← Quay lại trang sách

DAY

Tôi đang mơ rằng mình lại được về nhà. Eden ngồi trên sàn, vẽ mấy hình ngộ ngộ trên ván sàn. Thằng bé chỉ khoảng bốn năm tuổi, đôi má vẫn phúng phính. Cứ vài phút nó lại đứng dậy và nhờ tôi phê bình tác phẩm của nó. John và tôi ngồi co chân trên đi văng, hoài công cố sửa cái đài đã tồn tại trong nhà chúng tôi hàng bao nhiêu năm trời. Tôi vẫn nhớ ngày bố mang nó về nhà. Nó sẽ cho ta biết khu nào có dịch để tránh, ông nói. Nhưng giờ nằm la liệt trong lòng chúng tôi là những linh kiện đã mòn vẹt và hỏng gần hết của nó. Tôi nhờ Eden giúp nhưng thằng bé chỉ cười và bảo chúng tôi tự đi mà làm lấy.

Mẹ đứng một mình trong căn bếp bé xíu, cố gắng nấu bữa tối. Đây là một cảnh quá quen với tôi rồi. Cả hai bàn tay mẹ quấn băng dày, mẹ chắc đã bị đứt tay vì một mảnh chai vỡ hoặc một cái lon rỗng khi dọn dẹp các thùng rác ở ga Union hôm nay. Mẹ nhăn mặt khi rã đông hạt ngô bằng sống dao. Đôi tay băng bó của mẹ run lên.

Mẹ nghỉ đi. Con làm cho. Tôi cố đứng dậy nhưng hai bàn chân như bị dính xuống đất.

Sau một lúc, tôi ngẩng đầu lên xem Eden đang vẽ gì. Ban đầu tôi không nhìn ra hình dạng gì, chúng có vẻ là những hình vẽ bừa lộn xộn từ bàn tay mải miết của thằng bé.

Khi nhìn gần hơn, tôi nhận ra thằng bé vẽ mấy tên lính xông vào nhà chúng tôi. Nó vẽ bằng bút sáp đỏ như máu.

Tôi giật mình tỉnh giấc. Những dải ánh sáng xám mờ nhạt lúc bóng xế xuyên qua một ô cửa sổ gần đó. Tôi nghe có tiếng mưa khe khẽ. Tôi đang ở trong một căn phòng trông giống phòng ngủ của trẻ con bị bỏ không. Giấy dán tường màu xanh da trời và vàng, bị bong ở góc. Hai ngọn nến thắp sáng căn phòng. Tôi cảm thấy chân mình được treo lên cuối giường. Dưới đầu tôi có gối. Khi trở mình, tôi bật ra tiếng rên và nhắm nghiền mắt lại.

Giọng Tess vọng về phía tôi. “Anh nghe được em nói không?” cô bé nói.

“Không rõ lắm em ạ.” Lời tôi thì thầm qua cặp môi khô. Đầu tôi nện như búa bổ vì cơn đau đầu nhói buốt. Tess nhận ra vẻ đau đớn trên khuôn mặt tôi và im lặng khi tôi cứ nhắm nghiền hai mắt đợi cơn đau qua đi. Cơn đau vẫn tiếp tục như một cái cuốc cứ không ngừng bố xuống phía sau đầu tôi.

Sau một khoảng thời gian tưởng như vô tận, cơn đau đầu cuối cùng cũng dịu đi. Tôi mở mắt. “Đây là đâu? Em ổn không?”

Tôi thấy mặt Tess dần rõ hơn. Cô bé tết tóc ngắn sau đầu, môi hồng và đang cười mỉm. “Em ổn không á?” em nói. “Anh bất tỉnh hơn hai ngày nay rồi. Anh cảm thấy thế nào?”

Cơn đau kéo đến như sóng dồn, lần này là từ những vết thương hẳn là chi chít trên người tôi. “Tuyệt vời.”

Nụ cười của Tess héo đi. “Anh suýt chết đấy, chỉ một xíu nữa thôi. Nếu em không tìm được ai cho chúng ta trốn nhờ, có lẽ anh đã chết rồi đấy.”

