← Quay lại trang sách

JUNE

Tôi không biết liệu có phải tại Chỉ huy Jameson thầm thương hại tôi hay bà thực sự cảm thấy mất mát khi không còn anh Metias, một trong những người lính tài năng nhất của bà, nhưng bà đã giúp tôi chuẩn bị đám tang cho anh, mặc dù từ trước đến giờ bà chưa từng làm điều này vì một người lính nào. Bà từ chối nói ra lý do vì sao bà lại làm vậy.

Những gia đình giàu có như chúng tôi luôn tổ chức đám tang rất kỹ lưỡng, đám tang của anh Metias diễn ra trong một tòa nhà có những hành lang mái vòm kiểu ba rốc cao vút, cửa sổ lắp kính màu. Họ phủ lên sàn nhà những tấm thảm trắng tinh; khắp phòng là những bàn tiệc tròn màu trắng đặt đầy hoa tử đinh hương trắng. Những sắc màu duy nhất đến từ những lá cờ Cộng hòa và huy hiệu tròn bằng vàng của nước Cộng hòa treo phía sau bàn thờ trước của căn phòng, bức chân dung của Cử tri vĩ đại choán một khoảng rộng ở phía trên cao.

Mọi người đến đưa tang đều mặc đồ lịch sự màu trắng. Tôi mặc một chiếc váy dài cầu kỳ màu trắng, đáp ren và ôm ngực, với chân váy lụa phủ ngoài và những diềm xếp nếp ở phía sau. Một chiếc trâm nhỏ bằng vàng trắng hình huy hiệu nước Cộng hòa cài lên phần vạt áo của chiếc váy. Người làm tóc búi cao tóc tôi lên, để thả những lọn tóc trên vai và một bông hồng trắng cài sau tai. Một chiếc vòng ngọc trai bó khít quanh cổ tôi. Mí mắt tôi lấp lánh màu nhũ trắng và hàng mi như chìm trong tuyết, quầng sưng đỏ dưới mắt được che đi bằng phấn trắng. Tất cả những thứ trên người tôi lúc này như bị tước đi tất cả màu sắc, cũng như anh Metias đã bị tước đi khỏi cuộc đời tôi.

Anh Metias từng nói với tôi rằng trước kia không như thế này, rằng chỉ đến sau những trận lụt và những lần núi lửa phun trào đầu tiên, sau khi chính quyền Cộng hòa dựng lên tường rào ở mặt trận để ngăn những kẻ đào tẩu từ vùng Thuộc địa xâm nhập bất hợp pháp vào lãnh thổ của chúng ta thì người ta bắt đầu để tang cho người chết bằng cách mặc đồ trắng. “Sau những lần phun trào đầu tiên,” anh nói, “tro núi lửa phủ trắng bầu trời trong hàng tháng trời. Người chết và kẻ hấp hối đều bị phủ lên màu trắng đó. Vì thế nên mặc đồ trắng bây giờ là cách để tưởng nhớ người chết.”

Anh nói với tôi điều đó vì tôi từng hỏi anh về đám tang của cha mẹ chúng tôi.

Tôi đi lang thang giữa các vị khách, lạc lõng, vô định, đáp lại những lời quan tâm của mọi người xung quanh bằng những câu trả lời thích hợp đã chuẩn bị sẵn. “Tôi rất tiếc vì mất mát của cháu/em/bạn,” mọi người đều nói. Tôi nhận ra vài giáo sư, đồng đội và cấp trên của anh Metias. Thậm chí còn có một vài bạn học cùng lớp với tôi ở Drake. Tôi bất ngờ khi thấy họ, tôi chưa bao giờ giỏi cái khoản kết bạn trong suốt ba năm đại học, xét về tuổi tác cũng như khối lượng học tập nặng nề của mình. Nhưng họ đang ở đây, một số từ lớp huấn luyện chiều, số khác từ lớp Lịch sử Cộng hòa 421. Họ nắm lấy tay tôi và lắc đầu. “Đầu tiên là bố mẹ, và giờ đến lượt anh trai. Mình không tưởng tượng được hết sự khó khăn của bạn.”

Không, mấy người không thể hiểu được đâu. Nhưng tôi lại gật đầu và mỉm cười ân cần, vì tôi hiểu họ có ý tốt. “Cảm ơn mọi người đã đến viếng,” tôi nói. “Điều đó thật ý nghĩa biết bao. Tôi biết anh Metias sẽ tự hào vì đã hy sinh cho đất nước của mình.”

Đôi khi tôi bắt gặp một ánh nhìn ngưỡng mộ của một người có thiện chí trong gian phòng, nhưng tôi lờ đi. Tôi không coi trọng những tình cảm như vậy. Trang phục của tôi không phải dành cho họ. Chỉ vì anh Metias tôi mới mặc chiếc váy cầu kỳ không cần thiết này, để anh ấy biết tôi yêu quý anh ấy đến nhường nào.

