JUNE
Tôi không lo sẽ thua trận đấu này.
Điều tôi lo hon là mình sẽ lỡ tay giết chết đối thủ. Mặc dù vậy, nếu bỏ chạy bây giờ thì tôi chết chắc.
Tôi thầm rủa bản thân, tự nhiên lại dính vào ba cái vụ đánh đấm này. Khi mới nhìn thấy đám cá độ, tôi đã toan bỏ đi chỗ khác. Tôi không muốn dính líu đến những đám đông nhộn nhạo. Ở nơi này mà bị cảnh sát bắt rồi đưa về khu trung tâm để thẩm vấn thì thật không hay. Nhưng rồi tôi lại nghĩ có khi mình sẽ vớ được vài thông tin đắt giá từ một nhóm người kiểu này, rất nhiều người địa phương, vài người có thể còn quen thân với Day. Chắc chắn phải có người biết Day ở khu Lake này chứ, và nếu có ai quen biết hắn thì đó chính là đám đông đang xem những trận đấu Skiz phi pháp này.
Nhưng đáng lẽ tôi không nên buột miệng bảo vệ cô gái gầy gò bị họ đẩy vào sàn đấu. Đáng lẽ nên để cô ta tự lo liệu.
Giờ thì quá muộn rồi.
Cô gái tên Kaede nghiêng đầu nhìn và nhe răng cười khi chúng tôi đối mặt trên sàn đấu. Tôi hít một hơi thật sâu. Ngay từ đầu cô ta đã di chuyển xung quanh tôi và săn đuổi tôi như một con mồi. Tôi nghiên cứu thế đứng của cô ta. Cô ta bước chân phải lên trước. Cô ta thuận tay trái. Thường thì sẽ tạo ra lợi thế cho cô ta và làm đối phương lúng túng, nhưng tôi đã được luyện tập cho chuyện này. Tôi thay đổi cách di chuyển. Tai tôi như bị nhấn chìm trong tiếng ồn xung quanh.
Tôi để cô ta tấn công trước. Cô ta nhe răng dọa và lao hết tốc lực về phía trước, nắm đấm giơ cao. Nhưng tôi có thể thấy trước cô ta sẽ tung ra cú đá. Tôi né sang một bên. Cú đá vụt qua người tôi. Tôi lợi dụng quán tính để “gậy ông đập lưng ông” và đánh mạnh khi cô ta đang quay lưng lại. Cô ta mất thăng bằng suýt ngã. Đám đông reo hò.
Kaede lộn vòng rồi quay lại đối mặt với tôi. Lần này nụ cười không còn trên môi cô ta, tôi đã thực sự chọc giận cô ta rồi. Kaede lao vào tôi lần nữa. Tôi cản được hai cú đấm đầu tiên của cô ta nhưng cú đấm thứ ba đánh trúng ngay hàm khiến đầu tôi choáng váng.
Mọi cơ bắp trên cơ thể tôi đều muốn kết thúc chuyện này ngay bây giờ. Nhưng tôi buộc mình phải bình tĩnh. Nếu tôi chiến đấu quá tốt, mọi người có thể nghi ngờ. Cách đánh của tôi quá cầu kỳ so với một kẻ ăn xin đường phố bình thường.
Tôi để Kaede đánh trúng một lần cuối. Đám đông gào rú. Cô ta lại bắt đầu cười, sự tự tin của cô ta giờ đã trở lại. Tôi chờ đến khi cô ta chuẩn bị tấn công. Rồi tôi lao về trước, cúi xuống gạt chân cô ta. Cô ta không ngờ tới tình huống này, cô ta ngã đập lưng xuống sàn. Đám đông hét lên hưởng ứng.
Kaede buộc mình phải đứng lên, mặc dù hầu hết các trận Skiz sẽ kết thúc khi cô ta ngã xuống như vậy. Cô ta lau một vệt máu rỉ ra từ miệng. Trước cả khi hơi thở đều đặn trở lại, cô ta hét lên giận dữ và lao vào tôi một lần nữa. Đáng ra tôi phải nhìn thấy tia sáng nhỏ lóe lên gần cổ tay cô ta. Nắm tay của Kaede đấm mạnh vào mạng sườn tôi và một cơn đau khủng khiếp dội lên. Tôi đẩy cô ta ra. Cô ta nháy mắt và lại bắt đầu di chuyển vòng quanh tôi. Tôi ôm mạng sườn, và đó là khi tôi cảm thấy một cái gì đó ấm và ẩm ở thắt lưng mình. Tôi nhìn xuống.
Một vết đâm. Chỉ có một con dao có răng cưa mới rạch vào da thịt tôi kiểu đó. Tôi nheo mắt nhìn Kaede. Vũ khí bị cấm khi đấu Skiz... nhưng đây không phải một trận đấu mà mọi người đều làm đúng luật lệ.
Cơn đau làm tôi tức giận và mất bình tĩnh. Không theo luật à? Vậy thì tới luôn đi.
