← Quay lại trang sách

JUNE

Tôi gần như không thể nhận ra Day, mặc dù mới chỉ có bảy tiếng trôi qua từ phiên tuyên án. Hắn nằm co ro ở trung tâm huy hiệu Cộng hòa. Da hắn nhìn tối hơn và tóc bết mồ hôi. Máu khô vẫn dính trên một lọn tóc, như thể hắn cố ý nhuộm nó. Giờ thì nó trông gần như màu đen rồi. Hắn quay đầu về phía tôi khi tôi tiến lại gần. Tôi không chắc hắn có thấy tôi không vì mặt trời vẫn chưa lặn hẳn và có thể vẫn làm hắn chói mắt.

Đây là một thần đồng khác, không phải một người bình thường. Tôi đã từng gặp những thần đồng khác trước đấy nhưng chắc chắn không phải là người mà chính phủ Cộng hòa quyết định giấu giếm. Đặc biệt là người đã đạt được điểm tối đa.

Một trong số những người lính đứng gác trước cái bệ tròn chào tôi. Anh ta ướt đẫm mồ hôi và cái mũ cối của anh ta không hề bảo vệ làn da anh ta dưới ánh mặt trời. “Đặc vụ Iparis,” anh ta nói. (Anh ta có giọng của khu Ruby và hàng khuy trên đồng phục của anh ta bóng loáng. Chú ý tới tiểu tiết.)

Tôi liếc những người lính khác sau đó quay lại nhìn anh ta. “Các anh được lệnh giải tán. Nói với đồng đội của anh đi tìm chút nước và chỗ khuất nắng để nghỉ ngơi. Và chuyển mệnh lệnh của tôi tới toán sau là tới sớm hơn một chút.”

“Vâng, thưa sếp.” Người lính gõ hai đế giày vào nhau trước khi hét lên khẩu lệnh giải tán với những người còn lại.

Khi họ đã rời khỏi mái nhà, chỉ còn một mình tôi với Day, tôi bỏ cái mũ ra và quỳ xuống để nhìn rõ mặt hắn hơn. Hắn liếc mắt về phía tôi nhưng vẫn im lặng. Môi hắn nứt rạn đến nỗi một dòng máu nhỏ đã chảy xuống cằm. Hắn quá yếu để nói chuyện. Tôi nhìn xuống vết thương ở chân hắn. Nó tệ hơn sáng nay nhiều, chẳng có gì đáng ngạc nhiên, và bị sưng to gấp hai lần bình thường. Chắc chắn là nó đã bắt đầu bị nhiễm trùng. Máu rỉ ra từ mép của miếng băng gạc.

Tôi lơ đãng sờ vào vết thương do dao đâm trên da của mình. Nó không còn đau nữa.

Chúng tôi cần phải chăm sóc cho cái chân đó. Tôi thở dài, sau đó gỡ cái bi đông đựng nước ở thắt lưng ra. “Đây, uống chút nước đi. Tôi không được phép để cho cậu chết ở đây.” Tôi nhỏ nước vào môi hắn. Ban đầu hắn không đồng ý, nhưng sau đó thì bắt đầu mở miệng ra để tôi rót một dòng nước nhỏ vào. Tôi chờ cho tới khi hắn nuốt hết (mất một lúc thật lâu) rồi sau đó rót thêm một ngụm lớn.

“Cảm ơn,” hắn thì thầm. Hắn bật ra một nụ cười khô khốc. “Giờ thì cô có thể đi được rồi.”

Tôi quan sát hắn một lúc. Làn da cháy nắng và gương mặt đầm đìa mồ hôi, đồi mắt vẫn sáng bừng lên dù có chút vẻ không tập trung. Bỗng nhiên, tôi nhớ tới gương mặt hắn vào lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn. Bụi ở khắp mọi nơi... và từ giữa màn bụi xuất hiện một chàng trai tuyệt đẹp với đôi mắt xanh nhất mà tôi từng thấy, người đưa tay ra để đỡ tôi đứng dậy.

“Anh em của tôi đâu?” Hắn thì thầm. “Cả hai vẫn còn sống chứ?”

Tôi gật đầu. “Còn.”

“Và Tess vẫn an toàn chứ? Con bé có bị bắt không?”

“Theo như những gì tôi biết thì không.”

“Bọn họ đang làm gì với Eden?”

Tôi nghĩ lại điều Thomas đã nói với tôi, rằng hầu hết những vị tướng về từ mặt trận để nhìn thấy thằng bé. “Tôi không biết.”

