JUNE
Chiều hôm đó, tôi ép mình mặc váy để tham dự bữa tiệc mừng đột xuất, sánh đôi với Thomas. Bữa tiệc được tổ chức để mừng việc bắt được một tên tội phạm nguy hiểm và để thưởng cho chúng tôi vì đã đưa hắn ra công lý. Những người lính trịnh trọng mở cửa cho tôi khi chúng tôi xuất hiện. Những người khác thì đưa tay chào. Một nhóm sĩ quan đang nói chuyện mỉm cười khi tôi đi qua, và tên tôi xuất hiện ở hầu hết những cuộc trò chuyện mà tôi tình cờ nghe được. Đó là cô gái nhà Iparis đấy... Cô ấy trẻ quá... Đến Cử tri còn bị ấn tượng nữa là... Nhưng có vài lời nói lại mang đầy sự đố kỵ. Chẳng có gì to tát như anh nghĩ đâu... Thật sự thì Chỉ huy Jameson mới xứng đáng được ghi công... Chỉ là một con nhóc thôi mà...
Bất kể giọng điệu thế nào thì chủ đề vẫn xoay quanh tôi.
Tôi cố tự hào vì điều đó. Tôi thậm chí còn nói với Thomas, khi chúng tôi đi ngang qua phòng khiêu vũ sang trọng với những bàn tiệc và những dãy đèn chùm vò tận, rằng việc bắt được Day đã lấp vào khoảng trống mà cái chết của anh Metias để lại trong cuộc đời tôi. Nhưng ngay lúc đang nói thế, tôi vẫn không tin điều đó. Mọi thú vẫn có vẻ gì đó không đúng, mọi thứ về căn phòng này, như thể tất cả chỉ là ảo giác, thứ ảo giác sẽ vỡ tan nếu tôi vươn tay ra chạm vào nó.
Tôi cảm thấy không đúng... như thể tôi đã làm một việc tệ hại khi phản bội người con trai từng tin tưởng tôi.
“Anh vui vì em đã thấy nhẹ nhõm,” Thomas nói. “Ít ra thì Day cũng làm được một việc tốt.” Tóc anh chải hất ra đằng sau và trông anh có vẻ cao hơn mọi khi trong bộ đồng phục đại úy đính tua rua không tì vết. Anh chạm vào cánh tay tôi bằng một bàn tay đeo găng. Trước khi anh sát hại mẹ của Day, tôi có thể cười với anh. Giờ thì tôi thấy ớn lạnh trước sự đụng chạm của anh và rụt tay lại.
Việc tốt mà Day làm được là buộc tôi mặc chiếc váy này, tôi muốn nói vậy, nhưng thay vì thế tôi chỉ vuốt cho phẳng cái váy vốn đã phẳng của mình. Cả Thomas lẫn Chỉ huy Jameson đều đã yêu cầu tôi mặc một thứ gì đó thật đẹp. Cả hai đều không cho tôi biết lý do. Khi tôi hỏi, Chỉ huy Jameson chỉ phẩy tay phớt lờ. “Chỉ một lần thôi, cô Iparis,” bà ta nói, “hãy làm theo những gì được yêu cầu và đừng hỏi tại sao.” Rồi bà ta nói thêm gì đó về một sự ngạc nhiên, một sự xuất hiện bất ngờ ở bữa tiệc của một ai đó mà tôi rất quan tâm.
Trong một khoảnh khắc vô lý, tôi đã nghĩ rằng bà ta đang nói tới anh trai tôi. Rằng bằng một cách nào đó, anh đã sống lại và chúng tôi sẽ gặp lại nhau trong bữa tiệc tối nay.
Giờ thì tôi cứ để Thomas dẫn đi vòng quanh những đám tướng lĩnh và quý tộc thôi.
