← Quay lại trang sách

JUNE

23:29.

KHU BATALLA

NHIỆT ĐỘ PHÒNG 22 ĐỘ C.

Đèn điện trong dinh cơ Batalla đều là đèn huỳnh quang lạnh. Tôi thay đồ trong một phòng tắm ở tầng quan sát và phân tích. Tôi mặc áo dài tay màu đen bên trong một chiếc gi lê sọc đen, quần đen ống bó giắt vào trong ủng, và một chiếc áo choàng dài màu đen khoác trên vai phủ lên nguôi tôi như một tấm chăn. Một đường sọc trắng đi qua chính giữa chiếc áo và chạy thẳng xuống sàn. Một chiếc mặt nạ đen che lấy khuôn mặt tôi và cặp kính hồng ngoại bảo vệ mắt. Ngoài ra, tất cả những thứ tôi có là một micro siêu nhỏ và một chiếc tai nghe thậm chí còn nhỏ hơn. Và một khẩu súng. Chỉ là để đề phòng.

Tôi cần phải trông không rõ giới tính, chung chung, không nhận dạng được. Tôi cần phải trông giống như một dân phe ngoài chợ đen, một kẻ đủ tiền để mua thuốc chữa dịch.

Anh Metias sẽ lắc đầu khi thấy tôi. Em không thể đi một mình trong một nhiệm vụ mật thế này, ]une à, anh sẽ nói như vậy. Em có thể sẽ bị thương đấy. Thật mỉa thay.

Tôi thắt chặt nút cài giữ áo choàng (bằng thép mạ đồng, có lẽ được nhập khẩu từ Tây Texas), sau đó đi về phía cầu thang dẫn ra ngoài dinh cơ Batalla về phía ngân hàng Arcadia nơi tôi dự định sẽ gặp Day.

Anh trai tôi đã chết được 120 giờ. Vậy mà tôi cảm thấy như đã rất rất lâu rồi. 70 giờ trước, tôi được sử dụng mạng Internet và tìm thông tin về Day nhiều nhất có thể. 40 giờ trước, tôi đưa ra một kế hoạch lần theo Day cho Chỉ huy Jameson. 32 giờ trước bà chấp thuận. Tôi ngờ là bà còn không nhớ nổi nội dung kế hoạch. 30 giờ trước, tôi đã gửi đến mỗi khu bị nhiễm dịch ở Los Angeles một trinh sát - khu Winter, Blueridge, Lake và Alta. Họ loan tin: có người có thuốc kháng bệnh cho anh, hãy đến chỗ mười-giây. 29 giờ trước, tôi dự tang lễ của anh trai mình.

Tôi không định bắt Day vào đêm nay. Tôi thậm chí không định gặp hắn. Hắn sẽ biết chính xác nơi mười-giây ở đâu, và cũng biết tôi nếu không phải đặc vụ do chính phủ cử tới thì cũng là người do dân phe chợ đen nhưng trả thuế cho chính phủ sai đi. Hắn sẽ không lộ diện. Thậm chí Chỉ huy Jameson, người thử thách tôi trong nhiệm vụ đầu tiên này, cũng biết chúng tôi sẽ chẳng thấy tăm hơi nào của hắn.

Nhưng tôi biết hắn sẽ đến. Hắn cần thuốc chữa dịch lắm rồi. Và việc hắn xuất hiện là tất cả những gì tôi cần vào đêm nay, một manh mối, một điểm khởi đầu, một hướng điều tra hẹp hơn, một điều gì đó cá nhân về tên tội phạm trẻ này.

Tôi cẩn thận không đi bộ dưới đèn đường. Trên thực tế, tôi sẽ đi trên mái nhà nếu điểm đến không phải khu tài chính, nơi có bảo vệ xếp hàng trên mái nhà. Khắp xung quanh tôi các màn hình khổng lồ om sòm phát đi những chiến dịch vận động đầy màu sắc, âm thanh của những quảng cáo bị bóp méo và rung lên từ các loa phát thanh thành phố. Một trong số đó chiếu hồ sơ cập nhật của Day, lần này là hình một chàng trai với mái tóc đen dài. Bên cạnh các màn hình khổng lồ là những bóng đèn đường nhấp nháy, và ở phía dưới là những nhóm công nhân làm ca đêm, cảnh sát và dân buôn. Thỉnh thoảng, một chiếc xe tăng đi ngang qua, theo sau là vài trung đội lính. (Đường sọc màu xanh lam trên tay áo của họ, đó là những người lính trở về từ tiền tuyến, hoặc lính được xoay tua đưa ra tiền tuyến. Họ bồng súng bằng cả hai tay, giữ sát ở bên hông.) Với tôi tất cả đều trông giống anh Metias, và tôi phải hít thở khó nhọc một chút, đi nhanh hơn một chút, bất kỳ điều gì giữ cho mình tập trung.

