DAY
Tôi lại gặp ác mộng. Lần này là về Tess.
Tôi đang chạy trên những con phố ở Lake. Ở một nơi nào đó trước mắt tôi, Tess cũng đang chạy, nhưng cô bé không biết tôi ở đâu. Em hết quay phải lại quay trái, nháo nhác tìm kiếm khuôn mặt tôi, nhưng tất cả những gì em thấy chỉ là những người xa lạ, cảnh sát và quân lính. Tôi gọi em. Nhưng đôi chân tôi không thể cử động được, như thể tôi đang lội trong bùn đặc vậy.
Tess! Tôi hét lên. Anh ở đây. Ngay sau em này!
Em không nghe thấy tôi. Tôi chỉ biết trơ mắt nhìn em đâm sầm vào một tên lính, và khi em cố chạy trốn khỏi hắn, hắn đã tóm lấy em, xô em ngã xuống nền đất. Tôi hét lên gì đó. Tên lính nâng súng lên chĩa vào Tess. Rồi tôi thấy đó không phải là Tess mà là mẹ tôi, bà đang nằm trong một vũng máu. Tôi muốn chạy về phía bà. Nhưng thay vào đó, tôi lại trốn ở đằng sau ống khói trên mái nhà như một kẻ hèn nhát. Bà chết là vì lỗi của tôi.
Sau đó, đột nhiên tôi thấy mình quay trở lại phòng thí nghiệm của bệnh viện một lần nữa và bác sĩ cùng y tá đang đứng quanh tôi. Tôi nheo mắt vì chói. Một cơn đau đâm xuyên qua chân tôi. Họ lại rạch đầu gối của tôi ra, tách lớp thịt để làm lộ ra phần xương bên dưới, nạo chúng bằng những con dao mổ. Tôi ưỡn cong người và hét to. Một y tá cố gắng ấn tôi xuống. Tay tôi vung lên, đập phải một cái khay khiến nó rơi xuống đất.
“Yên nào! Khỉ thật, nhóc con, tôi sẽ không làm cậu đau đâu.”
Tôi phải mất đến một phút để hoàn toàn tỉnh táo. Quang cảnh bệnh viện mờ ảo thay đổi, và tôi nhận ra mình đang nhìn thẳng lên một cái đèn huỳnh quang và một bác sĩ đang cúi xuống tôi. Ông ta đeo kính và khẩu trang. Tôi hét lên một tiếng và cố gắng vùng dậy. Nhưng tôi đã bị trói vào bàn phẫu thuật bằng hai cái đai.
Viên bác sĩ thở dài và kéo cái khẩu trang xuống. “Nhìn tôi đi. Băng bó cho một tội phạm như cậu trong khi tôi có thể giúp rất nhiều lính từ chiến trường.”
Tôi hoang mang nhìn xung quanh. Lính đứng dọc theo các bức tường của căn phòng bệnh này. Một y tá đang rửa đống dụng cụ đầy máu trong bồn rửa. “Tôi đang ở đâu?”
Viên bác sĩ ném cho tôi một cái nhìn thiếu kiên nhẫn. “Cậu đang ở trong khu y tế của dinh cơ Batalla. Đặc vụ Iparis ra lệnh cho tôi chữa chạy cho cái chân bị thương của cậu. Chúng tôi không được phép để cậu chết trước buổi hành quyết chính thức.”
Tôi nhấc đầu lên cao hết cỡ và nhìn thấy cái chân của mình. Nó được băng bó sạch sẽ. Khi tôi cố gắng di chuyển chân một chút, tôi ngỡ ngàng nhận ra rằng cơn đau đã đỡ hơn trước rất nhiều. Tôi liếc nhìn viên bác sĩ. “Ông đã làm gì?”
Ông ta chỉ nhún vai, sau đó cởi đôi găng ra và bắt đầu rửa tay trong một chậu rửa. “Vá víu một chút. Cậu sẽ có thể chịu được đến buổi hành quyết.” Ông ta ngừng lại. “Không biết đó có phải điều cậu muốn nghe không.”
Tôi nằm phịch xuống cáng và nhắm mắt lại. Cơn đau ở chân đã dịu đi, đúng là cả một sự nhẹ nhõm mà tôi cố gắng tận hưởng, nhưng những mảnh vụn của cơn ác mộng vẫn nấn ná trong đầu tôi, còn mới nguyên tới mức khó mà xua đi nổi. Tess đang ở đâu? Em có sống được một mình khi không có ai chăm sóc không? Cô bé bị cận thị. Ai sẽ giúp em khi em không thể nhìn thấy trong bóng đêm?
Còn mẹ của tôi nữa... tôi không đủ mạnh mẽ để nghĩ đến bà bây giờ.