Rốt cuộc tôi đã chọn một chiếc đầm màu xanh ngọc, thân trên kiểu corset điểm những viên kim cương tí xíu. Một bên vai tôi phủ ren và bên kia thì được giấu sau một tấm lụa dài. Tôi để tóc thẳng và xõa ra, chẳng thoải mái gì với một người dành phần lớn thời gian tập luyện với mái tóc buộc cao. Thomas thỉnh thoảng liếc xuống tôi, hai gò má đỏ ửng. Nhưng tôi chẳng thấy có gì to tát cả. Trước đây, tôi từng mặc những chiếc váy đẹp hơn, và cái này thì quá tân thời và không cân xứng. Cái váy này mà bán đi thì phải đủ tiền ăn vài tháng cho một đứa trẻ ở khu ổ chuột.
“Chỉ huy nói với anh rằng sáng mai họ sẽ tuyên án Day,” Thomas nói ngay sau khi chúng tôi kết thúc việc chào hỏi một đại úy tới từ khu Emerald.
Nghe nhắc tới Chỉ huy Jameson, tôi quay mặt đi, không chắc rằng mình có muốn Thomas nhận ra phản ứng đó không. Dường như bà ta đã quên hẳn việc xảy ra với mẹ của Day, như thể hai mươi năm đã trôi qua. Nhung tôi quyết định sẽ lịch sự, tôi bèn ngẩng lên nhìn Thomas. “Sớm thế sao?”
“Càng sớm càng tốt, không phải sao?” Giọng anh đột nhiên sắc lạnh khiến tôi giật mình. “Và cứ nghĩ tới việc em phải ở bên hắn lâu đến vậy. Anh ngạc nhiên là hắn không cắt cổ em trong khi em đang ngủ đấy. Anh...” Thomas dừng lại, rồi quyết định không nói nốt câu.
Tôi nhớ lại hơi ấm nụ hôn của Day, nhớ tới cách hắn băng bó cho tôi. Từ lúc hắn bị bắt, tôi đã bối rối vì suy nghĩ ấy cả trăm lần rồi. Cái gã Day đã giết anh trai tôi là một tên tội phạm tàn nhẫn và độc ác. Nhưng còn cậu Day mà tôi đã gặp trên phố là ai? Chàng trai sẵn sàng mạo hiểm sự an toàn của bản thân vì một cô gái mà cậu ta không quen biết ấy là ai? Cái con người tên Day đau đớn đến tận tâm can vì cái chết của mẹ mình là ai? John, người anh trai có gương mặt giống cậu ta, tôi thấy anh ta không có vẻ gì là một người xấu khi tôi thẩm vấn anh ta trong buồng giam, sẵn sàng chết thay cho Day và giao nộp khoản tiền tiết kiệm để đổi lấy tự do cho Eden. Làm thế nào mà một tên tội phạm máu lạnh có thể sinh ra trong một gia đình như thế? Ký ức về Day bị còng cả hai tay vào sau ghế, đau đớn vì cái đầu gối bị thương của mình, làm tôi vừa giận dữ vừa lúng túng. Ngày hôm qua, tôi có thể đã giết chết cậu ta. Chỉ cần nạp vài viên đạn vào súng và bắn, thế là mọi việc sẽ kết thúc. Nhưng tôi đã không nạp đạn.
“Những thằng nhãi dơ dáy ở khu ổ chuột đều như nhau cả thôi,” Thomas nói thêm, lặp lại đúng những gì tôi đã nói với Day trong phòng giam. “Em đã nghe kể đứa em trai bị bệnh của Day cố nhổ vào người Chỉ huy Jameson ngày hôm qua chưa? Cố làm cô ấy bị mắc thứ bệnh dịch đột biến mà nó đang mang.”
Tôi chưa bao giờ điều tra về em của Day. “Nói cho em nghe đi,” tôi nói, dừng lại để nhìn Thomas. “Chính xác thì chính phủ Cộng hòa muốn gì ở thằng bé ấy? Tại sao phải đưa nó vào phòng thí nghiệm của bệnh viện?”
