DAY
Cô từ chối cho tôi biết tên.
Điều này thì tôi hiểu được. Rất nhiều trẻ em sống trên đường phố Lake này cố gắng giữ danh tính bí mật, đặc biệt là sau khi đã tham gia một thứ bất hợp pháp như một trận Skiz. Vả lại, tôi cũng chẳng muốn biết tên cô. Tôi vẫn đang tức vì thua độ. Thất bại của Kaede làm tôi mất một ngàn đồng Cộng hòa. Đó là phần tiền dành để mua thuốc. Thời gian sắp hết rồi và tất cả là lỗi của cô gái đó. Tôi thật ngu ngốc. Nếu cô không phải là người cứu Tess ra khỏi trận đấu thì tôi đã để cô tự lo liệu rồi.
Nhưng tôi biết, nếu thế thì Tess sẽ nhìn tôi bằng đôi mắt cún con ỉu xìu suốt ngày hôm đó. Vậy nên tôi đã không làm vậy.
Tess tiếp tục hỏi han trong khi cô bé chữa trị cho Cô gái, có lẽ tôi sẽ gọi cô theo cách đó, em đang cố lau thật sạch vết thương ở mạng sườn. Tôi hầu như chỉ im lặng. Tôi đang canh gác. Sau trận Skiz và quả bom bụi của tôi, cả ba chúng tôi cuối cùng cũng dừng chân trên ban công của một thư viện cũ. (Nếu toàn bộ bức tường đã sập khiến toàn bộ tầng đó trống toang hoác thì không biết chỗ này có còn được gọi là ban công không nhỉ?) Thực tế thì hầu hết các tầng đều có tường bị sập. Thư viện là một phần của tòa nhà cổ mà bây giờ nằm gần như hoàn toàn trong nước, cách bờ Đông của hồ vài chục mét, cỏ dại mọc um tùm. Đó là một địa điếm tốt cho những người như chúng tôi tìm nơi trú ẩn. Tôi quan sát những con phố dọc hai bên bờ tìm dấu hiệu của bất kỳ con bạc giận dữ nào có lẽ vẫn đang tìm kiếm Cô gái. Tôi quay lại nhìn từ chỗ ngồi trên lan can của ban công. Cô gái đang nói điều gì đó với Tess, và Tess thận trọng cười đáp lại.
“Tên em là Tess,” tôi nghe cô bé nói. Cô bé đủ khôn ngoan để không nói ra tên tôi, nhưng em vẫn tiếp tục câu chuyện. “Chị đến từ khu nào của Lake? Hay chị đến từ khu khác?” Em xem xét vết thương của Cô gái. “Vết thương nặng đấy, nhưng không gì là không thể chữa lành. Sáng mai em sẽ cố tìm một ít sữa dê cho chị. Nó rất tốt cho chị. Từ giờ đến lúc đó chị chỉ phải nhổ nước bọt vào vết thương thôi. Làm thế sẽ giúp tránh nhiễm trùng.”
Qua nét mặt tôi thấy Cô gái biết điều này. “Cảm ơn em,” cô thì thầm với Tess. Cô liếc về phía tôi. “Chị rất biết ơn sự giúp đỡ của em.”
Tess lại mỉm cười, nhưng tôi biết cả cô bé cũng cảm thấy hơi không thoải mái với người mới đến này.
“Em mới phải biết ơn chị chứ.”
Tôi siết chặt quai hàm. Khoảng một tiếng nữa đêm sẽ buông, và tôi lại có thêm nghĩa vụ chăm lo cho một người dưng bị thương.
Sau một lúc, tôi đứng dậy đi về phía Cô gái và Tess. Từ xa, tôi nghe văng vẳng lời thề Cộng hòa phát trên loa của thành phố. “Chúng ta sẽ ở đây đêm nay.” Tôi nhìn Cô gái. “Cô thấy thế nào rồi?”
“Tôi ổn,” cô đáp. Nhưng rõ ràng là cô đang đau. Cô ấy thấy tay mình thừa thãi nên cứ chạm vào vết thương suốt, rồi lại thôi. Tôi bỗng muốn làm cô thấy thoải mái hơn. “Tại sao anh lại cứu tôi?” cô hỏi.
