PHẦN HAI ☆ ☆ ☆ CÔ GÁI ĐẬP TAN LỚP GƯƠNG GIẢ DỐI DAY
Thế giới là một miền mờ ảo. Tôi nhớ có súng và giọng nói lớn, rồi nước đá tạt lên đầu. Có lúc tôi nhận ra tiếng chìa xoay trong ổ, mùi tanh kim loại của máu. Những mặt nạ phòng độc cúi xuống nhìn tôi. Ai đó la hét không ngừng. Tiếng còi xe cứu thương hú liên tục. Tôi muốn tắt nó đi nên cố tìm công tắc, nhưng hai cánh tay tôi có cảm giác kỳ lạ. Tôi không cử động được tay mình. Một cơn đau khủng khiếp bên chân trái làm mắt và má tôi đầm đìa nước mắt. Hình như tôi đã hỏng một bên chân.
Khoảnh khắc tên đại úy bắn mẹ tôi lặp đi lặp lại trong đầu, như một cuốn phim bị đứng hình. Tôi không hiểu tại sao mẹ lại đứng đó mà không tránh ra. Tôi hét lên bảo mẹ chạy đi, nấp đi, làm bất cứ việc gì. Nhưng mẹ cứ đứng đó cho đến khi viên đạn bắn vào đầu và bà gục ngã. Khuôn mặt bà hướng về phía tôi, nhưng đó không phải là lỗi của tôi. Không phải.
☆ ☆ ☆
Thế giới mờ ảo trở nên rõ ràng sau một khoảng thời gian như vô tận. Bao lâu rồi nhỉ, bốn hay năm ngày? Có thể là một tháng? Tôi không biết. Khi mở mắt, tôi thấy mình trong một căn phòng nhỏ không cửa sổ với bốn bức tường thép. Hai tên lính đứng hai bên một cánh cửa nhỏ hình vòm. Tôi nhăn nhó. Lưỡi tôi nứt nẻ và khô như ngói. Nhiều vệt nước mắt khô trên da tôi. Cái gì đó giống còng kim loại ghì chặt tay tôi vào sau chiếc ghế, và mất một giây sau tôi mới nhận ra mình đang ngồi. Tóc tôi rủ những sợi xơ xác trên mặt. Máu đọng thành vệt trên áo khoác. Một nỗi sợ chợt xâm chiếm tôi: chiếc mũ. Tôi đã bị lộ mặt.
Rồi tôi cảm nhận được cơn đau ở chân trái của mình. Nó tệ hơn bất cứ thứ gì tôi đã từng trải qua, tệ hơn cả cái lần đầu tiên đầu gối tôi bị rách. Mồ hôi lạnh túa ra trên người tôi và tôi thấy đau tới mức nổ cả đom đóm mắt. Ngay lúc này đây, tôi sẵn sàng làm mọi thứ để đổi lấy một chút thuốc giảm đau, hay đá lạnh để dập tắt ngọn lửa ở bên đùi bị thương, hay thậm chí là một viên đạn khác để giải thoát tôi khỏi sự đau đớn này. Tess, anh cần em. Em đang ở đâu?
Khi tôi cố lấy hết can đảm nhìn xuống chân mình, tôi thấy nó đang được quấn chặt băng thấm máu.
Một tên trong đám lính thấy tôi động đậy. Hắn ấn tay vào tai. “Hắn tỉnh rồi, thưa sếp.”
Vài phút sau, có thể là vài giờ, cánh cửa kim loại mở ra và mụ chỉ huy ra lệnh giết chết mẹ tôi bước vào phòng. Mụ mặc đồng phục từ đầu tới chân, áo choàng và đủ mọi thứ, phù hiệu ba vạch sáng lên màu bạc dưới ánh đèn huỳnh quang. Điện. Tôi đang ở trong một tòa nhà của chính phủ. Mụ ta nói gì đó với những tên lính đứng ở bên kia cánh cửa. Thế rồi cánh cửa đóng lại một lần nữa, còn mụ ta thì thong thả bước tới phía tôi với một nụ cười.