Tôi chọn con dường dài hơn đi qua Batalla, qua những con đường phụ và những tòa nhà bỏ hoang trong vùng, không dừng lại cho đến khi đã cách xa khu căn cứ quân sự.

Cảnh sát địa phương sẽ không biết tôi đang làm nhiệm vụ. Nếu họ thấy tôi ăn mặc như thế này, được trang bị kính hồng ngoại, chắc chắn họ sẽ hỏi thăm.

Ngân hàng Arcadia nằm trên một con phố yên tĩnh. Tôi đi xung quanh mặt sau của ngân hàng cho đến khi dừng lại trước bãi đậu xe nằm ở cuối một con ngõ. Ở đó, tôi chờ đợi trong bóng tối. Cặp kính mắt tôi đeo xóa đi hầu hết màu sắc của cảnh vật. Tôi nhìn quanh và thấy những dãy loa phát thanh của thành phố nằm dọc theo các mái nhà, một con mèo hoang đuôi co quắp trên nắp thùng rác, một ki ốt bỏ hoang với những bản tin cũ kỹ có nội dung chống phe Thuộc địa dán khắp tường.

Đồng hồ trên mắt kính tôi đeo hiện 23:53. Tôi giết thời gian bằng cách buộc mình rà soát lại lý lịch của Day. Trước vụ cướp ngân hàng này, Day đã xuất hiện trong hồ sơ lưu của chúng tôi ba lần. Mà đó chỉ là những vụ mà chúng tôi tìm thấy dấu vân tay thôi đấy, tôi chỉ có thể đoán số lượng các vụ án khác hắn từng thực hiện. Tôi quan sát kỹ hơn con ngõ cạnh ngân hàng. Làm thế nào mà hắn đột nhập được vào ngân hàng này trong mười giây, với bốn bảo vệ được vũ trang ở cửa sau? (Con ngõ hẹp. Có lẽ hắn đã tìm được đủ chỗ đặt chân để trèo tường lên đến tầng hai hoặc tầng ba, đồng thời sử dụng vũ khí của những người bảo vệ để chống lại chính họ. Có lẽ là làm họ bắn vào nhau. Có lẽ hắn đã đập vỡ một ô cửa sổ để vào trong. Làm điều đó chỉ mất vài giây. Hắn làm gì tiếp theo khi vào được bên trong tòa nhà thì tôi không đoán ra.)

Tôi đã biết độ nhanh nhẹn của Day đạt đến mức nào. Sống sót sau cú rơi qua hai tầng rưỡi đã chứng minh điều đó. Nhưng đêm nay hắn sẽ không có cơ hội làm thế. Tôi không quan tâm chân hắn nhanh đến mức nào, người ta không thể cứ nhảy ra khỏi các tòa nhà rồi mong chờ bản thân có thể đi lại bình thường ngay sau đó. Day sẽ không thể trèo tường hay leo cầu thang ít nhất trong một tuần nữa.

Đột nhiên, tôi thấy căng thẳng. Giờ đã qua nửa đêm được hai phút rồi. Một tiếng cạch vọng lại từ nơi nào đó phía xa, và con mèo ngồi trên thùng rác nghe thấy bèn bỏ chạy. Đó có thể là tiếng một chiếc bật lửa, tiếng cò súng, tiếng loa, hoặc tiếng một bóng đèn đường nhấp nháy; nó có thể là bất cứ thứ gì. Tôi liếc nhanh qua các mái nhà. Chưa có gì cả.

Nhưng tóc gáy của tôi vẫn dựng hết lên. Tôi biết hắn ở đây. Tôi biết hắn đang quan sát tôi.

