chỗ nào, thích nhất đi đâu. Mấy ông bà già thiếu năng nói ra những câu chuyện cũ không đáng tiền, nói nhiều lắm, những nơi mà Đơn Dũng còn chưa từng nghe thấy. Cuốn album liền trở nên hữu dụng, mấy ông bà già nhận ra những nơi đó, kể chuyện say sưa.
Có điều miệng Đơn Dũng chỉ còn lại vị đắng, mỗi lần cho rằng có thu hoạch liền lái xe đi, rồi lại ủ rũ quay về. Tấm bản đồ nhìn bé như lòng bàn tay, nhưng tìm kiếm đó là mấy trăm kilomet vuông, biển người mênh mông, muốn tìm ra một người quá khó.
21 ngày rồi, tiền mang theo tiêu mất bao nhiêu y cũng chẳng biết, chiều ngày hôm đó lại hỏi chuyện mấy ông già, tiếp tục tìm kiếm manh mối bỏ sót. Thành người quen rồi, mấy ông già biết ít nhiều ẩn tình, khuyên nhủ Đơn Dũng nghĩ thoáng một chút, mấy năm qua riêng nữ sinh nhảy lầu không biết bao nhiêu, có bệnh như con gái Lão Tử không hiếm.
Đơn Dũng chẳng lòng dạ nào để nghe, cô độc ủ rũ đi trong khuôn viên trường rộng lớn. Mỗi khi có điện thoại, không phải đám anh em ở Lộ Châu thì cũng là trong nhà hỏi tình hình, y đành phải cố gượng làm bộ vui vẻ nói vài câu, bảo là không tìm được, đi giải khuây, một thời gian nữa sẽ về. Tống Phổ khuyên Đơn Dũng về Lộ Châu trước, đợi Tả Nam Hạ về Hạ Môn rồi tính.
Nhưng có cảm giác không chấp nhận tràn ngập lòng y, y chưa từ bỏ, dù con đường phía trước tối đen.