Tôi không chắc rằng làn sương mù màu đỏ đang che tầm nhìn của mình là bởi vì cái chân bị thương hay bởi cơn thịnh nộ trước sự hiện diện của mụ ta.
Mụ chỉ huy dừng lại ngay trước cái ghế tôi ngồi, rồi cúi xuống sát mặt tôi. “Cậu bé yêu quý của tôi,” mụ ta nói. Tôi có thể nghe thấy sự thích thú trong giọng nói của mụ. “Tôi đã rất phấn khích khi nghe họ nói rằng cậu đã tỉnh lại. Tôi đã lập tức tới gặp cậu. Cậu nên cảm thấy mình rất may mắn, bác sĩ nói rằng cậu không bị nhiễm bệnh, thậm chí sau khi có thời gian tiếp xúc với cái ổ bệnh mà cậu gọi là gia đình ấy.”
Tôi giật mạnh đầu ra sau và nhổ vào mụ. Thậm chí chỉ cử động đó thôi cũng đủ để làm cái chân của tôi run lên trong một cơn đau nóng rực.
“Cậu đúng là một cậu bé đẹp trai đấy.” Mụ cười độc địa. “Thật đáng buồn khi cậu chọn sống cuộc đời tội phạm. Cậu có thể trở thành một người nổi tiếng, cậu biết đó, với gương mặt như thế này. Tiêm chủng miễn phí hằng năm. Thế không tuyệt ư?”
Tôi có thể lột da mặt mụ ta ngay lập tức nếu không bị còng. “Anh em của tôi đâu?” Giọng tôi phát ra thành những tiếng rền rĩ khàn đặc. “Các người đã làm gì với Eden rồi?”
Mụ chỉ tiếp tục cười và búng tay với đám lính đứng sau lưng. “Cứ tin đi khi tôi nói rằng tôi thích ở lại tán gẫu với cậu, nhưng tôi phải chỉ huy một buổi huấn luyện trong vài phút nữa. Có một người cũng háo hức gặp cậu hơn tôi nhiều. Tôi sẽ để cô ấy tiếp quản từ đây.” Mụ ta bỏ đi mà không nói thêm một lời.
Rồi tôi thấy một người khác, một người nhỏ nhắn hơn, thanh tú hơn, bước vào phòng giữa tiếng sột soạt của chiếc áo choàng đen. Tôi phải mất vài phút mới nhận ra cô ta. Không còn quần rách hay đôi ủng bám đầy bùn; chằng có đất dính trên mặt cô ta. Cô gái sạch sẽ và chải chuốt, với mái tóc đen bóng buộc cao ở sau gáy. Cô ta mặc một bộ đồng phục ấn tượng: cầu vai vàng lấp lánh trên chiếc áo choàng quân đội, những dây màu trắng buộc quanh vai, và phù hiệu hai vạch in trên mỗi ống tay áo. Áo choàng của cô ta phủ từ vai đến tận gót chân và bọc cô ta trong màu đen điểm vàng. Một nút thắt Canto tinh tế cố định phần trên áo choàng. Tôi kinh ngạc khi phát hiện ra cô ta quá trẻ, thậm chí còn trẻ hơn cả lần đầu tiên tôi gặp cô ta. Chắc chắn chính quyền Cộng hòa sẽ không để cho một cô gái tầm tuổi tôi nắm giữ cấp bậc cao như thế. Tôi nhìn vào môi cô ta, đôi môi tôi đã từng hôn giờ đang được phủ bởi một lớp son bóng mỏng. Một suy nghĩ lố bịch nảy ra trong đầu khiến tôi muốn bật cười. Nếu không vì cô ta đã gây ra cái chết của mẹ tôi và việc tôi bị bắt, nếu không vì tôi chỉ mong cô ta chết quách đi, thì lúc này đây tôi sẽ thấy cô ta đẹp tuyệt trần.