Day quay đầu đi và nhắm mắt lại. Hắn cố gắng tập trung hơi thở. “Đừng giết họ,” hắn lầm bầm. “Họ không làm gì cả... và Eden... nó không phải con chuột thí nghiệm.” Hắn im lặng trong một phút. “Tôi vẫn chưa biết tên cô. Bây giờ chắc cũng chẳng phải vấn đề to tát gì đúng không? Cô thì biết tên tôi rồi.”

Tôi nhìn hắn không chớp mắt. “Tên tôi là June Iparis.”

“June,” Day lẩm nhẩm. Tôi thấy có một sự ấm áp kỳ lạ đến từ những âm thanh trên đôi môi hắn. Hắn quay lại đối mặt với tôi. “June, tôi rất tiếc về anh trai cô. Tôi không nghĩ rằng sẽ có chuyện gì xảy ra với anh cô.”

Tôi được huấn luyện để không bao giờ tin bất cứ lời nào của một tên tội phạm, tôi biết rằng chúng sẽ nói dối, rằng chúng sẽ nói mọi thứ để làm cho tôi lung lạc. Nhưng cảm giác này hoàn toàn khác. Không hiểu sao... lời hắn nghe thật chân thật và nghiêm túc. Sẽ thế nào nếu những gì hắn đang nói với tôi là thật? Sẽ thế nào nếu có chuyện khác đã xảy ra với anh Metias tối hôm đó? Tôi hít một hơi dài và ép bản thân mình nhìn xuống. Logic là trên hết, tôi tự nhủ. Logic sẽ cứu ta khi không điều gì làm được.

“Này.” Tôi nhớ ra một điều gì đó. “Mở mắt ra nhìn tôi đi.”

Hắn làm như tôi bảo. Tôi nghiêng người tới nhìn cho kỹ. Đúng thế, nó vẫn ở đó. vết nhỏ kỳ lạ ở một bên mắt của hắn, như một gợn sóng trong một con ngươi màu biển xanh khác. “Làm thế nào mà cậu có thứ đó trong mắt?” Tôi chỉ vào mắt chính mình. “Cái vết xước ấy.”

Chắc hẳn câu đó nghe buồn cười, bởi vì sau đó Day đã phá lên cười để rồi ho khù khụ. “Vết xước đó là một món quà của chính phủ Cộng hòa.”

“Ý cậu là gì?”

Hắn ngập ngừng. Tôi thấy rõ hắn đang tìm cách diễn đạt suy nghĩ của mình. “Tôi từng ở trong phòng nghiên cứu của Bệnh viện Trung tâm, cô biết đấy. Vào cái đêm tôi làm bài Sát hạch.” Hắn cố gắng đưa một tay lên chỉ vào mắt nhưng sợi xích đã giằng lấy nhau kéo tay hắn lại. “Chúng đã tiêm thứ gì đó.”

Tôi cau mày. “Tối sinh nhật thứ mười của cậu? Cậu làm gì ở phòng thí nghiệm? Lúc đó đáng lẽ ra cậu đang phải trên đường tới trại lao động chứ.”

Day cười như thể sắp thiếp đi đến nơi. “Tôi cứ tưởng cô là một người thông minh...”

Có vẻ như ánh nắng vẫn chưa khử hết được cái thái độ đó của hắn. “Thế còn cái đầu gối bị thương của cậu thì sao?”

“Cũng là chính phủ Cộng hòa của cô đã tặng nó cho tôi đấy. Cùng đêm tôi có vết xước trong mắt này.”

“Tại sao chính phủ Cộng hòa lại gây ra cho cậu những vết thương này, Day? Tại sao họ lại muốn hủy hoại một ai đó với điểm tối đa 1500 trong kỳ Sát hạch?”

Thông tin này đã thu hút sự chú ý của Day. “Cô đang nói về cái gì vậy? Tôi đã trượt kỳ Sát hạch.”

Hắn cũng không biết. Dĩ nhiên là hắn không thể biết. Tôi hạ giọng xuống chỉ còn là một tiếng thì thầm. “Không, không phải đâu. Cậu đã đạt điểm tối đa.”

“Đây có phải là một đòn tâm lý không?” Day hơi cử động bên chân bị thương và căng lên vì đau đớn. “Điểm tối đa... ha. Tôi không biết bất cứ ai từng được 1500 điểm cả.”