“Ra đi,” tôi nói. Chiếc micro nhỏ trên miệng khiến giọng tôi nghe như giọng của một người đàn ông.

Im lặng. Thậm chí không một tờ tin nào dán trên ki ốt chuyển động. Đêm nay không có một ngọn gió nào.

Tôi rút lọ thuốc nhỏ từ bao da đeo ở thắt lưng ra. Tay kia tôi vẫn không rời báng súng. “Tôi có thứ anh cần,” tôi nói, và vung vẩy chiếc lọ để nhấn mạnh ý mình.

vẫn không có gì. Tuy nhiên lần này, tôi nghe thấy những âm thanh như tiếng thở dài thật nhẹ. Một hơi thở. Mắt tôi liếc nhanh về dàn loa dọc các mái nhà. (Đó chính là nơi phát ra tiếng cạch. Hắn đã nối lại dây các loa để có thể nói chuyện với tôi mà không bị lộ vị trí.) Tôi mỉm cười đằng sau chiếc mặt nạ. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy.

“Tôi biết anh cần thứ này,” tôi nói, chỉ vào chiếc lọ một lần nữa. Tôi xoay nó trong tay và giơ cao hơn cho hắn xem. “Nó vẫn đủ nhãn chính hãng, con dấu xác thực. Tôi đảm bảo với anh là hàng thật.”

Một hơi thở nữa.

“Người anh quan tâm chắc chắn sẽ muốn anh đi ra để nói chuyện với tôi.” Tôi nhìn vào thời gian trên cặp mắt kính. “Đã qua nửa đêm năm phút rồi. Tôi sẽ cho anh hai phút. Sau đấy tôi sẽ đi.”

Con ngõ chìm trong im lặng một lần nữa. Thỉnh thoảng tôi nghe thấy một hơi thở nhẹ nhàng khác từ các loa phóng thanh. Tôi chuyển hướng nhìn từ đồng hồ trên mặt kính sang những chỗ tối trên mái nhà. Hắn rất thông minh. Tôi không thể biết hắn đang nói từ đâu. Có thể là trên con phố này, cũng có thể là ở cách đây vài dãy nhà, từ một tầng cao hơn. Nhưng tôi biết vị trí của hắn đủ gần để tận mắt quan sát tôi.

Thời gian hiện trên kính tôi là 00:07. Tôi quay đi, giắt lọ thuốc trở lại thắt lưng và bắt đầu bước đi.

“Ông muốn đổi thuốc kháng bệnh lấy thứ gì chứ ông anh?”

Giọng nói gần như là thì thầm, nhưng qua hệ thống loa âm thanh nghe như bị vỡ và khá nổi bật, lại có cả tiếng tanh tách nên tôi khó mà hiểu nổi hắn nói gì. Ngay lập tức các chi tiết vụt qua tâm trí tôi. (Đàn ông. Hắn nói ngữ điệu nhẹ, không phải người vùng Oregon, Nevada, hoặc Arizona hay New Mexico hay Tây Texas hay bất kỳ bang nào khác của nước Cộng hòa. Giọng bản địa vùng Bắc California. Hắn sử dụng cách xưng hô ông anh, kiểu mà dân khu Lake thường dùng. Hắn ở đủ gần để nhìn thấy tôi cất lọ thuốc đi. Nhưng lại không quá gần để hệ thống loa có thể bắt được rõ tiếng hắn. Chắc chắn hắn phải ở một khu nhà liền kề với một địa thế thuận lợi, ở một tầng cao.)

Đằng sau những chi tiết vụt qua tâm trí là một cảm giác căm ghét đen tối dâng trào. Đây là tiếng nói của kẻ đã giết anh trai tôi. Đây có thể là giọng nói cuối cùng mà anh trai tôi nghe thấy.

Tôi chờ hai giây trước khi lại lên tiếng. Khi tôi trả lời, giọng nói trôi chảy, bình tĩnh và không có dấu hiệu nào của sự giận dữ. “Tôi muốn gì ư?” tôi hỏi hắn. “Còn tùy. Anh có tiền không?”

“Một ngàn hai trăm đồng Cộng hòa.”

