← Quay lại trang sách

JUNE

Khi tôi còn bé, có đôi lần anh Metias bị gọi đi để xử lý những cuộc nổi dậy quy mô nhỏ, và sau đó anh sẽ kể lại cho tôi nghe về chúng. Câu chuyện luôn là: tầm một chục người nghèo khổ (thường là thiếu niên, đôi khi lớn hơn) gây rối ở một trong các khu, nổi giận vì những cuộc kiểm dịch hoặc vì thuế má. Sau đó là vài quả bom bụi, rồi tất cả bọn họ đều bị bắt giữ và đưa ra tòa xét xử.

Nhưng tôi chưa từng thấy một cuộc bạo loạn như lần này, với hàng trăm người mạo hiểm mạng sống của mình. Chưa từng có lần nào gần giống với lần này.

“Chuyện gì đang xảy ra với những người đó vậy?” Tôi hỏi Thomas. “Họ mất trí rồi.” Chúng tôi đang đứng trên bậc thềm bên ngoài dinh cơ Batalla, trước mặt là cả đội của anh đang đối diện với đám đông, trong khi những toán lính khác của Chỉ huy Jameson đang đẩy lùi đám đông bằng khiên và dùi cui.

Trước đó, tôi đã nhìn trộm Day khi bác sĩ phẫu thuật chân cho hắn. Tôi tự hỏi có phải lúc này hắn đã tỉnh rồi hay không và cũng đang nhìn thấy cảnh hỗn loạn trên các màn hình trong tòa nhà. Tôi hy vọng là không. Hắn không cần thiết phải thấy những gì mình gây ra. Suy nghĩ về hắn, và lời buộc tội chính phủ Cộng hòa của hắn, rằng chính phủ Cộng hòa đã tạo ra bệnh dịch, giết những đứa trẻ trượt kỳ Sát hạch, làm cơn giận trào lên trong tôi. Tôi rút súng ra khỏi bao. Tốt hơn hết là để nó sẵn sàng như vậy. “Đã từng thấy cảnh nào như thế này chưa?” Tôi hỏi, cố giữ giọng mình bình thản.

Thomas lắc đầu. “Một lần. Cũng lâu rồi.” Vài sợi tóc đen của anh xõa xuống mặt. Nó không được chải ngược lên trau chuốt như thường lệ, trước đó chắc hẳn anh đã ở chỗ đám đông kia. Một tay anh đặt trên khẩu súng cột bên thắt lưng, trong khi tay kia thả lỏng trên khẩu súng trường vắt qua vai. Anh không nhìn tôi. Anh đã không nhìn thẳng vào tôi kể từ cái buổi tối mà anh cố gắng hôn lên môi tôi ở hành lang. “Một đám đần độn,” anh đáp lại. “Nếu chúng không giải tán sớm đi, các chỉ huy chắc chắn sẽ làm chúng phải hối hận.”

Tôi liếc lên để nhìn một vài chỉ huy đang đứng ở ban công dinh cơ Batalla. Giờ trời quá tối để có thể chắc chắn, nhưng tôi không nghĩ Chỉ huy Jameson đang đứng cùng với họ. Nhưng tôi biết bà ta đang ra lệnh qua bộ đàm, bởi vì Thomas đang chăm chú lắng nghe với một tay ấn trên tai. Nhưng dù bà ta đang nói gì thì cũng chỉ là với một mình Thomas, và tôi không thể đoán ra được bà ta đang nói gì với anh. Đám đông bên dưới chúng tôi vẫn tiếp tục xô đẩy. Nhìn cách họ ăn mặc, áo quần rách nát, giày cọc cạch thủng lỗ chỗ, tôi cũng thấy rõ phần lớn họ tới từ những khu nghèo gần bờ hồ. Tôi thầm mong họ sẽ giải tán. Rời khỏi đây đi trước kho tình hình trở nên tệ hơn.

Thomas ngả người qua phía tôi và hất đầu về hướng trung tâm của đám đông. “Nhìn thấy đám đáng khinh đó không?”

Tôi đã để ý thấy từ trước cái mà anh đang chỉ, nhưng tôi vẫn lịch sự dõi theo hướng nhìn của anh. Một nhóm biểu tình với những lọn tóc đỏ, bắt chước lọn tóc dính máu của Day khi hắn bị đưa ra xử. “Chọn sai người hùng rồi,” Thomas tiếp tục. “Day sẽ chết trong vòng chưa tới một tuần nữa.”

Tôi gật đầu một lần nhưng không nói gì cả.

Vài tiếng la hét vang lên trong đám đông. Một toán lính đã xoay xở đi được tới phía sau quảng trường, và giờ thì họ đang quây đám đông lại, đẩy mọi người vào trung tâm quảng trường. Tôi nhăn mặt. Đây không phải là chiến thuật trấn áp đám đông quá khích. Ở trường, chúng tôi được dạy rằng bom bụi và hơi cay là quá đủ cho nhiệm vụ kiểu này. Nhưng lần này tôi không thấy một chút dấu hiệu nào của việc đó, không người lính nào đeo mặt nạ phòng độc. Và ngay lúc này đây, một toán lính khác đã bắt đầu truy bắt những người chạy tản mát bên ngoài quảng trường, nơi những con phố quá hỗn loạn và chật hẹp để biểu tình một cách tử tế.

“Chỉ huy Jameson đang nói gì với anh thế?” Tôi hỏi Thomas.

Mái tóc tối màu của Thomas rơi xuống ngang mắt và giấu đi biểu cảm trên khuôn mặt anh. “Bà ấy nói giữ nguyên ví trị và đợi lệnh.”