Cô ta hẳn đã biết tôi nhận ra cô ta khi nhìn vẻ mặt tôi. “Gặp lại thế này chắc cậu cũng thấy rùng mình như tôi vậy. Phải nói là tôi cực kỳ tốt bụng khi yêu cầu người ta băng bó chân cho cậu,” cô ta thốt lên. “Tôi muốn thấy cậu đứng để đón nhận án tử của mình, và tôi sẽ không để cậu chết vì nhiễm trùng trước khi tôi xong việc với cậu đâu.”
“Cảm ơn. Cô thật tử tế làm sao.”
Cô ta lờ đi vẻ mỉa mai của tôi. “Vậy, cậu là Day.”
Tôi im lặng.
Cô gái khoanh tay nhìn tôi với ánh mắt xuyên thấu tim gan. “Nhưng tôi nghĩ rằng mình nên gọi cậu là Daniel mới phải. Daniel Altan Wing. Tôi chỉ biết có vậy từ anh trai John của cậu.”
Ngay khi cô ta nhắc tới tên anh John, tôi lao về phía trước và lập tức hối hận vì cái chân đau khủng khiếp. “Nói cho tôi, anh em của tôi ở đâu.”
Vẻ mặt của cô ta không thay đổi. Cô ta thậm chí còn không chớp mắt. “Họ không còn dính líu gì tới cậu nữa.” Cô ta tiến vài bước về phía trước. Ở đây cô ta có những bước đi chính xác và khoan thai, những bước đi của một nhân vật ưu tú của quân đội Cộng hòa, không lẫn vào đâu được. Cô ta đã cải trang đạt tới mức đáng kinh ngạc lúc ớ trên đường phố. Nhưng điều đó chỉ làm tôi thêm giận dữ.
“Chuyện là thế này, cậu Wing. Tôi sẽ hỏi một câu, cậu trả lời một câu. Bắt đầu bằng một câu đơn giản nào. Cậu bao nhiêu tuổi?”
Tôi bắt gặp ánh nhìn của cô ta. “Tôi không nên cứu cô khỏi trận Skiz ấy. Tôi nên để cô chết luôn đi cho rồi.”
Cô gái nhìn xuống, rồi lấy khẩu súng ở thắt lưng và đánh mạnh vào mặt tôi. Trong một giây, tôi chỉ có thể nhìn thấy được ánh sáng trắng chói lòa, miệng tanh vị máu. Tôi nghe thấy tiếng cạch rồi cảm thấy hơi lạnh kim loại ấn vào thái dương. “Sai. Hãy để tôi nói rõ ràng nhé. Cậu chỉ cần trả lời sai thêm một câu là tôi đảm bảo cậu sẽ nghe thấy tiếng hét của John, anh trai cậu, ngay từ đây. Trả lời sai thêm câu thứ ba, là em trai cậu, Eden, sẽ phải chịu chung số phận.”
John và Eden. Ít ra thì họ vẫn còn sống. Rồi qua sự trống rỗng của tiếng cạch từ khẩu súng, tôi nhận ra cô ta chưa hề lên đạn cho nó. Có vẻ như cô ta chỉ muốn dùng nó để đánh tôi.
Cô gái không rời khẩu súng đi. “Tuổi của cậu?”
“Mười lăm.”
“Tốt hơn rồi đấy.” Cô gái hạ khẩu súng của mình xuống một chút. “Giờ là lúc để thú tội. Có phải cậu chịu trách nhiệm trong vụ đột nhập nhà băng Arcadia không?”
Vụ mười-giây. “Đúng.”
“Vậy hẳn là cậu cũng phải chịu trách nhiệm trong việc đánh cắp mười sáu ngàn năm trăm đồng Cộng hòa từ đó.”
“Cô hiểu đúng đấy.”
“Có phải cậu chịu trách nhiệm trong vụ phá hoại tòa nhà Bộ Phòng thủ Nội địa hai năm trước và việc phá hủy động cơ của hai khinh khí cầu ngoài mặt trận không?”
“Đúng.”
“Có phải cậu đã phóng hỏa một dãy mười chiếc chiến đấu cơ loại F-472 đỗ ở căn cứ không quân Burbank ngay trước khi chúng được đưa ra chiến trường không?”
“Tôi khá tự hào về vụ đó đấy.”
