JUNE
GẦN 20:00.
ÍT NHẤT 27 ĐỘ C.
Cậu ta và tôi ngồi với nhau ở phía sau một con ngõ khác trong khi Tess ngủ cách đó không xa. Cậu ta lại đưa cho cô bé áo của mình. Tôi quan sát cậu ta dùng dao giũa móng tay. Lần đầu tiên cậu ta cởi mũ ra và chải những lọn tóc rối.
Cậu ta đang có tâm trạng tốt. “Cô thử một hớp không?” cậu ta hỏi tôi.
Một chai rượu hoa quả đặt giữa hai chúng tôi. Thứ rượu rẻ tiền, có lẽ là được làm từ thứ nho biển nhạt nhẽo mọc trong nước biển. Nhưng cậu ta cư xử như thể thứ rượu hoa quả này là loại tốt nhất thế giới vậy. Cậu ta đã đánh cắp một thùng rượu từ cửa hàng ở vùng ven khu Winter hồi đầu giờ tối, giữ lại chai này và bán phần còn lại được tổng cộng sáu trăm năm mươi đồng Cộng hòa. Tôi chưa bao giờ hết ngạc nhiên về sự nhanh nhẹn của cậu ta khi hoạt động trong các khu. Sự linh hoạt sánh ngang với những sinh viên hàng đầu ở Drake.
“Tôi sẽ uống một ít nếu cậu uống cùng,” tôi nói. “Không thể để lãng phí chiến lợi phẩm được, phải không?”
Cậu ta cười toe trước câu nói đó. Tôi nhìn cậu ta lấy con dao đâm vào nút bần, rồi rút nó ra và ngửa đầu tu một hơi dài. Cậu ta đưa ngón tay cái lên chùi miệng và mỉm cười với tôi. “Ngon,” cậu nói. “Uống đi.”
Tôi cầm lấy chai rượu và uống một ngụm nhỏ trước khi trao lại cho cậu ta. Dư vị mặn mòi, đúng như tôi nghĩ, ít nhất nó cũng làm dịu cơn đau ở hông.
Chúng tôi tiếp tục thay nhau uống, cậu ta tu hơi lớn, tôi nhấp ngụm nhỏ, cho đến khi cậu ta đậy nút chai lại, dường như để cất đi ngay khi cậu ta cảm thấy lơ mơ. Dẫu vậy, đôi mắt cậu dường như long lanh hơn và tròng mắt màu xanh ngời lên ánh lấp lánh tuyệt đẹp.
Có lẽ cậu ta không để mình đánh mất khả năng tập trung, nhưng tôi có thể nói rằng rượu đã giúp cậu thư giãn. “Vậy, cho tôi biết,” tôi quyết định hỏi. “Tại sao cậu cần nhiều tiền đến vậy?”
Cậu ta cười lớn. “Đó là một câu hỏi nghiêm túc à? Không phải tất cả chúng ta đều muốn có nhiều tiền hơn sao? Có bao giờ là đủ đâu cơ chứ?”
“Cậu thích trả lời tất cả câu hỏi của tôi bằng những câu hỏi của cậu thì phải?”
Cậu ta lại cười lớn. Nhưng khi nói, giọng cậu ta lại ẩn chứa nỗi buồn. “Tiền là điều quan trọng nhất trên thế giới, cô biết đấy. Tiền có thể mua được hạnh phúc, và tôi không quan tâm những gì người khác nghĩ. Nó sẽ mang cho cô sự thanh thản, địa vị, bạn bè, an toàn... đủ mọi thứ.”
Tôi quan sát đôi mắt nhìn xa xăm của cậu. “Có vẻ cậu đang muốn kiếm tiền càng nhanh càng tốt.”
Lần này cậu nhìn tôi bằng ánh mắt thích thú. “Tại sao tôi lại không thể nhỉ? Có lẽ cô cũng đã lang thang trên đường phố lâu như tôi. Cô đáng ra phải biết câu trả lời chứ?”
Tôi nhìn xuống. Tôi không muốn cậu ta nhìn ra sự thật. “Có lẽ vậy.”
Chúng tôi ngồi im lặng một lúc.
Cậu ta lên tiếng. Khi nói, giọng cậu ta dịu dàng đến độ tôi không thể không ngước lên nhìn cậu. “Tôi không biết đã ai từng nói với cô điều này chưa,” cậu ta bắt đầu. Cậu ta không đỏ mặt, và mắt cũng không nhìn đi nơi khác. Thay vào đó tôi thấy mình nhìn chằm chằm vào một cặp mắt đại dương, một bên phẳng lặng hoàn hảo, một bên đôi chút gọn sóng. “Cô rất cuốn hút đấy.”