Đột nhiên ký ức ùa về trong tôi. Tôi nhớ lối vào bệnh viện, thẻ căn cước đánh cắp và cầu thang và phòng thí nghiệm, cú rơi dài, con dao tôi ném vào tay đại úy, đường cống ngầm. Những lọ thuốc.

Những lọ thuốc. Tôi cố ngồi dậy, nhưng tôi cử động quá nhanh và phải cắn môi vì đau. Tay tôi sờ lên cổ, không có mặt dây chuyền nào để nắm lấy cả. Ngực tôi nhói đau. Tôi làm mất nó rồi. Bố đã tặng tôi mặt dây chuyền đó, và giờ tôi đã bất cẩn làm mất nó.

Tess cố xoa dịu tôi. “Yên nào.”

“Gia đình anh có sao không? Có lọ thuốc nào nguyên vẹn khi anh nhảy xuống không?”

“Có, một số còn dùng được.” Tess đỡ tôi nằm xuống rồi chống khuỷu tay lên giường tôi. “Em nghĩ thuốc kiềm chế dịch vẫn tốt hơn không có gì. Em đưa đến nhà mẹ anh rồi, cùng với bọc quà của anh. Em đi qua lối sau và đưa cho anh John. Anh ấy nhắn là cảm ơn anh.”

“Em không nói với John chuyện gì xảy ra chứ?”

Tess đảo mắt. “Anh nghĩ em giấu được anh John chuyện đó à? Tất cả mọi người giờ đã biết về vụ đột nhập bệnh viện rồi, và anh John biết anh bị thương. Anh ấy rất giận vì chuyện đó đấy.”

“Anh ấy có nói ai ốm không? Eden à? Hay là mẹ?”

Tess cắn môi. “Là Eden. Anh John nói những người khác bây giờ vẫn ổn. Nhưng Eden có thể nói và dường như vẫn còn đủ tỉnh táo. Em ấy cố ra khỏi giường giúp mẹ anh sửa chỗ rò nước ở dưới bồn rửa, cố chứng tỏ là mình vẫn khỏe, nhưng tất nhiên là mẹ anh bắt em ấy quay lại giường. Mẹ anh xé đi hai cái áo để làm khăn chườm sốt cho Eden, nên anh John nói nếu anh tìm được thêm quần áo vừa cỡ mẹ thì tốt quá.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Eden. Tất nhiên là Eden rồi, vẫn giống như một kỹ sư tí hon kể cả khi bị bệnh. Ít nhất tôi cũng lấy được một ít thuốc. Mọi việc rồi sẽ ổn thôi. Eden sẽ tạm ổn thêm một thời gian nữa, và tôi cũng không ngại bài giáo huấn của anh John. Còn về mặt dây chuyền bị mất, chà... trong một thoáng tôi cảm thấy nhẹ lòng vì mẹ không thể biết về điều đó, vì chuyện ấy sẽ làm mẹ buồn lắm.

“Anh không thấy thuốc chữa lành bệnh và anh cũng không có thời gian tìm kỹ hơn.”

“Không sao mà,” Tess nói. Cô bé chuẩn bị thay băng cho tay tôi. Tôi thấy chiếc mũ cũ sờn của mình treo sau ghế Tess ngồi. “Gia đình anh có thêm chút thời gian. Chúng ta sẽ có thêm cơ hội.”

“Chúng ta đang ở nhà ai vậy?”

Vừa nói dứt lời, tôi nghe tiếng cửa đóng và tiếng chân người trong phòng bên cạnh. Tôi hoảng hốt nhìn Tess. Cô bé chỉ gật đầu và nói tôi yên tâm.

Một người đàn ông bước vào, lắc lắc cái ô cho hết nước mưa bẩn. Ông cầm một cái túi giấy nâu trong tay. “Cháu tính rồi à,” ông nói với tôi. “Tốt rồi.” Tôi nhìn khuôn mặt ông. Da ông trắng bệnh và người ông hơi mập, lông mày rậm và đôi mắt hiền từ. “Cô gái,” ông nói, nhìn về phía Tess, “cháu nghĩ cậu ta có thể rời đi trước tối mai không?”