Thomas hạ thấp giọng xuống. “Anh không thể nói được. Phần lớn chuyện đó là tối mật. Nhưng anh có thể nói rằng vài vị tướng từ tiền tuyến đến đây để thấy thằng bé ấy.”
Tôi cau mày. “Họ đến chỉ vì thằng bé sao?”
“Thật ra nhiều người trong bọn họ ở đây để dự một hội nghị nào đó. Nhưng họ đã cố ghé qua phòng thí nghiệm.”
“Tại sao những vị tướng ở mặt trận lại quan tâm tới em trai của Day?”
Thomas nhún vai. “Nếu có thứ gì mà chúng ta cần phải biết, các vị tướng sẽ nói với chúng ta.”
Một lát sau, chúng tôi bị chặn lại bởi một người đàn ông to lớn với vết sẹo chạy dọc từ cằm tới tai. Chian. Ông ta nở nụ cười đến tận mang tai khi thấy chúng tôi và đặt một tay lên vai tôi. “Đặc vụ Iparis! Đêm nay là đêm của coo đấy. Cô là một ngôi sao! Tôi phải nói với cô rằng, cưng ạ, tất cả các cán bộ cao cấp đều đang nói về màn thể hiện phi thường của cô. Đặc biệt là chỉ huy của cô, bà ấy nói về cô như là nói về con gái mình vậy. Chúc mừng cô vì được thăng chức vào vị trí đặc vụ và vì phần thưởng nho nhỏ kia nữa. Hai trăm ngàn đồng Cộng hòa sẽ giúp cô mua được hàng chục bộ váy duyên dáng đấy.”
Tôi cố gật đầu lịch sự. “Ngài thật chu đáo.”
Chian mỉm cười, khiến vết sẹo trên mặt ông ta méo mó, và vỗ hai bàn tay đeo găng của mình vào nhau. Chỗ huân chương, huy chương trên áo kia có khi đủ để làm ông ta chìm xuống tận đáy biển. Thật ngạc nhiên khi một trong số ấy là huy hiệu màu tím và vàng, điều đó có nghĩa là Chian từng được trao tặng danh hiệu anh hùng vũ trang - mặc dù tôi khó mà tin được rằng ông ta từng mạo hiểm tính mạng vì đồng đội của mình. Nó cũng có nghĩa là ông ta đã bị mất một chân hoặc một cánh tay. Cả hai bàn tay của ông ta có vẻ còn nguyên, nên chắc hẳn ông ta đang mang chân giả. Góc người hơi nghiêng phía trước của ông ta cho thấy ông ta thiên về chân trái hơn.
“Đi theo tôi, đặc vụ Iparis. Và cả cậu nữa, Đại úy,” Chian ra lệnh. “Có người muốn gặp cả hai đấy.”
Đó hẳn là người mà Chỉ huy Jameson đã đề cập trước đó. Thomas trao cho tôi một nụ cười bí ẩn.
Chian dẫn chúng tôi đi ngang qua phòng tiệc và sàn khiêu vũ, tới một tấm rèm dày màu xanh nước biển ngăn cách một phần lớn của căn phòng. Cờ Cộng hòa được treo ở cả hai đầu tấm rèm, và khi chúng tôi tới gần, tôi phát hiện ra bản thân tấm rèm cũng có hình lá cờ in mờ.
Chian vén tấm màn lên cho chúng tôi, rồi thả nó xuống khi tất cả bước vào trong.
Có mười hai cái ghế bọc nhung xếp thành vòng tròn, ở mỗi ghế là một quan chức mặc đồ đen từ đầu tới chân với hai cầu vai ánh vàng, đang nhâm nhi rượu trong những chiếc ly tinh tế. Tôi nhận ra một vài người. Một số là những vị tướng từ tiền tuyến, cũng chính là những người mà Thomas đã nhắc tới trước đó. Một trong số họ nhìn thấy chúng tôi và tiến lại gần, một quan chức trẻ hơn theo sau ông ta. Nhưng khi hai người đó rời khỏi vòng tròn thì tất cả những người còn lại đều đứng dậy và cúi đầu về phía họ.