Tôi khoanh tay. “Tôi.”

Hắn nhướng mày nhìn tôi. “Cô? Cô chính là thần đồng với điểm tuyệt đối?”

“Đúng.” Tôi gật đầu với hắn. “Và rõ ràng là cả cậu cũng thế.”

Day đảo mắt và lại nhìn sang hướng khác. “Thật lố bịch.”

Tôi nhún vai. “Tin hay không thì tùy.”

“Nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Thế tức là tôi không đáng được ở vị trí của cô à? Không phải đó chính là mục đích của cái kỳ Sát hạch kỳ diệu của các người sao?” Day nhìn trông như thể muốn dừng lại, ngập ngừng và sau đó thì tiếp tục. “Chúng đã tiêm thứ gì đó vào một bên mắt của tôi, nó đau đớn như nọc độc ong vò vẽ vậy. Chúng cũng cắt đầu gối tôi. Bằng một con dao mổ. Sau đó, chúng ép tôi phải uống một thứ thuốc gì đó và điều tiếp theo mà tôi biết... là mình đang nằm trong tầng hầm của bệnh viện với một đống xác. Nhưng tôi chưa chết.” Hắn bật cười. Tiếng cười nghe thật yếu ớt. “Sinh nhật tuyệt vời.”

Họ đã thí nghiệm trên hắn. Có thể là vì mục đích quân sự. Đó là điều tôi chắc chắn lúc này, và ý nghĩ đó làm tôi phát ốm. Bọn họ lấy những mô mẫu từ đầu gối cũng như tim và mắt của hắn. Đầu gối: chắc hẳn họ muốn nghiên cứu khả năng thể chất vượt trội của hắn, tốc độ và sự linh hoạt. Mắt: có thể không phải là tiêm mà là lấy mẫu, thứ gì đó để kiểm tra xem vì sao tầm nhìn của hắn lại sắc bén đến vậy. Tim: họ bắt hắn uống thuốc để xem nhịp tim của hắn có thể xuống thấp tới mức nào và họ hẳn đã thất vọng khi tim hắn ngừng đập tạm thời. Đó là lúc họ nghĩ hắn đã chết. Lập luận cho tất cả những điều này trở nên rõ ràng, họ muốn phát triển những mô mẫu này thành thứ gì đó, tôi không biết là gì, thuốc, kính áp tròng, bất kỳ thứ gì làm tăng khả năng của binh lính, làm họ chạy nhanh hơn, nhìn tốt hơn, suy nghĩ thông minh hơn, hoặc chịu đựng được tình trạng khắc nghiệt hơn.

Tất cả vụt qua đầu tôi trong một giây trước khi tôi có thể dừng lại. Không đời nào. Chuyện này không đúng với những nguyên tắc của quân Cộng hòa. Tại sao lại phí phạm một thần đồng như vậy?

Trừ phi họ thấy có một điều gì đó nguy hiểm ở hắn. Một dấu hiệu nổi loạn, giống như cái tinh thần không chịu khuất phục của hắn lúc này đây. Một điều gì đó khiến họ nghĩ rằng đào tạo hắn sẽ là mạo hiểm hơn so với hy sinh những thứ mà hắn có thể cống hiến cho xã hội. Năm ngoái, ba mươi tám đứa trẻ có điểm cao hơn 1400.

Có lẽ chính phủ Cộng hòa muốn cho con người này biến mất.

Nhưng Day không chỉ đơn giản là thần đồng. Điểm số của hắn hoàn hảo. Cái gì làm họ lo lắng đến vậy?

“Bây giờ tôi có thể hỏi cô một câu được không?” Day hỏi. “Đến lượt tôi rồi nhỉ?”

“Phải.” Tôi nhìn lên cái thang máy, toán lính thay ca đã tới. Tôi giơ một tay lên và nói họ dừng lại ở đó. “Cậu có thể hỏi.”

“Tôi muốn biết tại sao họ lại đem Eden đi. Dịch bệnh. Tôi biết với những kẻ giàu có như các người nó là chuyện đơn giản, vắc xin phòng bệnh mới mỗi năm và bất kỳ loại thuốc nào mà các người cần. Nhưng cô đã bao giờ tự hỏi... đã bao giờ cô thắc mắc rằng tại sao bệnh dịch không chấm dứt? Hay tại sao nó trở lại quá thường xuyên như thế?”

Đôi mắt tôi phóng về phía hắn. “Cậu đang cố nói điều gì vậy?”

