DAY
“Đứng lên. Tới giờ rồi.”
Một báng súng trường thúc vào sườn tôi. Tôi giật mình tỉnh dậy từ một giấc ngủ mộng mị, đầu tiên là cảnh mẹ đưa tôi đến trường tiểu học, rồi đến cảnh Eden với hai mống mắt ròng ròng máu và con số đỏ dưới mái hiên. Hai đôi tay kéo tôi dậy trước khi mắt tôi có thể nhìn rõ, và tôi thét lên khi cái chân bị thương phải cố gắng gánh lấy một phần trọng lượng cơ thể. Tôi không nghĩ rằng vết thương còn có thể đau hơn ngày hôm qua, nhưng đúng là nó có thể. Nước mắt tôi trào ra. Khi mắt đã nhìn rõ, tôi có thể nói rằng cái chân của tôi đang sưng lên bên dưới đống băng gạc. Tôi muốn hét lên một lần nữa nhưng miệng tôi đã quá khô rồi.
Đám lính kéo tôi ra khỏi phòng giam. Mụ chỉ huy hôm qua tới gặp tôi giờ đang đứng chờ ở hành lang, và khi thấy tôi, mụ ta nở một nụ cười. “Chào buổi sáng, Day,” mụ ta nói. “Cậu sao rồi?”
Tôi không trả lời. Một trong số những tay lính dừng lại để chào mụ ta. “Chỉ huy Jameson,” hắn nói. “Cô đã sẵn sàng tiến hành việc kết án chưa ạ?”
Mụ chỉ huy gật đầu. “Đi theo tôi. và bịt miệng hắn lại, nếu cậu không phiền. Chúng ta đều không muốn hắn la hét mấy lời tục tĩu suốt cả buổi phải không?” Tay lính giơ tay chào một lần nữa rồi nhét một cái khăn vào miệng tôi.
Chúng tôi đi dọc hành lang dài. Một lần nữa, tôi lại đi qua cánh cửa kép có con số màu đỏ, kế tới là một vài cánh cửa khác được canh gác nghiêm ngặt và số còn lại là những cánh cửa gắn tấm kính lớn. Đầu óc tôi quay cuồng. Tôi cần tìm cách xác nhận lại phỏng đoán của mình, tìm cách nói chuyện với ai đó. Tôi yếu đi vì mất nước và cơn đau làm tôi cảm thấy buồn nôn.
Thỉnh thoảng, tôi nhìn thấy một người bên trong một trong những căn phòng có cửa kính, bị còng vào tường và la hét. Tôi có thể nhận ra họ là tù nhân chiến tranh người Thuộc địa qua những bộ đồng phục rách nát. Sẽ thế nào nếu anh John cũng ở một trong những căn phòng đó? Bọn chúng sẽ làm gì anh ấy?
Sau một khoảng thời gian dài như vô tận, chúng tôi bước ra hành lang chính khổng lồ với trần nhà rất cao. Ở bên ngoài, đám đông đang đồng thanh hát một thứ gì đó mà tôi không nghe rõ. Những tên lính đứng thành hàng trước những cánh cửa dẫn tới mặt tiền tòa nhà.
Và rồi đám lính tách ra, chúng tôi đang ở bên ngoài. Ánh sáng ban ngày làm tôi chói mắt, tôi nghe thấy tiếng hàng trăm người đang la ó. Chỉ huy Jameson giơ một tay lên và quay về bên phải trong khi để mặc tôi bị những tay lính lôi lên một cái bục. Giờ thì tôi đã thấy mình ở đâu. Tôi đang ở ngay trước tòa nhà trung tâm của Batalla, quân khu Los Angeles. Đám đông khổng lồ kéo tới để xem mặt tôi, bị khống chế và canh chừng bởi những trung đội lính được trang bị súng đông không kém. Tôi đã không biết hôm nay có nhiều người muốn xem mặt mình đến thế. Tôi ngẩng đầu lên cao hết mức có thể và thấy những màn hình khổng lồ nằm trên các tòa nhà xung quanh. Tất cả đều đang chiếu hình ảnh cận mặt tôi kèm theo những dòng tin tức gây sốc.