“Có phải cậu đã tấn công một thiếu sinh quân đứng gác ở rìa vùng cách ly khu Alta?”
“Tôi đã trói hắn lại và đưa thức ăn cho vài gia đình bị nhiễm bệnh. Giỏi thì làm gì đi.”
Cô gái đọc một lèo thêm vài tiền án của tôi, một số tôi gần như không nhớ gì cả. Rồi cô ta kể ra thêm một vụ, vụ cuối cùng của tôi.
“Có phải cậu là người chịu trách nhiệm cho cái chết của một đại úy của đội tuần thành trong cuộc đột kích vào Bệnh viện Trung tâm Los Angeles không? Có phải cậu đã ăn cắp đồ y tế và thoát ra từ tầng ba?”
Tôi ngẩng mặt lên. “Người đại úy tên Metias.”
Cô ta ném cho tôi một cái nhìn lạnh lùng. “Đúng thế. Anh trai tôi.”
Ra vậy. Đó là lý do cô ta săn đuổi tôi. Tôi hít vào một hơi. “Anh của cô. Tôi không giết anh ta - tôi không thể. Không giống đám hiếu chiến các người, tôi không giết người.”
Cô gái không trả lời. chúng tôi trừng trừng nhìn nhau một lúc. Tôi thấy một chút cảm giác đồng cảm kỳ lạ và nhanh chóng xua nó đi. Tôi không thể thấy cảm thông với một đặc vụ Cộng hòa được.
Cô ta ra hiệu cho một trong những tên lính đứng ở bên cánh cứa. “Tù nhân ở phòng 6822. Chặt hết ngón tay hắn đi.”
Tôi nhào ra phía trước nhưng còng tay và chiếc ghế đã giữ tôi lại. Chân tôi như nổ tung vì cơn đau. Tôi không quen bị người khác sử dụng kiểu quyền lực thế này với mình. “Phải, tôi chịu trách nhiệm cho vụ đột nhập!” tôi hét lên. “Nhưng tôi nghiêm túc khi nói rằng tôi không giết anh ta. Tôi thừa nhận đã làm anh ta bị thương, đúng, tôi phải trốn thoát và anh ta đã cản đường tôi. Nhưng cú ném dao của tôi không thể gây nên điều gì ngoại trừ vết thương ở vai. Làm ơn đi, tôi sẽ trả lời những câu hỏi của cô. Tôi cho cô câu trả lời về mọi thứ.”
Cô gái lại nhìn tôi. “Không gì ngoài vết thương ở vai? Có lẽ cậu nên kiểm tra lại.” Có một cơn giận sâu trong mắt cô ta, một điều gì đó làm tôi phải chùn bước. Tôi cố gắng nhớ lại cái đêm tôi chạm trán Metias, khoảnh khắc anh ta chĩa súng vào tôi và tôi chĩa dao về phía anh ta. Tôi đã ném nó về phía anh ta... nó đã cắm vào vai. Tôi chắc chắn.
Chắc chán thật hay không?
Sau một khoảnh khắc, cô ta bảo tên lính ngừng lại. “Theo như cơ sở dữ liệu của chính phủ Cộng hòa,” cô ta tiếp tục, “Daniel Altan Wing đã chết năm năm trước vì bệnh đậu mùa ở một trong những trại lao động của chúng tôi.”
Tôi khịt mũi khi nghe vậy. Trại lao động. Ờ, đúng đấy, và vị trí Cử tri cũng được bầu ra một cách công bằng sau mỗi nhiệm kỳ nữa. Con bé này hoặc là thực sự tin vào cái đống bịa đặt nhảm nhí ấy hoặc là nó đang chế nhạo tôi đây. Một ký ức xưa cũ đang vùng vẫy đòi xuất hiện trở lại, cây kim chọc vào một bên mắt, cái băng ca kim loại lạnh lẽo và đèn từ trên chiếu xuống, nhưng nó đã biến mất ngay khi vừa xuất hiện.
“Daniel đã chết,” tôi đáp. “Tôi đã bỏ thằng bé đó lại từ lâu rồi.”