Quan chức lớn tuổi hơn có thân hình cao lớn, tóc mai đã bạc và quai hàm vuông vức. Làn da ông có vẻ nhợt nhạt, xanh xao. Ông đeo kính gọng vàng bên mắt phải. Chian đang đứng nghiêm, và khi Thomas thả tay tôi ra, tôi nhìn sang thì thấy anh cũng làm thế. Người đàn ông vẫy tay một cái và tất cả mọi người trở lại tư thế bình thường. Lúc này tôi mới nhận ra ông. Ở ngoài trông ông khác với trong các bức chân dung hoặc khi xuất hiện trên các màn hình khổng lồ trong thành phố, ở đó làn da ông có màu ấm hơn và không có nếp nhăn. Tôi cũng có thể nhận ra những vệ sĩ đứng lẫn trong các quan chức chính phủ.
Đây là Cử tri Primo của chúng tôi.
“Cô chắc hẳn là Đặc vụ Iparis.” Môi ông nhếch lên khi nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của tôi, nhưng vẫn có chút ấm áp trong nụ cười của ông. Ông bắt tay tôi một cái thật nhanh và mạnh mẽ. “Các quý ông đây đã kể cho tôi nghe những chuyện tuyệt vời về cô. Rằng cô là một thần đồng. Và quan trọng hơn là cô đã tống một trong những tên tội phạm khiến chúng ta khó chịu bậc nhất vào tù. Vậy nên tôi nghĩ rằng sẽ là hợp lý khi tôi trực tiếp chúc mừng cô. Nếu chúng ta có thêm nhiều người trẻ tuổi yêu nước như cô, sở hữu trí tuệ sắc bén như của cô, chúng ta đã thắng trong cuộc chiến với phe Thuộc địa từ lâu rồi. Cô có đồng ý với tôi không?” Ông dừng lại, nhìn quanh tất cả mọi người và họ thầm thì hưởng ứng. “Chúc mừng cô, cô gái đáng mến.”
Tôi cúi đầu. “Thật vinh dự khi được gặp ngài. Thưa ngài Cử tri, tôi vinh hạnh được làm những gì mình có thể cho đất nước của chúng ta.” Tôi ngạc nhiên vì sự bình tĩnh trong giọng nói của mình.
Ngài Cử tri ra hiệu cho quan chức trẻ tuổi đang đi bên cạnh mình. “Đây là con trai tôi, Anden. Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi của nó, vì thế tôi nghĩ rằng mình nên đưa nó tới bữa tiệc đáng yêu này cùng với mình.”
Tôi quay ra nhìn Anden. Anh ta rất giống bố mình, cao (một mét tám mươi tám) và mái tóc xoăn màu đen trông khá vương giả. Giống như Day, anh ta có pha chút dòng máu Á Đông. Nhưng không giống Day, mắt anh ta màu xanh lá cây và khuôn mặt bộc lộ sự ngập ngừng. Anh ta đeo một đôi găng tay phi công màu trắng với lóp lót vàng kim tinh xảo, điều đó có nghĩa là anh ta đã hoàn thành khóa huấn luyện phi công lái máy bay chiến đấu. Thuận tay trái. Khuy măng sét vàng trên hai ống tay áo tuxedo quân sự màu đen chạm trổ huy hiệu Colorado. Điều đó có nghĩa là anh ta sinh ra ở đấy. Áo gi lê đỏ, hai hàng khuy. Anh ta để mọi người thấy cấp bậc trong không lực của mình trước, không giống Cử tri.