Một lúc sau, tôi ngồi vào một chiếc bàn gần phía mặt tiền căn phòng, đối diện với bàn thờ rắc hoa mà lát nữa thôi sẽ có một dòng người đứng đọc lời ca tụng của họ dành cho anh trai tôi. Rồi tôi cúi đầu thành kính trước quốc kỳ nước Cộng hòa. Mắt tôi lơ đãng nhìn về phía chiếc quan tài màu trắng bên cạnh dòng người. Từ đây tôi chỉ có thể thấy một phần người nằm bên trong.

“Trông em xinh lắm, June à.”

Tôi ngước lên thấy Thomas cúi chào, sau đó ngồi vào ghế bên cạnh tôi. Anh thay bộ quần áo quân nhân bằng bộ vét thanh lịch màu trắng và tóc vừa cắt kiểu mới. Tôi có thể nói rằng bộ vét này là mới tinh. Chắc nó đắt tiền lắm. “Cảm ơn. Anh cũng vậy.”

“Đó là... ý anh là trông em vẫn ổn trong hoàn cảnh này, sau bao nhiêu việc xảy ra như thế.”

“Em hiểu ý anh mà.” Tôi với tay đặt nhẹ lên tay anh để xoa dịu. Anh mỉm cười. Trông anh như muốn nói thêm điều gì nhưng rồi lại quyết định không nói nữa và nhìn đi hướng khác.

Phải mất nửa tiếng để tất cả mọi người tìm chỗ ngồi của mình và nửa tiếng nữa để những người phục vụ bắt đầu dọn những đĩa thức ăn ra. Tôi không ăn gì cả. Chỉ huy Jameson ngồi đối diện tôi phía xa bên kia của bàn tiệc, ngồi giữa bà và Thomas là ba bạn học của tôi từ Drake. Tôi cười gượng với họ. Bên trái tôi là một ông tên Chian, người tổ chức và giám sát tất cả các kỳ Sát hạch diễn ra tại Los Angeles. Ông ta là giám khảo lần tôi thi. Tôi không hiểu tại sao ông ta lại đến đây, tại sao ông ta lại quan tâm đến cái chết của anh Metias. Ông ta là một người quen cũ của bố mẹ tôi, ông ta xuất hiện cũng không có gì bất ngờ, nhưng tại sao lại chọn ngồi ngay cạnh tôi?

Sau đó, tôi nhớ rằng Chian đã chỉ dạy cho anh Metias trước khi anh gia nhập đội của Chỉ huy Jameson. Anh Metias ghét ông ta.

Ông ta giờ đang nhíu cặp lông mày rậm rạp và vỗ một tay lên bờ vai trần của tôi. Tay ông ta nán lại một lúc. “Cháu cảm thấy thế nào rồi, cháu thân mến?” ông ta hỏi. Lời nói làm biến dạng những vết sẹo trên khuôn mặt của ông ta, một vết chạy ngang qua sống mũi, một vết khác hình răng cưa chạy từ tai xuống tận dưới cằm.

Tôi cố gắng nở nụ cười. “Tốt hơn cháu nghĩ.”

“Chà, ta cũng nghĩ vậy.” Ông ta phát ra một tiếng cười làm tôi rúm người. Ông ta nhìn tôi từ đầu đến chân. “Chiếc váy làm cháu nổi bật như một bông hoa tuyết mới nở vậy.”

Tôi phải gồng mình kiềm chế để giữ nguyên được nụ cười trên môi. Bình tĩnh nào, tôi tự nhủ. Chian không phải là người để gây thù chuốc oán.

“Ta rất yêu quý anh của cháu, cháu biết đấy,” ông ta tiếp tục với vẻ đồng cảm quá trớn. “Tôi biết anh cháu từ hồi cậu ấy còn là một đứa trẻ, có lẽ cháu phải nhìn thấy cậu ấy hồi đó cơ. Cậu ấy thuờng chạy vòng quanh phòng khách nhà bố mẹ cháu, giả bộ tay mình là một khẩu súng. Có lẽ số phận đã sắp xếp cho cậu ấy vào đội của chúng ta.”

“Cảm ơn, thưa ngài,” Tôi nói.

Chian cắt một miếng thịt bò lớn và tống vào miệng. “Metias là một cậu lính rất cần mẫn trong suốt thời gian tôi chỉ dạy cho cậu ấy. Một thủ lĩnh bẩm sinh. Cậu ấy đã bao giờ kể chuyện đó với cháu chưa?”

Một ký ức vụt qua tâm trí tôi. Đêm mưa khi anh Metias mới bắt đầu làm trong đội của Chian. Anh đã đưa tôi và Thomas, lúc đó vẫn đang đi học, ra khu Tanagashi, nơi tôi đã ăn bát thịt lợn nấu đậu đầu tiên của mình, với mì spaghetti và bánh mì hành ngọt. Tôi nhớ hai người họ mặc đầy đủ đồng phục, anh Metias phanh áo khoác và áo trong để ngoài quần; Thomas cài khuy áo cẩn thận, mái tóc gọn gàng chải ngược ra sau. Thomas trêu chọc tôi vì mái tóc buộc hai cái đuôi sam rối bù của tôi, nhưng anh Metias lại im lặng. Một tuần sau, thời gian tập sự của anh với Chian đột ngột kết thúc. Anh Metias đã điền vào một bản yêu cầu, và anh đã được điều về đội của Chỉ huy Jameson.