“Tôi đoán đó cũng chính là khi cậu bắt đầu thực hiện những vụ phạm tội vui vẻ của mình trên đường phố nhỉ. Năm năm. Có vẻ như cậu đã dần quen với việc phạm tội rồi trốn thoát. Bắt đầu mất cảnh giác, đúng không? Cậu đã bao giờ làm việc cho ai chưa? Có ai làm việc cho cậu không? Cậu đã từng gia nhập quân Ái quốc chưa?”
Tôi lắc đầu. Một câu hỏi đáng sợ hiện lên trong đầu tôi, một câu hỏi mà tôi quá sợ hãi không dám nghĩ tới. Cô ta đã làm gì với Tess?
“Không. Họ từng cố thu nạp tôi trước đây nhưng tôi thích làm việc một mình hơn.”
“Cậu trốn khỏi trại lao động bằng cách nào? Làm thế nào mà cuối cùng cậu lại khủng bố Los Angeles trong khi đáng lẽ ra cậu đang phải lao động vì đất nước Cộng hòa?”
Vậy ra đất nước Cộng hòa này nghĩ về những đứa trẻ trượt kỳ Sát hạch như thế đấy. “Chuyện đó thì có gì quan trọng? Tôi đang ở đây rồi.”
Lần này thì tôi đã chạm đúng nọc Cô gái này rồi. Cô ta đạp ghế của tôi ra sau cho tới khi nó không thể trượt xa hơn được nữa, và dộng thẳng đầu tôi vào tường. Mắt tôi nổ đom đóm. “Để tôi nói cho cậu biết tại sao nó lại là vấn đề,” cô ta rít lên. “Vấn đề là nếu cậu không trốn thoát thì anh trai tôi bây giờ vẫn còn sống. Và tôi thì muốn chắc chắn rằng không một thằng nhãi dơ dáy nào ở khu ổ chuột đã được đưa vào trại lao động lại có thế trốn thoát khỏi hệ thống nữa, để cái cảnh này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
Tôi cười vào mặt cô ta. Cơn đau ở chân càng đổ thêm dầu vào ngọn lửa giận dữ của tôi. “Ồ, ra đó là tất cả những gì cô lo lắng? Một đám nổi loạn từng trượt kỳ Sát hạch cố gắng thoát khỏi lưỡi hái tử thần? Cái đám mười tuổi ấy đúng là nguy hiểm, nhỉ? Nói cho cô hay, cái sự thật mà cô biết sai rồi. Tôi không giết anh trai cô. Nhưng cô đã giết mẹ tôi. Cô cũng có thế đã là người cầm súng nhắm vào đầu bà.”
Gương mặt Cô gái đanh lại, nhưng tôi có thế thấy đằng sau đó là vẻ nao núng, dù chỉ trong một thoáng, và trông cô ta lại giống như cô gái tôi đã gặp trên phố. Cô ta cúi xuống chỗ tôi, gần đến nỗi môi cô ta chạm vào tai tôi và tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cô ta trên da mình. Một cơn run rẩy chạy dọc sống lưng tôi. cô ta hạ giọng xuống mức thì thầm để chỉ mình tôi có thể nghe thấy. “Tôi rất tiếc vì chuyện đã xảy ra với mẹ cậu. Chỉ huy của tôi đã hứa rằng bà ta sẽ không làm hại dân thường nhưng bà ta đã nuốt lời. Tôi...” Giọng cô ta run run. Cô ta có vẻ thực sự hối lỗi, làm như hối lỗi thì sẽ giúp được gì vậy. “Tôi ước tôi có thể ngăn Thomas lại. Tôi và cậu là kẻ thù, không nghi ngờ gì cả... nhưng tôi chưa bao giờ mong chuyện như thế xảy ra.” Nói rồi cô ta đứng thẳng dậy và bắt đầu quay đi. “Hôm nay chỉ thế thôi.”
“Chờ đã.” Với một nỗ lực phi thường, tôi kìm cơn giận của mình và hắng giọng. Câu hỏi mà tôi sợ hãi khi nghĩ tới đã tuôn ra trước khi tôi kịp ngăn nó lại. “Cô bé còn sống không? Cô đã làm gì nó rồi?”
