← Quay lại trang sách

DAY

Đêm qua tôi đã suýt hôn cô gái.

Nhưng sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì khi yêu một cô gái trên đường phố. Đó là điếm yếu tồi tệ nhất mà ta mắc phải, ngang với việc có một gia đình bị mắc kẹt trong một khu cách ly hoặc có một đứa trẻ mồ côi cần đến sự che chở của mình.

Ấy thế nhưng... một phần trong tôi vẫn muốn hôn cô, cho dù hành động đó có ngu ngốc cỡ nào. Cô gái này có thể chỉ ra một chi tiết trên những con phố cách xa một dặm. (“Cửa chớp ở tầng ba của tòa nhà kia chắc hẳn phải được lấy từ một khu giàu có. Gỗ anh đào thịt.”) Với một con dao, và chỉ bằng một lần phi, cô có thể găm trúng một cái xúc xích ở một quầy hàng không người trông. Tôi có thể thấy sự thông minh trong từng câu hỏi và từng sự quan sát của cô. Nhưng đồng thời, cũng có một sự ngây thơ khiến cô hoàn toàn khác biệt so với hầu hết những người tôi từng gặp. Cô không hề chán nản hay hoài nghi. Đường phố chưa làm hỏng cô. Thay vào đó nó làm cô mạnh mẽ hơn.

Giống như tôi.

Suốt buổi sáng, chúng tôi săn lùng thêm nhiều cơ hội để kiếm tiền, móc túi một gã cảnh sát ngờ nghệch, bán lại đồ đồng nát, cạy nắp những thùng gỗ ở cầu tàu không có người canh gác, và khi xong xuôi, chúng tôi tìm một vị trí mới để cắm trại vào ban đêm. Tôi cố suy nghĩ về Eden, về số tiền tôi cần phải kiếm trước khi quá muộn, nhưng thay vào đó tôi lại bắt đầu nghĩ ra những cách mới để phá rối chiến dịch quân sự của chính quyền Cộng hòa. Tôi có thể quá giang trên một chiếc khinh khí cầu, hút hết nhiên liệu đắt tiền của nó, rồi đem bán ngoài chợ hoặc phân phát cho những người cần. Tôi có thể phá hủy hoàn toàn chiếc khí cầu, trước khi nó ra được tiền tuyến. Hay tấn công hệ thống mạch điện của Batalla hoặc các căn cứ không quân, cắt điện khiến chúng ngừng hoạt động. Những suy nghĩ đó cứ đeo bám tôi.

Nhưng thỉnh thoảng, khí tôi lén nhìn Cô gái hoặc cảm thấy cô nhìn mình, tôi lại không thể ngăn được suy nghĩ của mình hướng về cô.