TÊN TỘI PHẠM KHÉT TIẾNG ĐƯỢC BIẾT DƯỚI CÁI TÊN DAY ĐÃ BỊ BẮT. TUYÊN ÁN HÔM NAY, BÊN NGOÀI DINH CƠ BATALLA.
MỘT HIỂM HỌA VỚI XÃ HỘI CUỐI CÙNG ĐÃ BỊ TÓM.
KẺ NỔI LOẠN VỊ THÀNH NIÊN ĐƯỢC BIẾT DƯỚI TÊN DAY KHẲNG ĐỊNH RẰNG HẮN HOẠT ĐỘNG MỘT MÌNH, KHÔNG CÓ LIÊN HỆ VỚI QUÂN ÁI QUỐC.
Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt mình trên màn hình khổng lồ. Bẩn thỉu, bê bết máu và bơ phờ. Máu đỏ tươi nhuộm lên một lọn tóc dày cùa tôi, tô lên đó một dải đỏ sẫm. Hẳn là tôi da đầu tôi đã bị rách rồi.
Trong chốc lát, tôi thấy mừng vì mẹ không còn sống để phải nhìn thấy tôi như thế này.
Đám lính đẩy tôi tới một cái bệ bằng xi măng nhô lên hẳn so với xung quanh. Bên phải tôi là tay thẩm phán trong chiếc áo choàng đỏ tươi và khuy áo vàng chờ sau một cái bục. Chỉ huy Jameson đứng bên cạnh ông ta, và bên cạnh mụ ta là Cô gái. Cô ta lại trưng diện bộ quân phục, rắn rỏi và tỉnh táo. Gương mặt vô cảm của cô ta hướng về phía đám đông, nhưng có một khoảnh khắc, chỉ một thôi, cô ta liếc về phía tôi trước khi nhanh chóng nhìn đi hướng khác.
“Trật tự! Mọi người xin hãy trật tự.” Giọng của tay thầm phán nổ lốp bốp trên khắp các loa phóng thanh của những màn hình khổng lồ, nhưng đám đông vẫn tiếp tục la ó và đám lính lại phải đẩy lùi họ về phía sau. Toàn bộ hàng đầu được lấp kín bới những phóng viên, camera và micro của họ hướng hết về phía tôi.
Cuối cùng, một tên trong đám lính phải hét lên ra lệnh. Tôi nhìn về phía hắn. Chính là tên đại úy trẻ tuổi đã bắn mẹ tôi. Lính của hắn bắn chỉ thiên vài phát. Việc đó đã giúp ổn định đám đông. Tay thấm phán chờ vài giây để chắc chắn rằng mọi người đã im lặng hẳn rồi chỉnh lại cặp kính của mình.
“Cảm ơn vì sự hợp tác của các vị,” ông ta bắt đầu. “Tôi biết rằng sáng nay là một buổi sáng khá nóng nực, bởi thế tôi sẽ cố gắng nói hết sức ngắn gọn. Như các vị có thể thấy, những người lính của chúng tôi hiện diện ở đây để nhắc nhớ các vị về việc giữ bình tĩnh trong suốt buổi xử án. Tôi xin phép bắt đầu với thông báo chính thức rằng vào ngày hai mươi mốt tháng Mười hai, vào lúc tám giờ ba mươi phút sáng, theo giờ chuẩn hải dương, tên tội phạm mười lăm tuổi được biết đến với cái tên Day đã bị bắt và quản thúc bởi quân đội.”
Tiếng reo hò bùng lên. Nhưng dù tôi hoàn toàn lường trước sẽ có tiếng reo hò như thế, tôi còn nghe thấy một điều khác khiến mình bất ngờ. Tiếng la ó. Một số, khá đông, người ở bên dưới không giơ nắm đấm lên trời. Vài kẻ phản đối ồn ào đã bị tuần cảnh tiếp cận, còng tay và áp giải đi mất.