Khi Kaede lại xông vào, tôi né người và vặn tay cô ta thật mạnh. Chỉ bằng một động tác tôi đã bẻ gãy nó. Cô ta hét lên đau đớn. Khi cô ta cố vùng ra tôi vẫn giữ chặt, vặn cánh tay bị gãy của cô ta ra sau lưng cho đến khi tôi nhìn thấy mặt cô ta không còn một giọt máu. Một con dao trượt ra từ dưới áo ba lỗ cô ta mặc, rơi xuống đất. (Một con dao răng cưa, đúng như tôi đoán. Kaede không phải là một kẻ ăn xin đường phố bình thường. Cô ta có nhũng kỹ năng để có trong tay một vũ khí đẹp như thế - có nghĩa là cô ta có thể cũng hoạt động giống Day. Nếu không phải đang nằm vùng thì tôi đã tóm cổ cô ta ngay và đưa đi thẩm vấn rồi.) Vết thương thiêu đốt tôi nhưng tôi nghiến răng và tiếp tục ghì chặt tay cô ta.
Cuối cùng, Kaede đập hoảng loạn lên người tôi bằng bàn tay kia. Tôi thả cô ta ra. Cô ta ngã khuỵu gối và chống cánh tay còn lành xuống. Đám đông như điên dại. Tôi giữ chặt bên hông đang chảy máu và khi nhìn xung quanh, tôi thấy mọi người đang trao tiền cho nhau. Khi hai người giúp Kaede ra khỏi vòng (cô ta bắn cho tôi một cái nhìn căm thù trước khi quay đi), những người xem còn lại đồng thanh hô.
“Chọn đi! Chọn đi! Chọn đi!”
Có lẽ vết thương đau thấu xương đã khiến tôi bất chấp. Tôi không thể kiềm chế được nữa. Tôi quay đi mà không nói một lời nào, xắn tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay, và lật cổ áo lên. Sau đó, tôi bước ra khỏi vòng đấu và bắt đầu xô đẩy mọi người để đi ra.
Tiếng hò hét thay đổi. Tôi nghe thấy tiếng la ó bắt đầu vang lên. Tôi rất muốn bật micro lên bảo Thomas cử lính đến, nhưng tôi chỉ im lặng. Tôi đã hứa với bản thân sẽ không gọi tiếp viện trừ phi không còn lựa chọn nào khác, và tôi chắc chắn sẽ không làm hỏng vỏ bọc của mình chỉ vì một cuộc ẩu đả đường phố.
Khi đã xoay xở để đi ra bên ngoài tòa nhà, tôi liều mình nhìn lại đằng sau. Nửa tá người xem đang đi theo tôi, và hầu hết trông rất tức giận. Chúng là những con bạc, tôi nghĩ, những kẻ máu ăn thua nhất. Tôi lờ đi và tiếp tục bước đi.
“Quay lại đây!” một gã hét lên. “Cô không thể cứ thế mà đi như vậy được!”
Tôi vùng chạy. Khốn nạn cái vết dao đâm này. Tôi bám vào một thùng rác lớn và đu mình lên trên, rồi chuẩn bị nhảy đến bậu cửa sổ tầng hai. Nếu tôi leo lên đủ cao, bọn chúng sẽ không bao giờ bắt kịp. Tôi nhảy vọt xa nhất có thể và cố bám vào rìa bậu cửa sổ bằng một tay.
Nhưng vết thương đã làm giảm tốc độ của tôi. Kẻ nào đó đã tóm được chân tôi và giật mạnh xuống. Tôi tuột tay, quệt người vào tường và rơi xuống đất. Tôi thấy trời đất quay cuồng sau va chạm quá mạnh ở đầu. Rồi bọn chúng tóm được tôi, cầm chân lôi tôi trở lại đám đông la hét. Tôi cố gắng tỉnh táo lại. Đom đóm nổ tưng bừng trước mắt tôi. Tôi cố bật micro lên nhưng lưỡi tôi có cảm giác đơ đơ và dính đầy cát. Thomas, tôi thì thầm, nhưng âm thanh phát ra lại là Metias. Tôi với tay quờ quạng tìm kiếm anh trai mình, và rồi tôi nhớ ra rằng anh không còn ở đây để nắm lấy nó nữa rồi.
Đột nhiên, tôi nghe thấy một tiếng nổ, vài tiếng la hét và ngay lập tức bọn chúng thả tôi ra. Tôi lại nằm sõng soài trên mặt đất. Tôi cố gắng gượng dậy, nhưng lại vấp ngã và khuỵu gối xuống. Đám bụi này từ đâu ra vậy? Tôi nheo mắt, cố gắng nhìn xuyên qua nó. Tôi vẫn nghe thấy tiếng ồn ào và sự hỗn loạn từ đám đông người xem. Một kẻ nào đó đã cho nổ một quả bom bụi.
Rồi một giọng nói vang lên, bảo tôi ngồi dậy. Khi nhìn sang bên, tôi thấy một chàng trai đang chìa tay ra cho tôi. Cậu ta có đôi mắt màu xanh sáng, bụi bẩn bám đầy mặt, đầu đội một chiếc mũ luỡi trai tả tơi và ngay lúc này đây, tôi nghĩ cậu ta là người đẹp trai nhất mà tôi từng gặp.
“Đi nào,” cậu ta giục. Tôi nắm lấy tay cậu.
Trong màn bụi và đám đông hỗn loạn, chúng tôi vội vã đi dọc phố và biến mất vào những cái bóng phủ dài lê thê của buổi chiều tà.