Cô gái quay lại nhìn tôi. Biểu cảm trên khuôn mặt cô ta cho tôi biết cô ta biết chính xác cái người tôi đang nhắc đến. Tess. Cô bé còn sống không? Tôi sẵn sàng đón nhận tin xấu nhất.
Nhưng thay vào đó Cô gái lắc đầu. “Tôi không biết. Tôi không quan tâm đến cô bé.” Cô ta gật đầu với một tên lính gác. “Không cho hắn uống nước tới hết ngày hôm nay, và chuyển hắn tới phòng giam ở cuối hành lang. Có thể sáng mai hắn sẽ bình tĩnh hơn.” Thật lạ lùng khi nhìn thấy tên lính đưa tay chào theo đúng nghi thức với một người trẻ đến vậy.
Cô ta đang giấu kín thông tin về Tess , tôi nhận ra. Vì tôi sao? Vì Tess sao?
Rồi cô ta rời đi và tôi bị bỏ lại ở trong phòng giam với đám lính. Chúng kéo tôi ra khỏi ghế, lôi ngang qua căn phòng ra ngoài cửa. Cái chân đau của tôi bị kéo lê trên sàn gạch. Tôi không thể ngăn được nước mắt trào ra. Cơn đau làm cho tôi mất hết cả tỉnh táo, như thể tôi bị dìm xuống một cái hồ sâu không đáy. Đám lính đang kéo tôi qua một hành lang rộng có lẽ phải dài đến cả dặm. Lính tráng đứng ở khắp mọi nơi, cùng với những tay bác sĩ đeo kính bảo hộ và đi găng tay trắng. Chắc hẳn tôi đang ở trong khu y tế. Có lẽ là vì cái chân của tôi.
Đầu tôi gục về phía trước. Tôi không thể giữ nó ngẩng lên lâu hơn được nữa. Tôi nhìn thấy trong tâm trí mình hình ảnh khuôn mặt mẹ khi bà nằm sõng soài trên nền đất. Con không làm gì cả, tôi muốn hét lên nhưng không ra tiếng. Cơn đau từ cái chân bị thương đang phản lại tôi.
Ít ra thì Tess vẫn còn an toàn. Tôi cố truyền một thông điệp tinh thần tới cô bé, nói với em rằng hãy rời khỏi California, và chạy đi càng xa càng tốt.
Đúng lúc đó, ở vị trí chính giữa dọc theo hành lang, có một thứ khiến tôi phải chú ý. Một con số nhỏ màu đỏ, một số không, được in giống như cái tôi đã thấy dưới hiên nhà mình và bên bờ hồ trong khu chúng tôi. Là ở đây. Tôi quay đầu lại để nhìn rõ hơn khi chúng tôi đi ngang qua cánh cửa đôi mà con số đó được sơn lên. Những cánh cửa không có kính, nhưng một người đeo mặt nạ phòng hơi độc mặc đồ trắng bước vào nên tôi thoáng thấy cảnh bên trong. Tôi chỉ thấy những hình ảnh mờ mờ, nhưng tôi đã để ý được một thứ. Thứ đó được bọc trong một cái túi đặt trên cáng. Một cái xác. Trên túi là một dấu X màu đỏ.
Hai cánh cửa đóng lại một lần nữa và chúng tôi tiếp tục đi.
Một loạt những hình ảnh chạy trong đầu tôi. Những con số màu đỏ. Chữ X ba vạch trên cửa nhà tôi. Chiếc xe cứu thương đã đem Eden đi. Đôi mắt của Eden, đen và chảy máu. Chúng muốn một thứ gì đó từ em trai tôi. Thứ gì đó liên quan đến bệnh của thằng bé. Một lần nữa tôi hình dung hình ảnh chữ X ba vạch.
Nếu việc Eden bị mắc bệnh không phải là ngẫu nhiên thì sao? Nếu việc bất kỳ ai bị nhiễm bệnh đều không phải ngẫu nhiên thì sao?