Một tên trong đám lính đứng canh gác dùng cán súng đánh mạnh vào lưng tôi. Tôi ngã khuỵu gối. Ngay khi cái chân đau của tôi va xuống nền xi măng, tôi hét váng lên. Âm thanh nghẹt lại bởi miếng giẻ trong miệng tôi. Cơn đau làm mắt tôi mờ đi, cái chân sưng tấy của tôi run rẩy vì cú va chạm và tôi có thể cảm thấy máu tươi đã phọt ra bên dưới đống băng gạc. Tôi gần như ngã úp mặt trước khi đám lính dựng tôi dậy. Khi tôi nhìn về phía Cô gái, tôi thấy cô ta nhăn mặt trước cảnh tượng ấy và cúi gằm nhìn xuống đất.
Tay thẩm phán lờ đi cảnh náo loạn, ông ta bắt đầu liệt kê phạm trạng của tôi, rồi kết luận. “Theo những gì đã biết về các trọng tội trong quá khứ của bị cáo, đặc biệt là những hành động nhằm chống phá đất nước Cộng hòa vĩ đại, tòa án tối cao California đưa ra phán quyết sau. Bị cáo Day chịu án tử hình...”
Đám đông lại bùng lên. Binh lính lại đầy lùi họ.
“... bằng hình thức xử bắn, bản án sẽ được thực thi sau bốn ngày nữa tính từ thời điểm này, vào ngày hai mươi bảy tháng Mười hai, lúc sáu giờ tối theo giờ chuẩn hải dương tại một địa điểm không được tiết lộ...”
Bốn ngày. Làm thế nào tôi có thể cứu anh trai và em trai mình trước lúc đó? Tôi cố ngẩng đầu lên và dán mắt vào đám đông.
“... được truyền hình trực tiếp trên toàn thành phố. Công dân được khuyến cáo cảnh giác với bất kỳ hoạt động tội phạm nào có thể xảy ra trước và sau sự kiện...”
Chúng muốn đưa tôi ra làm tấm gương.
“... và ngay lập tức báo cáo bất cứ trường hợp khả nghi nào với cảnh sát tuần tra hoặc cơ quan cảnh sát gần nhất. Đến đây chính thức kết thúc phiên tuyên án.”
Tay thẩm phán đứng dậy và rời khỏi bục. Đám đông vẫn tiếp tục xô đẩy lính gác. Họ đang hò hét, cổ vũ và la ó. Tôi thấy mình bị xốc lên. Trước khi bị kéo vào dinh cơ Batalla, tôi bắt gặp cái nhìn chằm chằm của cô gái về phía mình, vẻ mặt cô ta vô cảm... nhưng ẩn phía dưới nó, có gì đó đang dao động. Nó cũng chính là cái biểu cảm mà tôi thấy trên khuôn mặt cô ta trước khi cô ta biết tôi thực sự là ai. Nó chỉ hiện ra trong một khoảnh khắc và rồi lại biến mất. Tôi rất muốn ghét cô vì những gì cô đã làm, tôi nghĩ. Nhưng cái cách ánh nhìn của cô ta dừng lại nơi tôi không cho tôi làm vậy.
☆ ☆ ☆
Sau phiên tuyên án, Chỉ huy Jameson không để cho lính của mụ ta lôi tôi quay về buồng giam. Thay vì thế, chúng tôi bước vào một cái thang máy được kéo lên bởi cỗ bánh răng và dây xích khống lồ và đi lên một tầng, rồi lại một tầng nữa và một tầng nữa. Thang máy đưa chúng tôi lên nóc dinh cơ Batalla, qua mười hai tầng lầu, nơi mà những tòa nhà xung quanh không thể che chắn chúng tôi khỏi ánh mặt trời.