(Đồng Cộng hòa, không phải tiền vàng Cộng hòa. Hắn cướp của tầng lớp thượng lưu nhưng không có khả năng cướp của những người cực kỳ giàu có. Chắc hắn hoạt động một mình.) Tôi cười lớn. “Một ngàn hai trăm đồng Cộng hòa thì anh không thể mua chiếc lọ này rồi. Còn gì khác không? Vật có giá trị hay đồ trang sức chẳng hạn?”

Im lặng.

“Hay anh có kỹ năng đặc biệt để đem ra trao đổi, vì tôi chắc chắn rằng anh có đấy...”

Tiếng nói trên loa rõ ràng hơn một chút. “Tôi không làm việc cho chính phủ.”

Điểm yếu của hắn. Quả nhiên. “Không có ý gì đâu. Tôi chợt hỏi vậy thôi. Và làm sao anh biết được tôi không làm việc cho một kẻ nào khác? Anh không nghĩ rằng mình đang đổ lên đầu chính phủ quá nhiều trách nhiệm sao?”

Ngập ngừng đôi chút. Sau đó, tiếng nói lại cất lên. “Nút thắt trên áo choàng của ông. Không rõ là gì nhưng chắc chắn nó không phải của dân thường.”

Điều này làm tôi ngạc nhiên đôi chút. Nút thắt áo choàng của tôi thực ra là loại nút thắt Canto, một kiểu thắt nút chắc chắn mà các sĩ quan quân đội hay sử dụng. Rõ ràng Day cũng có hiểu biết chi tiết về đồng phục của chính phủ. Con mắt quan sát ấn tượng. Tôi nhanh chóng che đậy sự do dự của mình. “Thật tốt khi tìm thấy một người cũng biết về kiểu thắt Canto. Nhưng tôi đi du lịch rất nhiều, bạn của tôi ạ. Tôi gặp và quen biết rất nhiều người, những người mà tôi có thể không có nhiều liên hệ.”

Im lặng.

Tôi chờ đợi, lắng nghe một hơi thở khác qua tiếng loa. Không có gì. Thậm chí không một tiếng cạch. Tôi đã hành động không đủ nhanh, một chút do dự trong giọng nói của tôi đã đủ khiến hắn thấy không thể tin tưởng tôi rồi. Tôi buộc chặt chiếc áo choàng đang mặc và nhận ra mình đã bắt đầu đổ mồ hôi trong hơi ấm của màn đêm. Trống ngực tôi nện thình thịch.

Một giọng nói khác chợt vang lên trong đầu tôi. Lần này phát ra từ chiếc tai nghe nhỏ xíu của tôi. “Cô có ở đấy không, Iparis?” Đó là Chỉ huy Jameson. Tôi có thể nghe thấy tiếng rì rầm của những người khác trong văn phòng.

“Hắn bỏ đi rồi,” tôi thì thầm. “Nhưng hắn đã để lại manh mối.”

“Cô đã mách nước cho hắn biết cô đang làm việc cho ai, phải không? Thôi, đó cũng là nhiệm vụ đầu tiên cô thực hiện. Có gì thì tôi cũng ghi lại cả rồi. Hẹn gặp lại tại dinh cơ Batalla.” Lời khiển trách của bà hơi châm chích tôi. Trước khi tôi có thể trả lời, tín hiệu đã bị cắt.

Tôi đợi thêm một phút, chỉ để chắc chắn rằng Day đã thực sự bỏ đi. vẫn im lặng. Tôi quay gót và bắt đầu đi xuôi con ngõ. Tôi đã muốn nói với Chỉ huy Jameson giải pháp đơn giản nhất là gì, chỉ đơn giản là quây tất cả mọi người trong khu Lake có cửa nhà bị đánh dấu lại. Việc đó sẽ thu hút Day ra khỏi chỗ ẩn nấp. Nhưng tôi có thể đoán được lời vặn lại của Chỉ huy Jameson. Hoàn toàn không được, Iparis. Cách này quá tốn kém và sở chỉ huy sẽ không chấp nhận. Cô phải nghĩ cách khác thôi. Tôi ngoái nhìn lại một lần nữa, có phần mong đợi sẽ nhìn thấy một bóng người theo đuôi mình. Nhưng con ngõ trống không.

Tôi sẽ không được phép tiến hành ép Day đến gặp tôi, vậy chỉ còn một lựa chọn. Tôi sẽ phải đến gặp hắn.