Tôi khịt mũi. “Chẳng hiểu thế quái nào nữa. Cô đã làm tôi mất một ngàn đồng đấy.”
Lần đầu tiên Cô gái cười, nhưng luôn có sự thận trọng trong đôi mắt cô. Dường như cô nghe và phân tích từng từ tôi nói ra. Cô không tin tôi. “Anh đã cược lớn phải không? Tôi rất tiếc. Tại cô ta chọc giận tôi.” cô đổi hướng câu chuyện. “Tôi đoán Kaede không phải bạn anh.”
“Cô ta là nhân viên pha chế ở ranh giới khu Alta và khu Winter. Chỉ là một người mới quen thôi.”
Tess cười lớn và nhìn tôi với cái vẻ mà tôi không thể đọc vị nổi. “Anh ấy thích làm quen với mấy cô em xinh xắn.”
Tôi lườm cô bé. “Giữ mồm giữ miệng đi em gái. Suýt chết mấy lần hôm nay vẫn chưa đủ sao?”
Tess gật đầu, một nụ cười khẽ nở trên môi. “Em sẽ đi lấy ít nước.” Cô bé nhảy lên và hướng xuống lối cầu thang lộ thiên dẫn ra bờ hồ.
Khi cô bé đi rồi, tôi ngồi xuống bên cạnh Cô gái, tay tôi vô tình lướt qua eo cô. Cô hít một hơi nhẹ nhàng, tôi ngồi dịch ra, sợ rằng mình vừa làm cô đau.
“Vết thương sẽ sớm lành thôi, nếu không bị nhiễm trùng. Nhưng có lẽ cô sẽ muốn nghỉ ngơi vài ngày. Cô có thể ở lại với chúng tôi.”
Cô gái nhún vai. “Cảm ơn anh. Khi thấy khá hơn tôi sẽ truy lùng Kaede.”
Tôi dựa ra sau và quan sát khuôn mặt Cô gái. Cô hơi xanh xao hơn các cô gái khác tôi thấy trong khu này, đôi mắt đen to lấp lánh những đốm vàng dưới ánh sáng yếu ớt. Tôi không nhận ra gốc gác của cô, một điều cũng không có gì khác thường quanh đây, có thể là người bản xứ, hoặc người gốc Caucasus. Cô xinh xắn theo cái cách làm tôi sao nhãng, cũng giống như lúc ở sàn đấu Skiz. Không, xinh xắn không phải là từ đúng. Mà phải là xinh đẹp. Và không chỉ vậy, cô còn gợi tôi nhớ đến ai đó. Có thể đó là do biểu cảm trong mắt cô, điều gì đó ngay lập tức tạo cảm giác về sự hợp lý đến lạnh lùng và thách thức dữ dội... Tôi thấy hai má ấm dần lên và phải vội vàng quay mặt đi, mừng vì bóng tối đang đứng về phía mình. Có lẽ tôi không nên giúp cô. Gây sao nhãng quá thể đáng. Ngay lúc này, tất cả những gì tôi nghĩ được là phải làm sao để có cơ hội hôn cô hoặc luồn tay vào mái tóc đen ấy. “Vậy, Cô gái này,” sau một lúc tôi nói. “cảm ơn vì hôm nay đã giúp tôi. Ý tôi là giúp Tess. Cô học cách đánh đó ở đâu vậy? Cô bẻ tay Kaede mà thậm chí còn không tốn sức.”
Cô gái do dự. Từ khóe mắt tôi có thể thấy cô đang quan sát mình. Tôi quay ra mặt đối mặt cô, thế là cô giả vờ như đang nhìn mặt nước, như thể xấu hổ vì bị phát hiện đang nhìn tôi. Cô lơ đãng xoa bên hông và sau đó tặc lưỡi một tiếng có vẻ như là theo thói quen. “Tôi hay lảng vảng quanh rìa khu Batalla. Tôi thích xem các thiếu sinh quân tập luyện.”