Chỉ huy Jameson dẫn đầu đám lính đi tới một cái bệ dẹt hình tròn nằm ở giữa nóc nhà, một cái bệ với biểu tượng Cộng hòa gắn ở trên và những sợi dây xích nặng nề móc xung quanh mép. Cô gái dừng lại ở phía sau. Tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của cô ta đặt trên lưng mình. Khi chúng tôi đi tới trung tâm của bệ tròn, những tên lính ép tôi đứng dậy trong khi chúng trói đôi tay bị còng và hai chân của tôi vào những sợi dây xích.
“Giữ hắn ở trên này trong hai ngày,” Chỉ huy Jameson nói. Mặt trời lập tức làm tầm nhìn của tôi mờ đi và thế giới giờ như chìm trong đám mây kim cương lấp lánh. Quân lính thả người tôi ra. Tôi gục xuống đất trên hai bàn tay và cái đầu gối lành lặn của mình, dây xích kêu lách cách khi tôi cử động. “Đặc vụ Iparis, nhận lệnh. Kiểm tra và theo dõi để chắc chắn rằng hắn không chết trước ngày hành hình.”
Cô gái cất tiếng lanh lảnh. “Vâng, thưa sếp.”
“Hắn được cho phép uống một cốc nước mỗi ngày. Cùng một khẩu phần ăn.” Mụ chỉ huy mỉm cười và sau đó kéo căng đôi găng tay của mình. “Cứ sáng tạo khi cô đưa đồ cho hắn, nếu cô muốn. Tôi tin chắc là cô có thể khiến hắn phải van xin vì nó.”
“Vâng, thưa sếp.”
“Tốt.” Chỉ huy Jameson cúi xuống nhìn tôi thêm lần nữa. “Có vẻ như cậu đã biết cách cư xử rồi đấy. Muộn còn hơn không.” Rồi mụ ta quay đi và biến mất vào thang máy cùng với Cô gái, để lại toàn bộ đám lính đứng canh gác.
Buổi chiều thật im lặng.
Tôi hết tỉnh rồi lại mê. Cái chân bị thương của tôi nhói lên sau mỗi nhịp tim đập, lúc nhanh, lúc chậm, lúc lại dữ dội tới mức tôi tưởng mình sắp ngất đi. Môi tôi nứt nẻ khi tôi cử động miệng. Tôi cố gắng nghĩ xem Eden có thể ở đâu, phòng nghiên cứu ở Bệnh viện Trung tâm, hay khu y tế của dinh cơ Batalla, hay thậm chí là một con tàu chạy thẳng ra mặt trận. Bọn chúng sẽ giữ thằng bé sống, tôi có thể chắc chắn về việc đó. Chính phủ Cộng hòa sẽ không giết thằng bé mà để bệnh dịch làm điều đó.
Nhưng anh John. Tôi chỉ có thể dự đoán những gì chúng sẽ làm với anh. Chúng có thể giữ anh sống để phòng khi chúng muốn moi thêm thông tin từ tôi. Có thể chúng sẽ xử tử cả hai chúng tôi cùng một ngày. Hoặc có thể anh đã chết rồi. Một cơn đau mới đâm thẳng vào ngực tôi. Tôi nhớ lại cái ngày tôi dự kỳ Sát hạch, khi anh John đến đón tôi và rồi nhìn thấy tôi bị lôi lên một chuyến tàu cùng với những đứa trẻ bị trượt khác. Sau khi tôi trốn khỏi phòng thí nghiệm và bắt đầu thói quen theo dõi gia đình mình từ xa, đôi khi tôi nhìn thấy anh John ngồi bên cửa sổ phòng ăn, gục mặt lên đôi bàn tay và bật khóc. Anh không bao giờ nói ra điều đó, nhưng tôi nghĩ anh luôn tự trách mình về những điều đã xảy ra với tôi. Anh nghĩ rằng anh đáng ra phải bảo vệ tôi nhiều hơn. Giúp tôi học chăm chỉ hơn. Điều gì đó, bất cứ điều gì.