Anden mỉm cười khi phát hiện ra tôi đang nhìn anh ta chăm chú và cúi chào tôi một cách hoàn hảo, rồi anh ta nắm lấy tay tôi. Thay vì bắt tay như Cử tri, anh ta nâng nó lên và đặt lên đó một nụ hôn. Tôi thấy xấu hổ khi tim mình đập mạnh đến thế. “Đặc vụ Iparis,” anh ta nói. Đôi mắt anh ta dừng lại nơi tôi trong một chốc.
“Thật vinh dự,” tôi đáp lại, mà không biết phải nói thêm gì.
“Con trai của tôi sẽ tranh cử vị trí Cử tri vào cuối xuân này.” Cử tri cười với Anden, anh ta cúi người đáp lại. “Thật háo hức, cô có nghĩ thế không?”
“Cầu cho anh ấy gặp may mắn trong kỳ bầu cử, mặc dù tôi nghĩ rằng anh ấy không cần tới nó.”
Cử tri bật cười. “Cảm ơn, cô gái. Chuyện chỉ có vậy thôi. Đặc vụ Iparis, tối nay cô hãy vui vẻ nhé. Tôi hy vọng chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại.” Rồi ông quay đi. Anden cũng nối gót theo sau. “Mọi người giải tán,” Cử tri vừa đi vừa ra lệnh.
Chian dẫn chúng tôi ra khỏi khu vực đằng sau tấm rèm để quay lại phòng khiêu vũ chính. Tôi lại có thể hít thở rồi.
01:00.
KHU RUBY.
NHIỆT ĐỘ PHÒNG 23 ĐỘ C.
Khi bữa tiệc kết thúc, Thomas hộ tống tôi về nhà mà không nói lấy một lời. Anh không về luôn mà nán lại một lúc bên ngoài cửa.
Tôi là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. “Cảm ơn,” tôi nói. “Vui thật.”
Thomas gật đầu. “Ừ. Anh chưa từng thấy Chỉ huy Jameson tự hào đến vậy vì lính của mình. Em là cô gái vàng của quân Cộng hòa đấy.” Nhưng rồi anh ngay lập tức lại rơi vào im lặng. Anh không vui, và không hiểu sao tôi thấy mình có trách nhiệm vì điều đó.
“Anh ổn chứ?” Tôi hỏi.
“Hử? Ờ, anh ổn.” Thomas luồn tay qua mái tóc bóng mượt của mình. Một chút keo dính lại trên cái găng tay của anh. “Anh không biết rằng con trai của Cử tri cũng đến bữa tiệc.” Tôi thấy một cảm xúc kỳ lạ trong đôi mắt anh, tức giận? Ghen tị? Nó che phủ gương mặt anh khiến anh trông thật xấu xí.
Tôi mặc kệ. “Chúng ta đã được trực tiếp gặp Cử tri. Anh có tin được không? Em có thể coi đây là một đêm thành công. Em vui là anh và Chỉ huy Jameson đã thuyết phục em mặc đồ thật đẹp.”
Thomas quan sát tôi. Anh có vẻ không vui mừng gì. “June, anh đã định hỏi em...” Anh do dự. “Khi em đi với Day ở khu Lake, hắn đã hôn em đúng không?”
Tôi ngập ngừng. Micro của tôi. Đó là lý do tại sao anh biết, micro của tôi, có thể tôi đã bật nó lên khi chúng tôi hôn nhau, hoặc có thể tôi đã không tắt nó đi một cách cẩn thận. Tôi bắt gặp cái nhìn của anh. “Đúng thế,” tôi trả lời với giọng bình thản. “Hắn đã làm thế.”
Cảm xúc đó lại quay về trong đôi mắt anh. “Tại sao hắn lại làm thế?”
“Có lẽ là hắn thấy em thu hút. Nhưng nhiều khả năng là vì hắn đã uống chút rượu rẻ tiền. Em chỉ hùa theo thôi. Không muốn làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ sau khi đã tiến được xa đến vậy.”