“Chà, cô đúng là liều chết đấy! Nhưng lối đánh của cô khá ấn tượng. Tôi cá là cô chẳng mấy khi gặp rắc rối đâu nhỉ.” Cô gái cười lớn. “Cậu có thế thấy hôm nay tôi tự xoay xở giỏi thế nào rồi đấy.” Cô lắc đầu. Đuôi tóc dài đung đưa phía sau lưng. “Đáng lẽ tôi không nên xem Skiz, nhưng nói sao nhỉ? Bạn của cậu lúc đó trông có vẻ cần giúp đỡ mà.” Rồi cô đưa mắt nhìn tôi. Đôi mắt vẫn phủ đầy vẻ thận trọng. “Còn cậu thì sao? Cậu có đứng trong đám khán giả không?”
“Không. Tess xuống đó vì cô bé thích xem mấy cảnh hành động và cô bé cũng bị cận nhẹ nữa. Tôi thích xem từ xa hơn.”
“Tess. Cô bé là em gái của cậu à?”
Tôi ngần ngại, “Ừ, gần như thế. Thực ra Tess mới là người mà tôi muốn bảo vệ khi ném ra quả bom bụi đó, cô biết đấy.”
Cô gái nhướng mày nhìn tôi. Tôi thấy môi cô cong lên thành một nụ cười. “Cậu thật tốt,” cô nói. “Tất cả mọi người ở đây đều biết chế bom bụi phải không?”
Tôi phẩy tay. “Ồ, hẳn rồi, kể cả trẻ con luôn. Dễ mà.” Tôi nhìn cô. “Cô không phải người ở khu Lake, phải không?”
Cô gái lắc đầu. “Khu Tanagashi. Ý tôi là tôi từng sống ở đó.”
“Tanagashi khá xa đấy. Cô lặn lội đến tận đây chỉ để xem một trận Skiz sao?”
“Tất nhiên là không.” Cô gái tựa ra sau và thận trọng nằm xuống. Tôi có thể thấy chính giữa miếng băng vải của cô chuyển một màu đỏ sẫm. “Tôi nhặt rác trên đường phố. Thành ra tôi đi đây đi đó khá nhiều.”
“Lake bây giờ không an toàn đâu,” tôi nói. Một ánh màu ngọc lam lóe lên ở góc ban công đập vào mắt tôi. Có một vạt cúc biển nhỏ mọc vươn lên từ một vết nứt trên sàn nhà. Loài hoa yêu thích của mẹ. “Ở đây cô có thể bị nhiễm dịch đấy.”
Cô gái mỉm cười với tôi, như thể cô biết điều mà tôi không biết. Ước gì tôi có thể xác định được cô đang gợi cho tôi nhớ đến ai. “Cậu đừng lo,” cô trả lời. “Tôi là một cô gái cẩn thận, trừ những lúc tức giận.”
☆ ☆ ☆
Khi trời vừa tối, Cô gái đã ngủ mơ màng, tôi bảo Tess ở lại với cô để tôi lẻn đi kiểm tra gia đình mình. Tess vui vì được ở lại. Việc phải đến các vùng bị nhiễm dịch của khu Lake làm cô bé lo lắng, và khi trở về cô bé cứ hay gãi tay, như thể em cảm thấy dịch bệnh đang lan ra trên da mình vậy.
Tôi cài một ít cúc biển vào tay áo sơ mi và mang thêm vài tờ tiền trong túi. Tess giúp tôi quấn vải kín cả hai bàn tay trước khi đi, tránh để lại dấu vân tay ở bất kỳ đâu.
Đêm nay mát mẻ đến lạ. Không có các đội kiểm dịch tuần tra trên phố, chỉ có những âm thanh của ô tô thỉnh thoảng đi ngang qua và tiếng quảng cáo văng vẳng trên màn hình khổng lồ. Dấu X kỳ lạ trên cửa nhà của chúng tôi vẫn còn đó, nổi bật hơn bao giờ hết. Thực ra, tôi khá chắc chắn là những tên lính đã trở lại đây ít nhất một lần, bởi vì dấu X vẫn sáng màu và nước sơn còn mới. Chắc hẳn chúng đã đến kiểm tra lần thứ hai ở khu này. Bất cứ điều gì làm chúng đánh dấu lên cửa nhà chúng tôi lúc ban đầu có vẻ như vẫn còn lẩn quất quanh đây. Tôi đợi trong bóng tối gần nhà mình, đủ gần để có thể nhìn lén qua khe hàng rào ọp ẹp ở sân sau.