Ai đó gõ mạnh vào cửa phòng. “Mở cửa ra,” một người đàn ông nói lớn. “Chỉ huy Jameson tới để xem xét tù nhân.” Tù nhân. Tôi mỉm cười khi nghe câu đó. Bọn lính thậm chí còn không thích gọi tôi bằng tên.
Lính gác trong phòng gần như chẳng có thời gian để mở cửa và tránh đường thì Chỉ huy Jameson đã lao vào, rõ ràng là rất khó chịu. Mụ ta búng ngón tay. “Đưa thằng nhóc này ra khỏi cáng và xích nó lại,” mụ ta quát. Sau đó mụ ta ấn thẳng ngón tay vào ngực tôi. “Mày, mày chỉ là một thằng nhóc, mày thậm chí còn chưa vào đại học, mày trượt kỳ Sát hạch! Làm thế nào mà mày có thể láu cá hơn quân lính trên đường phố? Làm thế quái nào mà mày gây ra lắm rắc rối như thế?” Mụ ta nổi đóa lên với tôi. “Tao biết mày phiền toái hơn những gì mày xứng đáng mà. Mày giỏi cái trò làm lính của tao tốn thời gian lắm. Chưa kể tới quân của vài chỉ huy khác nữa.”
Tôi phải nghiến chặt răng để ngăn mình không cãi lại mụ ta. Một vài tên lính nhanh chóng tiến lên tháo những cái đai cáng ra.
Bên cạnh tôi, viên bác sĩ cúi đầu chào. “Nếu bà không phiền, thưa Chỉ huy,” ông ta nói, “có chuyện gì đã xảy ra sao? Chuyện gì đang diễn ra vậy?”
Chỉ huy Jameson ném cho ông ta một cái nhìn tức giận. Ông ta co người lại. “Đám người biểu tình đang đứng trước dinh cơ Batalla,” mụ ta gắt. “Chúng đang tấn công tuần cảnh kia kìa.”
Đám lính lôi tôi ra khỏi cái cáng và kéo tôi đứng lên. Tôi nhăn mặt khi trọng lượng cơ thể chuyển sang cái chân đau. “Người biểu tình?”
“Đúng thế. Đám bạo loạn.” Chỉ huy Jameson túm lấy mặt tôi. “Lính của tao đã bị điều động, điều đó có nghĩa là toàn bộ lịch trình ngày hôm nay của tao đã bị phá vỡ. Một trong những tay cừ nhất của tao đã bị chuyển vào đây với vài vết rạch trên mặt rồi. Những đứa lưu manh bấn thỉu như mày không biết cách cư xứ với lính của bọn tao chút nào.” Mụ ta đẩy mặt tôi ra vẻ ghê tởm rồi quay lưng đi. “Đem hắn đi,” mụ ta ra lệnh cho đám lính đang giữ tôi. “Nhanh chân lên.”
Chúng tôi rời khỏi phòng bệnh. Quân lính hối hả chạy qua chạy lại trên hành lang. Chỉ huy Jameson liên tục đưa tay lên ấn vào tai mình, chăm chú lắng nghe rồi la hét ra lệnh. Khi bị kéo lê ra thang máy, tôi nhìn thấy vài màn hình lớn, những thứ khiến tôi phải dừng lại một giây để nhìn ngắm, tôi chưa từng thấy chúng ở khu Lake, đang truyền chính xác cái mà Chỉ huy Jameson vừa mới nói với chúng tôi. Tôi không thể nghe thấy lời thuyết minh, nhưng dòng tiêu đề thì không thể lẫn vào đâu được: Bạo động bên ngoài dinh cơ Batalla. Các đơn vị đang phản ứng. Chờ chỉ thị mới. Tôi nhận ra đây không phải kênh truyền hình công khai. Đoạn phim chiếu cảnh quảng trường phía trước dinh cơ Batalla với vài trăm người lèn chặt nhau. Tôi thấy có một hàng binh sĩ mặc đồ đen đang cố gắng kiềm chế đám đông ở phía trước. Những tên khác thì chạy dọc các mái nhà và gờ tường, nhanh chóng vào vị trí với súng trường sẵn sàng trên tay. Tôi có thể nhìn rõ một vài người trong đám đông nổi loạn khi đi ngang qua màn hình cuối cùng, những người túm tụm dưới ánh đèn đường.
Vài người trong số họ có một lọn tóc được nhuộm màu đỏ máu.
Rồi chúng tôi cũng tới chỗ thang máy và đám lính xô tôi vào trong. Họ biểu tình vì mình. Suy nghĩ đó khiến lòng tôi tràn ngập nỗi phấn khích lẫn sợ hãi. Quân đội sẽ không tha cho họ. Chúng sẽ nhanh chóng cô lập hoàn toàn những khu ổ chuột và bắt giữ những người gây bạo loạn ở quảng trường không chừa một ai.
Hoặc chúng sẽ giết họ.