Chúng tôi đứng trong im lặng một lúc. Sau đấy, trước khi tôi kịp phản ứng, một bàn tay đeo găng lướt nhẹ qua cằm tôi trong khi anh nghiêng người hôn lên môi tôi.
Tôi lùi lại trước khi môi anh kịp chạm vào môi tôi, nhưng bây giờ bàn tay của anh đã vòng ra sau cổ tôi. Tôi kinh ngạc vì sự khó chịu mà mình đang cảm thấy. Tất cả những gì tôi có thể thấy đang đứng trước mặt mình là một người đàn ông với bàn tay đã vấy máu.
Thomas nhìn tôi một lúc lâu. Rồi cuối cùng anh cũng thả tôi ra và bỏ đi. Tôi có thể thấy sự bất mãn trong mắt anh. “Chúc ngủ ngon, cô Iparis.” Anh nhanh chóng biến mất khỏi hành lang trước khi tôi kịp phản ứng. Tôi nuốt khan. Tôi chắc chắn không làm gì sai khi diễn đúng vai của mình khi làm nhiệm vụ ngoài đường phố, nhưng cũng chẳng cần phải là thiên tài để nhận ra Thomas tức giận đến mức nào. Tôi tự hỏi anh có đeo đuổi thông tin này không, và nếu có thì anh sẽ làm gì.
Tôi nhìn anh đi khuất rồi mở cửa và chậm rãi bước vào phòng.
Ollie nồng nhiệt chào đón tôi. Tôi vuốt ve và cho nó ra ngoài hiên, rồi mới trút chiếc váy không cân xứng ra khỏi người và nhảy vào phòng tắm. Tắm xong, tôi mặc một chiếc áo lót đen và quần cộc.
Tôi cố mãi mà vẫn không ngủ được. Có quá nhiều thứ xảy ra ngày hôm nay... buổi thẩm vấn Day, gặp Cử tri Primo và con trai ông ta, sau đó là chuyện với Thomas. Hiện trường cái chết của anh Metias quay lại trong suy nghĩ của tôi, nhưng tua lại cảnh ấy, tôi thấy gương mặt anh biến thành gương mặt của mẹ Day. Tôi dụi đôi mắt như sụp xuống vì kiệt sức của mình. Đầu óc tôi quay cuồng với những thông tin, cố gắng xử lý chúng, nhưng cứ mỗi lần làm thế tôi lại khiến mọi thứ rối tung hết cả lên. Tôi cố tưởng tượng suy nghĩ của mình là những chồng hồ sơ được dán nhãn rõ ràng và sắp xếp ngăn nắp trong những cái hộp nhỏ. Tưởng tượng thế cũng chẳng giúp tôi hiểu gì thêm tối nay cả, thêm nữa tôi cũng quá mệt không thể hiểu được những thứ đó rồi. Căn hộ bỗng dưng có cảm giác thật trống rỗng và lạ lẫm. Tôi thấy mình như nhớ nhung những con phố của Lake. Đôi mắt tôi vô thức lướt qua một cái hòm nhỏ nằm dưới gầm bàn, hai trăm ngàn đồng Cộng hòa tôi nhận được từ việc bắt sống Day. Tôi biết tôi nên đặt nó vào một nơi an toàn hơn, nhưng tôi không nhấc nổi người lên để động vào nó. Sau một lúc, tôi rời khỏi giường, đi rót một cốc nước đầy và tiến tới chỗ cái máy tính. Nếu không thể ngủ thì tôi nghĩ tốt hơn hết mình nên tiếp tục xem xét những thông tin và bằng chứng về Day.