Tôi đã từng được khen tặng vì vẻ bề ngoài của mình. Nhưng chưa bao giờ là với tông giọng như cậu ta. Trong tất cả những điều cậu ta từng nói, tôi không biết tại sao điều này lại khiến tôi mất cảnh giác. Nó làm tôi giật mình đến nỗi buột miệng nói mà chẳng suy nghĩ gì, “Tôi cũng có thể nói như vậy về cậu.” Tôi ngừng lại. “Trong trường hợp cậu không biết.”
Cậu chậm rãi nở nụ cười. “Ô, tin tôi đi. Tôi biết chứ.”
Tôi cười lớn. “Rất vui vì được nghe lời thật lòng.” Tôi không thể thoát khỏi ánh nhìn đắm đuối của cậu ta. Cuối cùng, tôi cũng cố nói tiếp được một câu, “Thôi, tôi nghĩ rằng cậu đã uống quá nhiều rượu rồi, anh bạn à.” Tôi cố giữ cho giọng mình nghe thật thoải mái nhất. “Ngủ một chút sẽ làm cậu thấy khỏe hơn đấy.”
Những lời đó vừa ra khỏi miệng tôi thì cậu ta cúi lại gần và đặt tay lên má tôi. Tất cả những gì đã được tập luyện mách tôi khóa tay cậu ta ấn xuống đất. Nhưng tôi không làm gì ngoài việc ngồi im như tượng. Cậu ta kéo tôi lại gần. Tôi hít một hơi trước khi cậu đặt môi lên môi tôi.
Tôi cảm nhận được vị rượu trên bờ môi cậu. Lúc đầu cậu hôn tôi thật nhẹ và rồi, như thể còn muốn nhiều hơn, cậu đẩy tôi vào tường và hôn mạnh bạo hơn. Đôi môi cậu ấm áp và mềm mại, mái tóc chạm khẽ trên mặt tôi. Tôi cố gắng tập trung. (Không phải lần đầu tiên của cậu. Chắc chắn cậu từng hôn các cô gái khác trước đây và khá thành thạo việc này. Có vẻ như cậu... cậu đang đuối hơi...) Các chi tiết dần trôi đi. Tôi cố gắng níu giữ chúng một cách vô ích. Phải mất một lúc tôi mới nhận ra rằng mình cũng đang hôn cậu ngấu nghiến. Con dao cậu đeo ở hông sượt qua làn da tôi khiến tôi rùng mình. Không khí ở đây quá ấm rồi, mặt tôi đang nóng phừng phừng.
Cậu chủ động kết thúc nụ hôn. Chúng tôi nhìn nhau trong một im lặng bối rối, như thể cả hai vẫn chưa hiểu điều gì vừa xảy ra.
Rồi cậu lấy lại vẻ điềm tĩnh, và trong khi tôi cố gắng bình tĩnh trở lại, cậu dựa lưng vào bức tường bên cạnh tôi và thở dài. “Xin lỗi,” cậu thì thầm. Cậu nhìn tôi bằng ánh mắt có chút tinh nghịch. “Tôi không thể dừng được. Nhưng ít ra thì giờ chuyện cũng đã xảy ra rồi.”
Tôi nhìn chằm chằm vào cậu thêm một lúc nữa, vẫn chưa thể nói được gì. Đầu óc tôi đang gào thét buộc bản thân tập trung lại. Cậu đáp lại ánh nhìn của tôi. Rồi cậu mỉm cười, như thể cậu biết hành động của mình đã có tác động ra sao, và quay mặt đi. Tôi bắt đầu hít thở trở lại.
Đó là lúc tôi thấy một cử chỉ xốc đầu óc tôi trở lại tình trạng hoàn toàn tỉnh táo: trước khi nằm xuống ngủ, cậu nắm lấy một vật gì đó ở quanh cổ. Đó là một cử chỉ vô thức mà tôi ngờ rằng ngay cả cậu cũng không nhận ra mình đã làm thế. Tôi nhìn chằm chằm vào cổ cậu nhưng không thấy có gì ở đó cả. Cậu đã nắm lấy hình bóng một sợi dây chuyền, hình bóng của một thứ đồ trang sức hoặc một sợi chỉ.
Và đó cũng là lúc tôi nhớ ra, với một cảm giác nôn nao, mặt dây chuyền đang nằm trong túi. Mặt dây chuyền của Day.