Khi đã chắc chắn rằng không có ai tuần tra trên phố, tôi phóng qua bóng tối về phía ngôi nhà và bò đến một tấm ván vỡ dưới chân khu hiên. Tôi đấy tấm ván sang một bên. Rồi tôi bò vào kẽ hở tối tăm bốc mùi cũ kỹ ấy và kéo tấm ván trớ lại vị trí cũ.
Những tia sáng bạc le lói chiếu qua các tấm ván sàn ở căn phòng phía trên tôi. Tôi có thể nghe thấy giọng mẹ tôi vọng từ phía sau, vị trí của phòng ngủ duy nhất trong nhà. Tôi tìm đường đến đó, rồi nấp bên ống thông hơi của phòng ngủ nhìn vào bên trong.
John đang khoanh tay ngồi trên mép giường. Tư thế ngồi cho thấy anh đang kiệt sức. Giày anh đóng bụi, chắc hẳn mẹ đã mắng anh vì chuyện gì đó. John đang nhìn về đầu kia phòng, chắc là nơi mẹ tôi đang đứng.
Tôi lại nghe thấy giọng của mẹ, lần này thì đủ lớn để hiểu được nội dung. “Hai chúng ta chưa có ai bị bệnh cả,” mẹ nói. Anh John nhìn đi chỗ khác và rồi lại nhìn trở lại giường. “Có vẻ như đây không phải bệnh truyền nhiễm. Và da Eden trông vẫn ổn. Không bị chảy máu.”
“Chưa thôi,” John trả lời. “Chúng ta phải chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, mẹ ạ. Trong trường hợp Eden...”
Giọng mẹ tôi vẫn vững vàng. “John, mẹ không cho phép con nói như thế trong ngôi nhà này.”
“Thằng bé cần nhiều hơn là chỉ thuốc kiềm chế dịch, cái người tặng thuốc cho ta thật tử tế, nhưng vẫn không đủ.” Anh John lắc đầu và đứng dậy. Ngay cả bây giờ, đặc biệt là bây giờ, anh vẫn không cho mẹ biết sự thật về tung tích của tôi. Khi anh rời khỏi giường, tôi có thể thấy Eden nằm đó đắp một tấm chăn kéo lên tận cằm, dù trời rất nóng. Da thằng bé trông nhờn mồ hôi. Màu da cũng rất lạ, xanh xao, nhợt nhạt. Tôi không nhớ loại bệnh dịch nào lại có các triệu chứng như thế. Họng tôi như nghẹn lại.
Phòng ngủ trông vẫn thế, một vài thứ đã cũ nát nhưng vẫn khá thoải mái. Eden đang nằm trên một tấm đệm rách, bên cạnh là một tủ ngăn kéo trầy xước mà tôi từng vẽ nguệch ngoạc lên. Có một bức chân dung của Cử tri buộc phải treo trên tường, xung quanh là một vài bức ảnh của chúng tôi, cứ như thể ông ta là một thành viên trong gia đình vậy. Đó là tất cả những gì mà phòng ngủ của chúng tôi có. Khi Eden còn chập chững, tôi và anh John từng nắm tay dắt nó đi từ đầu này đến đầu kia căn phòng. Anh John sẽ đập tay ăn mừng với nó khi thằng bé tự đi được một mình.
Giờ tôi thấy bóng mẹ dừng lại ở giữa phòng. Mẹ chẳng nói gì cả. Tôi tưởng tượng ra cảnh mẹ khom vai, hai tay ôm mặt, vẻ mạnh mẽ cuối cùng cũng biến mất.
Anh John thở dài. Bước chân vang vọng phía trên và tôi biết hẳn anh đã đi tới ôm mẹ. “Eden sẽ khỏe thôi ạ. Có thể virus này ít nguy hiểm hơn, và thằng bé sẽ tự hồi phục.” Một khoảng lặng. “Con sẽ đi tìm xem chúng ta còn gì để nấu xúp không.” Tôi nghe tiếng chân của anh rời khỏi phòng ngủ.