Tôi lướt một ngón tay qua màn hình, nhấp một ngụm nước rồi nhập mã bảo mật để truy cập vào mạng Internet. Tôi mở các file tài liệu mà Chỉ huy Jameson đã gửi cho mình. Chúng chứa đầy những trang báo, tài liệu, hình ảnh được quét lên máy tính. Mỗi khi xem xét những thứ như thế này, tôi lại nghe thấy giọng của anh Metias trong tâm trí mình. “Một vài công nghệ chúng ta từng có tốt hơn thế này,” anh nói với tôi. “Trước những trận lũ, trước khi hàng ngàn trung tâm dữ liệu bị xóa sổ.” Anh giả vờ thở dài rồi nháy mắt với tôi. “Cũng là một nguyên nhân để anh viết nhật ký bằng tay, nhỉ?”
Tôi lướt qua tất cả những tài liệu tôi đã đọc trước đó rồi bắt đầu với những tài liệu mới. Tâm trí tôi lọc qua các chi tiết.
TÊN KHAI SINH: DANIEL ALTA WING.
TUỔI/GIỚI TÍNH: 15/NAM (TRƯỚC ĐÓ ĐƯỢC GHI NHẬN LÀ ĐÃ QUA ĐỜI NĂM 10 TUỔI).
CAO: 178 CM.
NẶNG: 67 KG.
NHÓM MÁU: O.
TÓC: VÀNG NHẠT, DÀI. FFFAD1.
MẮT: XANH LAM. 3A8EDB.
MÀU DA: E2B279 [2] .
CHỦNG TỘC CHÍNH: MÔNG CỔ.
Thú vị đấy. Tỉ lệ cao so với những gì chúng tôi được học ở trường tiểu học về một đất nước tuyệt chủng.
CHỦNG TỘC PHỤ: CAUCASUS.
KHU: LAKE .
BỐ: TAYLOR ARSLAN WING. ĐÃ QUA ĐỜI.
MẸ: GRACE WING, ĐÃ QUA ĐỜI.
Tâm trí tôi dừng lại ở đây trong chốc lát. Một lần nữa tôi nhớ lại hình ảnh người phụ nữ nằm co quắp trên nền đất trong máu của chính mình, rồi nhanh chóng giũ nó ra khỏi đầu.
ANH CHỊ EM: JOHN SUREN WING, 19/NAM.
EDEN BATAAR WING, 9/NAM.
Sau đó là hàng loạt những trang tài liệu chi tiết về các trường hợp phạm tội của Day trong quá khứ. Tôi cố gắng lướt qua chúng càng nhanh càng ít, nhưng vẫn không ngăn được mình dừng lại ở vụ cuối cùng.
NẠN NHÂN TỬ VONG: ĐẠI ÚY METIAS IPARIS.
Tôi nhắm mắt lại. Ollie rên rỉ dưới chân tôi như thể nó biết tôi đang đọc gì, nó dụi mũi vào chân tôi. Tôi lơ đãng đặt tay lên đầu nó.
Tôi không giết anh cô. Đó là điều mà hắn đã nói với tôi. Nhưng cô cũng có thể đã là người chĩa súng vào đầu mẹ tôi.
Tôi buộc mình kéo xuống một tài liệu khác. Dù sao thì tôi cũng thuộc nằm lòng các vụ án rồi.
Rồi có một thứ thu hút sự chú ý của tôi. Tôi ngồi thẳng lưng hơn. Tài liệu trước mắt tôi cho thấy kết quả kỳ Sát hạch của Day. Đó là một tờ giấy được quét lên máy tính với một con dấu đỏ khổng lồ, khác hẳn với con dấu màu xanh da trời mà tôi thấy trên tờ kết quả của mình.
DANIEL ALTAN WING.
ĐIỂM: 674/1500.
TRƯỢT.
Có điều gì đó ở con số kia làm tôi băn khoăn... 674? Tôi chưa từng nghe nói đến ai có số điểm thấp như thế. Một người tôi biết thời tiểu học bị trượt, một chuyện hiển nhiên, nhưng điểm của người đó chỉ thiếu chút nữa là được 1000. Phần lớn điểm trượt xê dịch ở khoảng 890. Hoặc 825. Luôn luôn là trên 800. Đấy là những đứa mà người ta biết trước sẽ trượt, những đứa không tập trung chú ý hoặc không có khả năng.
