← Quay lại trang sách

DAY

Chiều muộn rồi nhưng trời vẫn nóng phát điên. Tôi lê bước trên những con phố dọc theo đường ranh giới giữa khu Alta và khu Winter, men theo hò và đi giữa trời, hòa cùng dòng người xuôi ngược, vết thương của tôi vẫn đang lành lại. Tôi mặc quần quân đội của ân nhân cho cùng với chiếc áo sơ mi mỏng Tess tìm thấy trong một thùng rác. Mũ kéo thấp, tôi thêm vào lớp cải trang của mình một miếng băng che mắt trái. Không có gì là thực sự khác thường. Nhất là ở giữa một biển công nhân với những vết thương nghề nghiệp như thế này. Hôm nay tôi ra ngoài một mình, Tess đang ẩn nấp cách đó vài con phố, thu mình trên một gờ tường tầng hai khuất xa tầm nhìn. Chẳng có lý do gì để mạo hiểm cả hai nếu không phải tình huống bắt buộc.

Những tiếng ồn quen thuộc bao quanh tôi: người bán hàng rong gọi khách qua đường, họ bán trứng ngỗng luộc, bánh rán và bánh mì xúc xích. Người phục vụ lần lữa ở cửa ra vào các cửa hàng tạp hóa và tiệm cà phê, cố gắng giành thêm khách. Một chiếc xe hơi hàng chục năm tuổi lọc xọc đi qua. Các công nhân làm ca hai đang chậm rãi về nhà. Vài cô gái để ý thấy tôi rồi đỏ mặt khi tôi nhìn họ. Những chiếc thuyền lượn quanh hồ, cẩn thận tránh các tua bin nước khổng lồ đang khuấy dọc bên rìa ngoài hồ nước, còi báo động lũ của bờ biển vẫn lặng thinh và không phát sáng.

Một số khu vực đang bị chặn lại. Tôi tránh xa những khu ấy, đám lính đã đánh dấu chúng là khu cách ly.

Những chiếc loa phóng thanh treo dọc mái các tòa nhà phát ra những tiếng lục bục, và màn hình khổng lồ dừng chiếu những đoạn quảng cáo, hoặc trong một vài trường hợp là những cảnh báo về một cuộc tấn công nữa của quân nổi dậy Ái quốc, để phát một đoạn phim có hình lá quốc kỳ. Tất cả mọi người trên phố dừng lại và đứng yên khi lời thề bắt đầu cất lên.

Tôi xin thề trung thành với lá cờ của nước Cộng hòa Mỹ vĩ đại, với Cử tri Primo của chúng ta, với quốc gia vinh quang của chúng ta, với công cuộc đoàn kết chống lại Thuộc địa, với chiến thắng cận kề của chúng ta!

Khi tên của Cử tri Primo vang lên, chúng tôi đưa tay chào về phía thủ đô. Tôi lầm bầm lời thề, nhưng im lặng ở hai vế cuối khi tên tuần cảnh không nhìn về phía tôi. Tôi tự hỏi trước khi chúng ta có cuộc chiến tranh với Thuộc địa thì lời thề là như thế nào.

Khi lời thề kết thúc, cuộc sống lại tiếp tục. Tôi chọn một quán bar Trung Quốc vẽ đầy những hình graffiti. Tiếp viên ở cửa cười toe toét, nụ cười bị mất vài chiếc răng, và nhanh nhảu dẫn tôi vào. “Hôm nay chúng tôi có bia Tsingtao xịn,” anh ta thì thầm với tôi. “Những két bia thừa từ hàng nhập khẩu dành riêng cho Cử tri vĩ đại của chúng ta. Phục vụ đến sáu giờ.” Mắt anh ta lo lắng đảo xung quanh khi nói câu đó. Tôi nhìn anh ta chằm chằm. Bia Tsingtao sao? Đúng rồi. Cha tôi sẽ cười chết mất. Chính quyền Cộng hòa không đời nào ký hợp đồng nhập khẩu với Trung Quốc (hoặc như chính quyền Cộng hòa thường khẳng định, “chiếm đóng Trung Quốc và giành luôn việc kinh doanh của chúng”) để rồi gửi lô hàng nhập khẩu chất lượng đó đến khu ổ chuột cả. Nhiều khả năng gã này đang thiếu quá nhiều tiền thuế chính quyền thu định kỳ hai tuần một lần. Ngoài ra thì chằng có lý do gì để mạo hiểm dán nhãn bia Tsingtao giả lên loại bia cây nhà lá vườn của gã.