Tôi chắc chắn anh John rất ghét công việc tại nhà máy hơi nước, nhưng ít ra anh cũng được rời khỏi nhà để đầu óc thư giãn một chút. Còn giờ thì anh mắc kẹt ở đây, không có cách nào cứu được Eden. Chắc chắn anh đang rất khổ sở. Tôi nắm chỗ đất dưới chân mình và siết chặt thành nắm đấm.
Giá mà bệnh viện có thuốc chữa dịch.
Một lúc sau tôi thấy mẹ đi tới ngồi bên giường Eden. Hai tay mẹ lại quấn đầy băng. Mẹ thì thầm gì đó để xoa dịu thằng bé và cúi xuống vén những lọn tóc phủ khuôn mặt nó. Tôi nhắm mắt lại. Tâm trí tôi gợi lên ký ức về khuôn mặt của mẹ, dịu dàng, xinh đẹp và luôn quan tâm, đôi mắt mẹ màu xanh sáng, đôi môi hồng và luôn mỉm cười. Mẹ thường dém chăn cho tôi, vuốt phẳng chăn rồi thì thầm lời hứa hẹn về những giấc mơ đẹp. Tôi tự hỏi không biết bây giờ mẹ đang nói thầm điều gì với Eden.
Đột nhiên, tôi nhớ mẹ đến cồn cào ruột gan. Tôi chỉ muốn nhào ra khỏi đây và đến gõ cửa nhà.
Tôi nắm tay vùi sâu hơn vào trong đất. Không được. Quá nhiều rủi ro. Anh sẽ tìm ra cách để cứu em, Eden. Anh hứa đấy. Tôi thầm rủa mình vì đã mạo hiểm cược quá nhiều vào trận Skiz thay vì tìm một cách an toàn hơn để kiếm tiền.
Tôi lấy đám cúc biển nhét trong tay áo sơ mi ra. Giờ vài bông hoa đã nhàu nát, nhưng tôi vẫn hết sức cẩn thận dựng chúng thẳng lên và nhẹ nhàng vun đất lên xung quanh. Có lẽ mẹ sẽ không bao giờ nhìn thấy chúng ở đây. Nhưng tôi thì biết chúng ở đây. Những bông hoa là một cách tôi tự nói với mình rằng tôi vẫn còn sống, vẫn đang canh chừng cho gia đình mình.
Có thứ gì đó màu đỏ ở bên cạnh đám cúc biển đập vào mắt tôi. Tôí nhíu mày, rồi gạt hết đất thừa sang một bên để nhìn rõ hơn. Có một biểu tượng ở đây, thứ gì đó được khắc sâu dưới tất cả đống đất sỏi này.
Đó là một con số, giống như tôi và Tess đã thấy ở bên bờ hồ, chỉ có điều lần này con số ấy là: 2544.
Hồi nhỏ tôi hay trốn dưới này, khi ba anh em chúng tôi chơi trốn tìm. Nhưng tôi không nhớ là mình đã nhìn thấy nó trước đây. Tôi cúi xuống và áp tai sát đất.
Lúc đầu không có tiếng gì. Sau đó, tôi nghe thấy một âm thanh nhỏ, một tiếng huýt, rồi tiếng xì và chảy ùng ục. Như kiểu một loại chất lỏng hoặc hơi nước nào đó. Có lẽ có cả một hệ thống ống nước ngầm dưới đó, thứ gì đó hướng thẳng ra hồ. Cũng có thể là chạy khắp khu này. Tôi gạt thêm nhiều đất hơn, nhưng không có biểu tượng hay dòng chữ nào xuất hiện. Con số kia trông mờ đi theo năm tháng, lớp sơn tróc ra thành những chấm nhỏ.
Tôi ở lại một lúc, lặng lẽ nghiên cứu con số đó. Tôi nhìn lướt phòng ngủ lần cuối cùng qua ống thông gió, rỗi luồn ra ngoài theo lối đi dưới hiên nhà, biến mất vào bóng đêm và xa dần về phía thành phố.