Nhưng 674?
“Cậu ta thông minh hơn nhiều so với số điểm đó,” tôi lẩm nhẩm. Tôi đọc lại hồ sơ phòng khi mình để sót thứ gì. Nhưng con số vẫn ở đấy. Không thể nào. Day ăn nói khéo léo, tư duy logic tốt, và cậu ta có thể đọc, viết. Đáng lẽ ra, cậu ta đã phải đỗ phần thi phỏng vấn mới phải. Cậu ta cũng là người nhanh nhẹn nhất mà tôi từng gặp, cậu ta đáng lẽ ra phải đạt được điểm xuất sắc ở phần kiểm tra thể chất của kỳ Sát hạch. Với những điểm số cao như thế, không thể nào mà cậu ta lại có điểm số dưới 850 được, vẫn trượt, nhưng cao hơn 674. Và cậu ta cũng chỉ đạt 850 điểm nếu bỏ hoàn toàn phần thi viết.
Chỉ huy Jameson sẽ không hài lòng với mình đâu, tôi nghĩ. Và mở công cụ tìm kiếm rồi di chuột vào một đường dẫn mật.
Điểm số cuối cùng của kỳ Sát hạch là thông tin công khai, nhưng những tài liệu thực sự về kỳ Sát hạch thì không bao giờ được tiết lộ, ngay cả với những điều tra viên tội phạm. Nhưng anh của tôi là Metias, và với kỹ năng tin học của anh chúng tôi chưa bao giờ gặp vấn đề khi tìm cách xâm nhập vào hệ thống dữ liệu của kỳ Sát hạch. Tôi nhắm mắt, cố nhớ lại những gì mà anh đã dạy tôi.
Xác định hệ điều hành và giành quyền truy cập gốc. Xem em có thể chiếm được hệ thống điều khiển từ xa không. Biết rõ mục tiêu và chiếm lấy máy của mình.
Tôi phát hiện ra một cổng mở trong hệ thống sau một giờ tìm kiếm và rồi giành được quyền quản trị hệ thống. Màn hình bíp lên một tiếng trước khi hiện ra một thanh công cụ tìm kiếm. Tôi khẽ khàng gõ tên của Day vào.
DANIEL ALTAN WING.
Trang đầu tiên trong tài liệu về kỳ Sát hạch của hắn hiện ra. Điểm số vẫn là 674/1500. Tôi kéo sang trang tiếp theo. Câu trả lời của Day. Một số là câu hỏi trắc nghiệm, số còn lại là yêu cầu phải viết vài câu trả lời. Tôi lướt qua tất cả ba mươi hai trang trước khi nhận ra có gì đó rất kỳ lạ.
Không có vết đỏ. Trên thực tế, không một câu trả lời nào của hắn bị động đến. Bài Sát hạch của hắn trông sạch sẽ y chang như của tôi.
Tôi kéo trở về trang đầu tiên. Sau đó tôi đọc kỹ từng câu hỏi và trả lời nhẩm chúng trong đầu. Mất một tiếng đồng hồ để trả lời hết tất cả.
Tất cả các câu trả lời đều khớp.
Khi xem đến phần cuối bài Sát hạch của hắn, tôi thấy điểm phỏng vấn và điểm thể chất được ghi riêng biệt. Tất cả đều tối đa. Chỉ có một thứ không ăn nhập với chúng, đó là một dòng ghi chú ngắn gọn bên cạnh kết quả phần thi phỏng vấn của cậu ta: cần chú ý.
Day không hề trượt kỳ Sát hạch. Hoàn toàn không hề. Sự thật là cậu ta đạt điểm số giống tôi: 1500/1500 điểm. Tôi không còn là thần đồng duy nhất của nước Cộng hòa với điểm số tuyệt đối nữa.