Tôi vẫn cảm ơn người đàn ông và bước vào trong. Đây là một nơi lý tưởng để khai thác tin tức.

Quán tối. Không khí có mùi khói tẩu, mùi thịt chiên và đèn khí đốt. Tôi len người qua đống lộn xộn bàn ghế, chộp lấy đồ ăn từ vài chiếc đĩa không ai để ý khi tôi đi qua rồi nhét vào trong áo, cho đến khi tôi tới quầy bar. Phía sau tôi, một vòng tròn lớn khách hàng đang cổ vũ một trận đấu Skiz. có vẻ quán bar này cho phép đánh cược trái pháp luật. Nếu thông minh thì họ sẽ phải luôn sẵn sàng trích một phần tiền thắng cược để đút lót cho tuần cảnh, trừ phi họ sẵn lòng thừa nhận công khai là mình đang trốn thuế.

Phục vụ quầy bar không buồn kiểm tra tuổi của tôi. Cô ta thậm chí còn không nhìn tôi. “Cậu dùng rượu gì?” Cô ta hỏi.

Tôi lắc đầu. “Lấy cho tôi cốc nước thôi,” Tôi nói. Ở phía sau, tôi nghe thấy tiếng thét cổ vũ khi một đấu sĩ gục ngã.

Cô ta nhìn tôi hoài nghi. Đôi mắt cô ta ngay lập tức chuyển sang miếng băng trên mặt tôi. “Mắt cậu bị sao vậy, nhóc?”

“Tai nạn thôi. Tôi chăn bò mà.”

Mặt cô ta tỏ vẻ kinh tởm, nhưng bây giờ lại có vẻ quan tâm đến tôi. “Thật đáng tiếc. Cậu có chắc là không muốn uống bia để quên đi chuyện này không? Vết thương chắc đau lắm đấy.”

Tôi lắc đầu một lần nữa. “Cảm ơn, em gái, nhưng tôi không uống rượu. Tôi muốn giữ mình tỉnh táo.”

Cô ta mỉm cười với tôi. Cô ta khá xinh dưới ánh đèn lập lòe, với phấn màu xanh lá lấp lánh trên đôi mắt một mí và mái tóc đen ngắn cắt kiểu bốp. Một hình xăm dây leo quấn dọc cổ và biến mất trong chiếc áo corset của cô ta. Một cặp kính bảo hộ mờ bẩn, có lẽ để bảo vệ mắt khỏi những cuộc ẩu đả trong quán bar, đeo ở cổ. Thật đáng tiếc. Nếu không bận săn tin thì tôi đã dành thời gian cho cô gái này, tán chuyện phiếm và có lẽ sẽ lấy được vài ba nụ hôn từ cô ta.

“Trai vùng Lake à?” cô ta hỏi. “Vừa quyết định xông vào đây làm tan vỡ trái tim một vài cô gái à? Hay là cậu muốn đánh nhau?” Cô ta hất đầu về phía trận đấu Skiz.

Tôi cười nhăn nhở. “Tôi nhường cô đấy.”

“Điều gì làm cậu nghĩ tôi đánh nhau?”

Tôi hất đầu về phía những vết sẹo trên cánh tay và vết bầm tím trên bàn tay cô ta. Cô ta chậm rãi cười với tôi.

Sau một lát tôi nhún vai. “Tôi sẽ không chết trên cái võ đài đó đâu. Chỉ tránh nắng một lát thôi. Cô là một người đồng hành lý tưởng đấy. Ý tôi là, miễn là cô không bị nhiễm dịch bệnh.”

Câu đùa xưa như trái đất nhưng cô ta vẫn cười. Cô ta dựa người vào quầy. “Tôi sống ở rìa của vùng này. Khá an toàn cho đến lúc này.”