“Chúng cháu sẽ đi trước lúc đó.” Tess cầm một lọ nước trong suốt, tôi đoán là cồn, và thấm ướt viền miếng gạc. Tôi nhăn mặt khi cô bé chấm chấm vết thương trên tay do đạn sượt qua. Tôi thấy như có lửa đốt trên da. “Một lần nữa xin cảm ơn chú, vì đã cho chúng cháu tá túc.”

Ông ậm ừ, vẻ ngập ngừng, rồi gật đầu ngượng nghịu. Ông nhìn xung quanh phòng như đang tìm kiếm vật gì đã mất. “Ta e rằng chỉ cho các cháu ở được có vậy thôi. Bọn kiểm dịch sắp đi rà soát lần nữa rồi.” Ông ngập ngừng rồi lấy hai cái hộp từ trong túi giấy để lên tủ ngăn kéo. “Có ít bò xay xốt ớt cho hai đứa đây. Không phải loại ngon nhất, nhưng cũng no bụng đấy. Ta sẽ đi lấy ít bánh mì.” Trước khi chúng tôi kịp mở miệng, ông đi nhanh ra khỏi phòng với chỗ thực phẩm còn lại.

Giờ tôi mới nhìn xuống người mình. Tôi đang mặc quần nâu quân đội, ngực và tay băng bó. Cả một bên chân cũng vậy. “Tại sao chú ấy lại giúp chúng ta?” tôi thì thầm hỏi Tess.

Đang thay băng tay cho tôi, cô bé ngẩng đầu lên. “Đừng đa nghi quá. Chú ấy từng có một con trai ra mặt trận. Con chú ấy mất vì dịch bệnh mấy năm trước.” Tôi rên rỉ khi Tess buộc chặt nút cuối cùng. “Anh hít vào đi.” Tôi làm theo lời cô bé. Một vài cơn đau nhói lên khi cô bé nhẹ nhàng ấn ngón tay lên những chỗ khác nhau trên ngực tôi. Má cô bé hồng lên khi làm việc đó. “Có vẻ anh bị nứt một dải xương sườn, nhưng chắc chắn không gãy. Anh sẽ lành nhanh thôi. À mà chú ấy không hỏi tên chúng ta nên em cũng không hỏi lại. Không biết là tốt nhất. Em kể cho chú ấy vì sao anh bị thương. Em nghĩ anh làm chú ấy nhớ đến con mình.”

Tôi ngả đầu xuống gối. Tôi đau ê ẩm từ đầu đến chân. “Anh làm mất hai con dao rồi,” tôi nói thầm, không muốn ông nghe thấy ở phòng bên. “Cả hai con đều tốt cả.”

“Em rất tiếc, Day à,” Tess nói. Cô bé vén sợi tóc trên mặt rồi nghiêng về phía tôi. Em giơ túi nilon có ba viên đạn bạc lên. “Em tìm thấy chúng kẹt trong nếp gấp quần áo của anh và đoán anh có thể muốn dùng chúng với súng cao su hay gì đấy.” cô bé nhét cái túi vào một trong những túi áo của tôi.

Tôi mỉm cười. Lần đầu tôi gặp Tess ba năm về trước, cô bé mới mười tuổi, gầy gò, mồ côi cha mẹ, hằng ngày đi bới thùng rác trong khu Nima. Ngày đó em cần tôi giúp nhiều đến mức thỉnh thoảng tôi quên mất giờ tôi dựa vào em nhiều đến mức nào.

“Cảm ơn em,” tôi nói. Cô bé thì thầm gì đó mà tôi không hiểu và rồi quay mặt đi.

Một lúc sau tôi chìm vào giấc ngủ sâu. Khi tỉnh dậy, tôi không biết mình đã ngủ được bao lâu rồi. Cơn đau đầu đã hết và bên ngoài trời cũng đã tối. Có lẽ vẫn chưa hết ngày, dù tôi cảm thấy mình ngủ lâu hơn thế. Không binh lính, không cảnh sát. Chúng tôi vẫn sống. Tôi nằm yên một lúc, hoàn toàn tỉnh táo trong bóng tối. Nghe chừng người giúp đỡ chúng tôi chưa báo cho chính quyền. Chưa thôi.