“Anh ấy nói tất cả đều là tối mật,” tôi nói dối.

Chian cười. “Một chàng trai tốt, Metias luôn như vậy. Một lính tập sự có khả năng. Cháu có tưởng tượng nổi tôi đã thất vọng thế nào khi cậu ấy được bố trí lại vào đội tuần thành không. Cậu ấy nói với tôi là cậu ấy không đủ thông minh để làm giám khảo kỳ Sát hạch hoặc sắp xếp những đứa trẻ đã hoàn thành kỳ thi. Thật khiêm tốn. Cậu ấy luôn luôn thông minh hơn những gì cậu ấy nghĩ, giống như cháu vậy.” Ông ta mỉm cười với tôi.

Tôi gật đầu. Chian bắt tôi thi đến hai lần vì tôi đạt điểm tuyệt đối trong thời gian kỷ lục (một tiếng mười phút). Ông ta nghĩ tôi đã gian lận. Không chỉ có số điểm tuyệt đối duy nhất trong nước, tôi có lẽ cũng là đứa trẻ duy nhất từng thi đến hai lần. “Ngài thật tốt bụng,” tôi trả lời. “Anh trai cháu giỏi lãnh đạo hơn cháu rất nhiều.”

Chian phẩy tay bảo tôi ngừng nói. “Vớ vẩn, cháu yêu của ta,” ông ta nói. Rồi ông ta cúi người lại sát sàn sạt đến mức khó chịu. Ông ta có vẻ gì đó giả tạo và thật khó ưa. “Cá nhân ta cảm thấy suy sụp vì cái cách cậu ấy chết,” ông ta nói. “Dưới bàn tay của thằng nhãi kinh tởm đó. Thật đau đớn!” Chian nheo mắt làm đôi lông mày trông còn rậm rạp hơn trước. “Ta rất hài lòng khi Chỉ huy Jameson nói với ta rằng cháu được giao nhiệm vụ lần theo dấu hắn. Vụ của hắn cần một đôi mắt tươi trẻ và cháu chính là người phù hợp nhất để làm việc này. Thật là một bài kiểm tra trình độ không thể chuẩn hơn, phải không?”

Tôi căm hận lão ta đến tận xương tủy. Thomas nhận ra sự không tự nhiên ở tôi, vì tôi cảm thấy tay anh đang đặt lên tay mình dưới gầm bàn. Kệ nó đi, anh đang cố gắng nói với tôi. Khi Chian cuối cùng cũng quay đi để đáp lời một người đàn ông bên cạnh ông ta, Thomas nghiêng người về phía tôi.

“Chian có một mối thù cá nhân với Day,” anh thì thầm.

“Thật vậy ạ?” tôi thì thầm đáp lời.

Anh gật đầu. “Em nghĩ ai gây ra vết sẹo cho ông ta?”

Day làm? Tôi không thể giấu nổi vẻ mặt ngạc nhiên. Chian là một người đàn ông khá cao to và tôi nhớ ông ta làm việc ở Hội đồng Sát hạch cũng đã lâu. Ông ta là một giám khảo lão luyện. Sao một thiếu niên có thể làm ông ta thương nặng như vậy? Mà vẫn trốn thoát được? Tôi liếc về phía Chian xem xét vết sẹo của ông ta. Một vết cắt gọn bằng lưỡi dao sắc cạnh. Chắc cắt cũng rất nhanh bởi đường cắt thẳng tắp, tôi không thể tưởng tượng nổi Chian chịu đứng yên để cho kẻ khác chém như vậy. Trong chốc lát, khoảng vài giây, tôi đứng về phe Day. Tôi quay về phía Chỉ huy Jameson, người đang nhìn chằm chằm tôi như thể bà biết tôi đang suy nghĩ gì. Điều đó làm tôi thấy không thoải mái.

Tay Thomas chạm tay tôi lần nữa. “Này,” anh nói. “Day không thể trốn chính quyền mãi được, sớm hay muộn chúng ta sẽ tìm được con chuột tinh ranh đấy và xử hắn làm gương. Hắn không đọ được em đâu, nhất là khi em dồn hết tâm trí vào việc này.”

Nụ cười ân cần của Thomas làm tôi yếu mềm, đột nhiên tôi cảm thấy như anh Metias đang ngồi cạnh và nói với tôi rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, cam đoan với tôi rằng chính phủ Cộng hòa sẽ không làm tôi thất vọng. Anh từng hứa sẽ ở bên tôi mãi mãi. Tôi không nhìn Thomas nữa mà quay về phía bàn thờ để anh không nhìn thấy những giọt nước trong mắt tôi. Tôi không thể mỉm cười đáp lại. Tôi thậm chí không nghĩ mình còn có thể cười được nữa.

“Cố vượt qua đi,” tôi tự nhủ.