Tôi nghiêng người về phía cô ta. “Vậy thì cô may mắn đấy,” tôi nói giọng nghiêm túc. “Một gia đình tôi biết vừa bị đánh dấu lên cửa.”

“Rất tiếc khi nghe vậy.”

“Tôi muốn hỏi cô điều này, chỉ là hơi tò mò thôi. Cô có nghe điều gì về một người đàn ông ở đây vài ngày trước, cái người bảo rằng mình có thuốc chữa dịch ấy?”

Cô ta nhướng mày nhìn tôi. “Có, tôi có nghe nói về chuyện này. Có cả một đám người đang đi tìm ông ta.”

“Cô có biết hắn đã nói những gì với mọi người không?”

Cô ta ngập ngừng một lúc. Tôi nhận thấy cô ta có một vài nốt tàn nhang nhỏ trên mũi. “Tôi nghe kể ông ta nói với mọi người rằng ông ta muốn đưa một liều thuốc kháng bệnh cho một người nào đó, duy nhất một người. Rằng người này sẽ biết ông ta đang nói đến ai.”

Tôi vờ tỏ vẻ thích thú. “Kẻ đó may mắn, nhỉ?”

Cô ta cười. “Không đùa đâu. Ông ta muốn người đó gặp ông ta lúc nửa đêm, tối nay, tại nơi mười-giây.”

“Nơi mười-giây?”

Cô nàng phục vụ quầy bar nhún vai. “Quỷ tha ma bắt nếu tôi biết cái đó nghĩa là gì. Cũng chẳng ai khác biết.” Cô ta nghiêng người lại gần, thì thầm. “Biết tôi nghĩ gì không? Tôi nghĩ rằng ông ta bị điên.”

Tôi cười với cô ta, nhưng tâm trí tôi quay cuồng. Giờ thì tôi không còn nghi ngờ gì nữa, người này đang tìm kiếm tôi. Gần một năm trước đây, tôi đã đột nhập vào ngân hàng Arcadia qua con ngõ chạy phía sau nó. Một trong những nhân viên bảo vệ đã cố gắng giết tôi. Khi ông ta phỉ nhổ tôi và nói tôi rồi sẽ bị laze trong hầm ngân hàng cắt ra thành từng mảnh, tôi đã chế giễu ông ta. Tôi nói với ông ta rằng mình chỉ mất mười giây để đột nhập vào cái két sắt đó. Ông ta không tin tôi... nhưng vấn đề là, không ai tin những gì tôi nói cho đến khi tôi thực sự làm xong việc đó. Tôi mua cho mình một đôi ủng ngon lành bằng tiền ngân hàng, và thậm chí sắm một quả bom điện từ chợ đen, vũ khí có khả năng vô hiệu hóa súng ống trong phạm vi nổ của nó. Rất có ích khi tôi tấn công một căn cứ không quân. Và Tess có hẳn một bộ mới, áo sơ mi, quần và giày mới tinh, băng gạc và cồn sát trùng cùng một chai aspirin nhỏ. Chúng tôi mua một lượng thực phẩm kha khá cho cả hai. Phần còn lại tôi mang cho gia đình mình và vài người thân quen ở Lake.

Sau vài phút tán tỉnh, tôi nói lời tạm biệt với cô nàng phục vụ quầy bar rồi bỏ đi. Mặt trời vẫn còn trên bầu trời, và tôi có thể cảm thấy những giọt mồ hôi thấm đẫm trên mặt mình. Giờ thì tôi đã biết đủ. Chính phủ chắc hẳn đã tìm thấy thứ gì đó ở bệnh viện và bây giờ muốn lùa tôi vào bẫy. Họ sẽ cử một gã đến nơi mười-giây lúc nửa đêm, và sắp xếp binh sĩ dọc theo con ngõ phía sau đấy. Tôi cá là họ nghĩ tôi thực sự tuyệt vọng.

Nhưng có lẽ họ sẽ vẫn mang theo thuốc chữa dịch để dụ tôi lộ diện. Tôi mím chặt môi suy nghĩ. Rồi tôi đổi hướng đi. Đến khu tài chính.

Tôi có một cuộc hẹn phải có mặt.