Day cố gắng tập trung nhìn tôi. “Điều tôi đang cố nói là... ngày hôm qua, khi chúng kéo tôi ra khỏi phòng giam, tôi đã thấy số không màu đỏ được đóng dấu trên một vài cánh cửa kép ở dinh cơ Batalla. Tôi cũng đã thấy con số như vậy ở khu Lake. Tại sao nó lại xuất hiện ở các khu ổ chuột? Chúng đang làm gì ngoài đó, chúng đang bơm cái gì vào các khu vực đó?”

Tôi nheo mắt lại. “Cậu nghĩ rằng chính phủ Cộng hòa đã đầu độc người dân có chủ đích? Day, cậu đang nói tới một chủ đề nguy hiểm đấy.”

Nhưng Day không hề ngừng lại. Thay vào đó, hắn tiếp tục với một giọng nói gấp gáp hơn. “Đó chính là lý do tại sao chúng muốn Eden, đúng không?” Hắn thì thầm. “Để xem kết quả của những virus đột biến gây bệnh? Không phải vì thế thì còn vì cái gì nữa?”

“Họ muốn ngăn ngừa bất kỳ căn bệnh truyền nhiễm mới nào lây lan từ thằng bé.”

Day bật cười, nhưng một lần nữa nó lại làm hắn ho. “Không, chúng đang sử dụng thằng bé. Chúng đang sử dụng thằng bé.” Giọng hắn lịm dần. “Chúng đang sử dụng thằng bé...” Đôi mắt cậu nặng trĩu dần. Việc nói chuyện căng thẳng đã khiến hắn kiệt sức.

“Cậu mê sảng rồi,” tôi đáp. Nhưng mặc dù cái động chạm của Thomas giờ đây làm tôi khó chịu, tôi lại không hề thấy như vậy với Day. Đáng ra tôi nên thấy thế. Nhưng cảm giác đó không đến. “Một lời nói dối như thế là sự phản bội với chính quyền Cộng hòa. Thêm nữa, tại sao Quốc hội lại muốn làm nhũng việc đó chứ?”

Day không hề rời mắt khỏi tôi. Và ngay khi tôi nghĩ hắn đã không còn sức để đáp lại thì giọng hắn lại trở nên phản kháng hơn. “Cứ nghĩ thế đi. Thế làm cách nào mà chúng biết loại vắc xin để phát cho các người hằng năm? Chúng luôn luôn có tác dụng. Cô không thấy kỳ lạ khi bọn chúng có thể tìm ra loại vắc xin phù hợp với loại bệnh xuất hiện bất ngờ sao? Làm thế nào mà bọn chúng biết trước được loại vắc xin chúng sẽ cần đến?”

Tôi ngồi xuống. Tôi chưa bao giờ đặt câu hỏi về vắc xin mình được phát cho hằng năm, chưa bao giờ có lý do gì để nghi ngờ chúng. Mà tại sao tôi lại phải nghi ngờ chứ? Bố tôi đã làm việc cật lực đằng sau những cánh cửa kép đó để tìm ra cách chiến đấu với bệnh dịch. Không. Tôi không thể nghe thêm được nữa. Tôi nhặt cái áo choàng dưới đất lên kẹp vào dưới tay mình.

“Thêm một điều nữa,” Day thì thầm khi tôi đứng lên. Tôi nhìn xuống hắn. Đôi mắt hắn như thiêu đốt tôi. “Cô nghĩ rằng họ chuyển chúng tôi tới trại lao động nếu chúng tôi trượt sao? June, trại lao động duy nhất tồn tại là những nhà xác ở tầng hầm bệnh viện.”

Tôi không dám nán lại thêm nữa. Thay vì thế tôi lạnh lùng quay đi, rời khỏi cái bục, rời khỏi Day. Nhưng trái tim tôi vẫn đập thình thịch trong lồng ngực. Lính gác đang chờ cạnh thang máy đứng nghiêm người hơn khi tôi lại gần. Tôi giữ biểu cảm vô cùng khó chịu trên khuôn mặt mình. “Tháo xích cho hắn,” tôi ra lệnh cho một người trong đám lính. “Đưa hắn xuống khu y tế, để họ chữa cái chân. Cho hắn ít nước và đồ ăn. Nếu không hắn sẽ không qua nổi đêm nay đâu.”

Người lính đưa tay chào nhưng tôi không buồn nhìn anh ta trước khi đóng cửa thang máy lại.