Tess đang gối đầu lên tay và ngủ ngon lành bên cạnh giường. Đôi khi tôi ước mình có thể tìm cho cô bé một ngôi nhà tử tế, một gia đình tử tế sẵn sàng nhận nuôi em. Mỗi lần như vậy, tôi lại xua cái ý nghĩ đó đi, vì nếu Tess là thành viên một gia đình thực sự, em sẽ lại chịu sự kiểm soát của chính quyền Cộng hòa. và cô bé sẽ bị bắt làm bài Sát hạch vì em chưa làm nó bao giờ. Tệ hơn, chúng có thể biết mối liên hệ giữa cô bé với tôi và tra khảo em. Tôi lắc đầu. Quá ngây thơ, quá dễ bị thao túng. Tôi sẽ không thể giao phó cô bé cho ai cả. Vả lại... tôi sẽ nhớ em lắm. Hai năm đầu tiên tôi bỏ đi lang thang một mình là hai năm thực sự cô độc.

Tôi xoay cổ tay hết sức nhẹ nhàng. Trừ việc hơi cứng ra thì nó không đau lắm, không rách cơ, không sưng, vết đạn bắn vẫn bỏng rát và vết đau ở sườn đôi khi dữ dội, nhưng lần này tôi đủ khỏe để ngồi dậy bình thường. Tay tôi tự động sờ lên đầu và thấy tóc mình không buộc mà để xõa qua vai. Chỉ với một tay, tôi kéo tóc lên thành một búi lộn xộn và xoắn nó thành một nút thật chặt. Sau đó tôi vươn người về phía Tess, lấy chiếc mũ trẻ bán báo sờn cũ trên ghế đội lên đầu. Oái. Hai tay tôi bỏng rát vì gắng sức.

Tôi ngửi thấy mùi bò xốt ớt và bánh mì. Có một cái bát bốc khói nghi ngút đặt trên tủ ngăn kéo cạnh giường và một ổ bánh mì nhỏ đặt cân bằng trên mép bát. Tôi nghĩ đến hai chiếc lon mà ân nhân của chúng tôi đặt trên tủ ngăn kéo.

Dạ dày tôi kêu ọc ọc. Tôi ăn sạch sành sanh.

Khi tôi liếm những giọt xốt ớt cuối cùng trên ngón tay mình, tôi nghe tiếng đóng cửa ở đâu đó trong nhà và ngay sau đấy là tiếng chân bước vội về phía phòng chúng tôi. Tôi chợt căng thẳng. Ở bên cạnh, Tess giật mình tính dậy và nắm lấy tay tôi.

“Gì vậy?” em thốt lên. Tôi giơ ngón tay lên miệng ra dấu.

Ân nhân của chúng tôi bước vội vào phòng, ông khoác chiếc áo choàng tơi tả ngoài bộ đồ ngủ. “Các cháu phải đi thôi,” ông thì thào. Mồ hôi túa ra trên trán. “Chú vừa nghe về một kẻ đang tìm cháu.”

Tôi bình tĩnh nhìn ông. Tess nhìn tôi hoảng loạn. “Sao chú lại biết?” tôi hỏi.

Người đàn ông bắt đầu dọn dẹp căn phòng, cầm chiếc bát rỗng và thu dọn mặt tủ. “Tên này nói với mọi người rằng hắn có thuốc kháng dịch cho người cần nó. Hắn cũng nói hắn biết cháu đang bị thương. Hắn không nói rõ tên nhưng ta biết hắn đang nói về cháu.”

Tôi ngồi thẳng dậy và khua chân về bên kia giường. Giờ không còn cách nào khác. “Đúng là hắn nói cháu đấy,” tôi đồng ý. Tess chộp lấy vài chiếc băng sạch nhét vào áo sơ mi. “Đó là một cái bẫy. Chúng ta phải rời khỏi đây ngay.”

Người đàn ông gật đầu. “Các cháu có thể đi bằng cửa sau. Đi thẳng xuống hành lang rồi rẽ trái.”