Chúng tôi không làm bất cứ điều gì trong khoảng nửa giờ. Tôi giữ một tay trong túi của mình, lơ đãng miết lên mặt dây chuyền của Day. Không hiểu sao, cảnh này làm tôi nhớ tới trận Skiz. Có khi dưới đó lại có vài người trong cái đám tấn công tôi hồi ấy.

Đó là khi tôi để ý thấy những người lính chạy dọc theo mái những tòa nhà xung quanh quảng trường. Một vài người vội vã chạy trên các gờ tường, trong khi những người khác đã xếp thành hàng thẳng trên mái các tòa nhà. Kỳ quặc. Thông thường, quân lính mặc áo có dây tua rua màu đen và một hàng khuy bạc trên. Nhưng những người lính này không có khuy trên áo khoác. Thay vào đó, một sọc trắng chạy chéo qua ngực họ và băng cuốn quanh cánh tay của họ màu xám. Tôi mất một giây để nhận ra họ là ai.

“Thomas.” Tôi vỗ nhẹ vào tay anh và chỉ về phía các mái nhà. “Những người hành hình.”

Mặt anh không lộ vẻ ngạc nhiên, mắt anh không một chút cảm xúc. Anh hắng giọng. “Đúng là họ.”

“Họ đang làm gì ở đây?” Tôi cao giọng. Tôi liếc nhìn xuống những người biểu tình giữa quảng trường, sau đó lại nhìn lên nóc nhà. Không tay lính nào có bom bụi và hơi cay. Thay vì thế, mỗi người có một khẩu súng đeo qua vai. “Họ không giải tán những người đó, Thomas. Họ đang bao vây những người đó.”

Thomas ném cho tôi một cái nhìn nghiêm khắc. “Bình tĩnh lại đi, June. Chú ý vào đám đông ấy.”

Khi mắt tôi quay lại nóc những tòa nhà, tôi để ý thấy Chỉ huy Jameson đang trèo lên nóc dinh cơ Batalla với một đám lính hộ tống. Bà ta nói vào bộ đàm.

Một vài giây trôi qua. Một cảm giác kinh khủng dâng lên trong lồng ngực tôi, tôi biết mọi chuyện sẽ dẫn tới đâu.

Thomas đột nhiên lẩm bẩm cái gì đó vào micro của mình. Đáp lại một mệnh lệnh. Tôi liếc nhìn anh. Anh chạm phải cái nhìn của tôi trong một giây, và rồi anh nhìn vào phần còn lại của đội tuần tra đang đứng trên bậc thềm cùng với chúng tôi. “Bắn tự do!” Anh hét lên.

“Thomas!” Tôi muốn nói nhiều hơn, nhưng ngay lúc đó, tiếng súng lập tức phát ra từ khắp các nóc nhà và bậc thềm. Tôi lao về phía trước. Tôi không biết mình định làm gì nữa, vẫy tay ở phía trước đám lính? Nhưng Thomas đã tóm lấy vai tôi trước khi tôi kịp bước tới.

“Lùi lại, June!”

“Bảo lính của anh hạ súng xuống,” Tôi hét lên và cố thoát khỏi sự níu kéo của anh ta. “Nói với họ...”

Đó là khi Thomas ném mạnh tôi xuống nền đất, mạnh tới nỗi tôi cảm thấy vết thương ở bên hông toạc ra.

“Chết tiệt, June,” anh ta nói. “Lùi lại!”

Mặt đất lạnh tới không ngờ. Tôi co người lại trong một thoáng bối rối, không thể cử động được gì. Tôi không thực sự hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Vùng da quanh vết thương của tôi nóng ran. Đạn bay như mưa xuống quảng trường. Người trong đám đông gục xuống như những con dê trong cơn lũ. Thomas, dừng lại. Xin hãy dừng lại. Tôi muốn đứng dậy, hét thẳng vào mặt anh ta, và cho anh ta ăn đòn. Anh Metias sẽ giết anh vì chuyện này, Thomas, nếu anh ấy còn sống. Nhưng thay vào đó tôi bịt tai lại. Tiếng súng nổ inh tai.

Vụ nổ súng chỉ diễn ra trong một phút, nhưng cứ như thể nó kéo dài mãi mãi vậy. Khi Thomas cuối cùng cũng hô lên lệnh ngừng bắn, những người còn sống trong đám đông quỳ gục xuống và giơ hai tay qua đầu. Binh lính ập tới, còng tay họ ra sau lưng, dồn họ thành những nhóm nhỏ. Tôi bò dậy. Hai tai tôi vẫn còn ong ong sau những loạt đạn... Tôi nhìn quét qua khung cảnh đầy máu, xác người và tù binh. Có 97 hay 98 người bị chết. Không, ít nhất phải 120. Hàng trăm người nữa bị bắt giữ. Tôi thậm chí còn không đủ tập trung để đếm.

Thomas liếc nhìn tôi trước khi bước xuống khỏi bục, khuôn mặt anh ta tối sầm, thậm chí là có vẻ hối lỗi, nhưng tôi biết với một cảm giác nôn nao rằng anh ta cảm thấy tội lỗi chỉ vì đã đẩy tôi ngã xuống đất. Chứ không phải vì cuộc tàn sát mà anh ra đang bỏ lại phía sau. Anh ta quay trở lại dinh cơ Batalla cùng vài nguời lính. Tôi quay mặt đi để không phải nhìn thấy anh ta.