Nếu có thể trốn thoát, tôi vẫn có thời gian để cứu cả hai. Tôi vẫn có thể sử dụng đôi tay của mình, và tôi vẫn còn một cái chân lành lặn. Tôi vẫn có thể làm gì đó... chỉ cần tôi biết họ đang ở đâu...
Thế giới cứ xa rồi lại gần. Đầu tôi gục xuống nền xi măng, và cánh tay của tôi không thể cử động được vì sợi xích. Ký ức về kỳ Sát hạch ngày ấy quay lại trong tôi.
Sân vận động. Những đứa trẻ con khác. Lính tráng đứng gác ở tất cả các lối ra vào. Một sợi dây bằng nhung ngăn cách chúng tôi với những đứa trẻ con của gia đình giàu có.
Bài kiểm tra thể chất. Bài kiểm tra viết. Bài phỏng vấn.
Bài phỏng vấn, hơn hết thảy mọi thứ. Tôi nhớ nhóm người phỏng vấn tôi, một nhóm gồm sáu chuyên gia tâm thần học, và viên chức đứng đầu nhóm, một người đàn ông tên Chian, người mặc bộ đồng phục đính đầy huân chương. Ông ta là người đặt ra hầu hết các câu hỏi. Lời thề của quốc gia Cộng hòa là gì? Tốt, rất tốt. Báo cáo ở trường của cậu nói rằng cậu thích lịch sử. Nhà nước Cộng hòa chính thức được thành lập vào năm nào? Cậu thích làm gì ở trường? Đọc ờ... tốt, rất tốt. Một giáo viên từng báo cáo về việc cậu lẻn vào khu cấm của thư viện, tìm kiếm tài liệu cũ về quân đội. Cậu có thế nói cho tôi lý do cậu làm thế không? Cậu nghĩ gì về cử tri Primo vĩ đại của chúng ta? Đúng, ông ấy đúng là một người tốt và một lãnh tụ vĩ đại. Nhưng cậu bị nhầm khi gọi ông ấy bằng những từ đó, cậu bé ạ. Ông ấy không phải một người như tôi vờ cậu. Cách chính xác đế gọi ông ấy phải là người cha vĩ đại của chúng ta. Được, lời xin lỗi của cậu được chấp nhận.
Những câu hỏi của ông ta cứ đặt ra mãi, hàng tá, hàng tá câu hỏi, câu sau phức tạp hơn câu trước, cho tới khi tôi không còn chắc tại sao mình lại trả lời như thế. Chian viết ghi chú vào báo cáo phỏng vấn của tôi trong suốt cả buổi, trong khi một phụ tá của ông ta thu âm buổi phỏng vấn bằng một cái micro nhỏ.
Tôi nghĩ rằng mình đã trả lời khá tốt. Ít nhất tôi đã cẩn thận nói ra những điều mình nghĩ sẽ làm ông ta hài lòng.
Nhưng sau đó họ lại áp giải tôi lên một con tàu, con tàu đi tới phòng thí nghiệm.
Ký ức làm tôi run rẩy còn khủng khiếp hơn trước dưới ánh nắng vẫn đang giáng xuống, thiêu đốt làn da tôi tới đau đớn. Mình phải cứu Eden, tôi nói với chính mình hết lần này tới lần khác. Eden sẽ mười tuổi... vào tháng tới. Khi khỏi bệnh, thằng bé sẽ phải tham gia kỳ Sát hạch...
Bên chân bị thương của tôi cảm giác như có thể làm vỡ tung lớp băng bó và sưng to lên.
Nhiều giờ trôi qua. Tôi mất gần như toàn bộ khái niệm về thời gian. Binh lính thay phiên nhau canh gác tôi. Mặt trời thay đổi vị trí.
Sau đó, như một sự khoan hồng, mặt trời cuối cùng cũng bắt đầu lặn, tôi thấy ai đấy hiện ra từ trong thang máy và tiến về phía mình.