Trong giây lát tôi nhìn vào mắt người đàn ông. Ngay lập tức, tôi nhận ra ông biết chính xác tôi là ai. Chỉ là ông không nói ra mà thôi. Như những người khác trong khu này đã nhận ra và giúp đỡ chúng tôi hồi trước, ông không hoàn toàn phản đối rắc rối tôi gây ra cho chính quyền Cộng hòa. “Chúng cháu rất biết ơn,” tôi nói.

Ông không đáp lại. Tôi nắm tay Tess ra khỏi phòng ngủ, đi dọc hành lang và qua cửa sau. Hơi ẩm của đêm tối xộc thẳng vào người tôi. Tôi chảy nước mắt vì đau.

Chúng tôi đi xuyên qua những con ngõ tĩnh mịch suốt sáu dãy nhà cho tới khi cuối cùng cũng đi chậm lại. Những vết thương của tôi bỏng rát. Tôi với tay cố chạm vào mặt dây chuyền để bình tâm nhưng rồi nhớ ra nó không còn ở trên cổ nữa. Dạ dày tôi trào lên cảm giác khó chịu. Nếu chính quyền phát hiện ra đó là gì thì sao? Liệu họ có phá hủy nó? Giả sử họ lần ngược ra gia đình tôi thì sao?

Tess ngồi sụp xuống đất, đầu dựa vào tường. “Chúng ta phải ra khỏi thành phố,” cô bé nói. “Ở đây quá nguy hiểm anh Day à. Anh biết mà. Vùng Arizona và Colorado an toàn hơn, hay thôi nào, thậm chí là Barstow. Em không ngại vùng ngoại ô đâu.”

Ừ , ừ. Anh biết chứ. Tôi nhìn xuống. “Anh cũng muốn đi mà.”

“Nhưng anh sẽ không đi. Em có thể thấy điều đó trên khuôn mặt anh.”

Chúng tôi im lặng một lúc. Nếu chỉ có mình tôi, tôi sẽ đi dọc đất nước một mình và trốn sang vùng Thuộc địa ngay khi có cơ hội. Tôi không sợ phải mạo hiểm mạng sống của bản thân. Nhưng có cả tá lý do khiến tôi không thể bỏ đi, và Tess biết điều đó. Mẹ và anh John không thể cứ thế bỏ việc rồi bỏ trốn cùng tôi mà không gây chú ý. Eden cũng không thể cứ thế bỏ học. Trừ phi họ cũng muốn trở thành kẻ bỏ trốn như tôi.

“Cứ để xem đã,” cuối cùng tôi nói.

Tess nở một nụ cười méo xệch với tôi. “Anh nghĩ ai đang truy đuối anh?” sau một lúc em hỏi. “Sao họ biết chúng ta đang ở khu Lake?”

“Anh không biết. Có thể một kẻ bán thuốc lậu nào đó đã nghe về vụ đột nhập bệnh viện. Chắc họ nghĩ chúng ta có nhiều tiền hay giữ thứ gì giá trị. Cũng có thể một tên lính nào đó. Hoặc thậm chí là gián điệp. Anh đã đánh mất dây chuyền ở bệnh viện, anh cũng không biết chúng sẽ dùng nó để tìm anh như thế nào, nhưng mọi chuyện luôn có thể xảy ra.”

“Nếu vậy anh định sẽ làm gì?”

Tôi nhún vai. Vết thương do đạn bắn của tôi bắt đầu nhói lên, tôi phải đứng dựa vào tường. “Anh thề là sẽ không gặp hắn cho dù hắn là ai, nhưng anh phải công nhận anh tò mò muốn biết hắn muốn nói gì. Nếu hắn thực sự có thuốc chữa dịch thì sao?”

Tess nhìn chằm chằm vào tôi. Cũng khuôn mặt đó vào cái hôm đầu tiên tôi gặp cô bé, vừa tò mò vừa hy vọng pha chút sợ hãi, tất cả trong một. “Ừ thì... còn gì nguy hiểm hơn vụ đột nhập điên rồ vào bệnh viện của anh nữa chứ?”