DAY
Cuối cùng khi cô gái thiếp đi, tôi để cô lại với Tess và đi thăm gia đình mình một lần nữa. Không khí mát mẻ làm đầu óc tôi nhẹ nhõm. Khi đã cách con ngõ một khoảng vừa đủ, tôi hít một hơi thật sâu và rảo bước nhanh hơn. Mình không nên làm điều đó, tôi tự nhủ. Mình không nên hôn cô ấy. Tôi đặc biệt không nên cảm thấy vui mừng vì đã làm điều đó. Nhưng tôi lại rất vui. Tôi vẫn như cảm thấy môi cô chạm vào môi mình, làn da mềm mại, mịn màng trên khuôn mặt, trên cánh tay, đôi bàn tay run rẩy của cô. Tôi đã hôn nhiều cô gái xinh đẹp trước đây nhưng không lần nào như lần này. Tôi đã muốn nhiều hơn thế. Tôi không tin nổi mình đã dừng lại được.
Thế là tiêu đời cái cảnh báo bản thân không nên phải lòng những cô gái đường phố.
Lúc này tôi buộc bản thân mình tập trung vào việc gặp anh John. Tôi cố gắng lờ đi chữ X trên cửa nhà mình và đi thẳng đến dãy ván sàn ở bên hông hiên nhà. Ánh nến lập lòe bên khung cửa chớp của phòng ngủ. Chắc mẹ đang thức trông Eden. Tôi nấp vào trong bóng tối một lúc, liếc nhìn ra sau về phía đường phố vắng tanh, rồi tôi gạt tấm ván sàn sang một bên và quỳ xuống.
Có vật gì đó chuyển động trong bóng tối phía bên kia đường. Tôi dừng lại một giây và nheo mắt nhìn vào màn đêm. Không có gì. Khi không thấy bất cứ điều gì khác, tôi hạ thấp đầu và bò xuống dưới hiên nhà.
Anh John đang hâm nóng xúp dưới bếp. Tôi huýt sáo ba tiếng nghe như dế kêu; phải mất vài lần như vậy anh John mới nghe thấy và quay người lại. Sau đó tôi rời khỏi hiên nhà và đi vòng ra cửa sau, nơi tôi gặp anh trai mình trong bóng tối.
“Em đã có một ngàn sáu trăm đồng cộng hòa,” tôi thì thầm. Tôi cho anh xem chiếc bao da. “Gần đủ một lọ thuốc rồi. Eden thế nào rồi anh?”
Anh John lắc đầu. Sự lo lắng trên khuôn mặt anh làm tôi nản lòng, bởi tôi luôn kỳ vọng anh sẽ là người mạnh mẽ nhất trong chúng tôi. “Không tốt lắm,” anh nói. “Thằng bé lại sụt cân. Nhưng ít nhất nó vẫn tỉnh táo và nhận ra mọi người. Anh nghĩ nó chỉ cầm cự được vài tuần nữa thôi.”
Tôi gật đầu lặng lẽ. Tôi không muốn nghĩ đến khả năng mất Eden. “Em hứa em sẽ sớm có thêm tiền. Tất cả những gì em cần là thêm một cơ may nữa thôi, và em sẽ ở đó, và chúng ta sẽ có thuốc cho thằng bé.”
“Em vẫn cẩn thận đấy chứ?” anh hỏi. Trong bóng tối, chúng tôi gần như giống hệt nhau. Tóc giống nhau, mắt giống nhau. Biểu cảm giống nhau. “Anh không muốn em đẩy mình vào nguy hiểm không cần thiết. Nếu có cách nào giúp em, anh sẽ làm. có lẽ thỉnh thoảng anh sẽ lẻn ra ngoài với em và...”
Tôi quắc mắt. “Đừng có ngu ngốc vậy. Nếu bọn lính bắt được thì mọi người sẽ chết hết. Anh biết điều đó mà.” Vẻ thất vọng của anh John khiến tôi hối hận vì đã từ chối sự hỗ trợ của anh quá nhanh. “Về mặt này em nhanh hơn anh. Thật đấy. Tốt hơn hết chỉ nên có một người trong chúng ta được ra ngoài để kiếm tiền. Anh sẽ không làm được điều gì tốt đẹp cho mẹ nếu anh chết.”
John gật đầu, mặc dù tôi thấy như anh ấy muốn nói thêm. Tôi lảng tránh bằng cách quay đi. “Em phải đi rồi,” tôi nói. “Em sẽ sớm gặp lại anh thôi.”