← Quay lại trang sách

DAY

Chúng tôi đi lên vài tầng cho tới khi tôi nghe thấy tiếng dây xích thang máy kêu lạo xạo chuẩn bị dừng lại. Hai tên lính kéo tôi vào một hành lang quen thuộc. Chúng đang đưa tôi quay trở lại phòng giam, tôi đoán vậy, ít nhất là cho đến lúc này. Lần đầu tiên kể từ khi tỉnh dậy trên băng ca, tôi nhận ra mình đang kiệt sức và gục mặt xuống ngực. Chắc tay bác sĩ đã tiêm cho tôi thứ gì đó để tôi không quẫy đạp trong quá trình phẫu thuật. Mọi thứ xung quanh tôi mờ đi như thể tôi đang chạy nước rút.

Rồi đám lính đột ngột dừng lại sau một nửa quãng đường dọc theo hành lang, cách buồng giam của tôi một khoảng khá xa. Tôi ngước nhìn lên với một thoáng ngạc nhiên. Chúng tôi đang đứng ở bên ngoài một trong những căn phòng mà tôi đã để ý thấy trước đó, căn phòng với những ô cửa sổ bằng kính trong suốt. Phòng thấm vấn. Vậy đấy. Chúng muốn moi thêm thông tin trước khi xử tử tôi.

Tiếng tĩnh điện, sau đó là một giọng nói phát ra từ tai nghe của một trong những tên lính. Tên lính đó gật đầu. “Đưa hắn vào trong,” hắn nói. “Đại úy nói anh ấy sẽ tới ngay.”

Tôi đứng ở bên trong, chờ đợi từng phút trôi qua. Lính canh với khuôn mặt vô cảm đứng ngay cạnh cửa, trong khi hai tên khác giữ lấy hai cánh tay bị xích của tôi. Tôi biết căn phòng này kiểu gì cũng được cách âm... nhưng tôi thề là mình nghe thấy âm thanh của súng và những rung động của tiếng hét từ xa vọng lại. Tim tôi đập mạnh. Quân lính chắc hẳn đang xả súng vào đám đông ở quảng trường. Họ đang chết vì tôi sao?

Thời gian cứ trôi đi. Tôi chờ đợi. Mí mắt chỉ muốn sụp xuống. Tôi chẳng muốn gì hơn là được cuộn tròn trong cái xó của phòng giam và ngủ.

Cuối cùng, tôi cũng nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần. Cửa phòng bật mở và một gã đàn ông trẻ mặc đồ đen xuất hiện, mái tóc tối màu xõa xuống hai mắt. Cầu vai màu bạc ở cả hai bên vai. Những tên lính khác gõ hai gót giày thẳng hàng nhau.

Gã đàn ông phẩy tay về phía họ. Giờ thì tôi nhận ra hắn là ai rồi. Chính là gã đại úy đã bắn chết mẹ tôi. June đã từng nhắc đến hắn trước đây. Thomas. Chỉ huy Jameson hẳn là đã sai hắn tới đây.

“Cậu Wing,” hắn nói. Hắn tiến về phía tôi, hai tay khoanh trước ngực. “Thật là vinh hạnh khi được chính thức gặp cậu. Tôi đã bắt đầu lo lắng rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội ấy.”

Tôi ép bản thân phải im lặng. Hắn trông không thoải mái khi phải ở cùng phòng với tôi, và biểu cảm của hắn cho thấy hắn thực sự ghét tôi.

“Chỉ huy của tôi muốn tôi hỏi cậu một vài câu hỏi thủ tục trước ngày hành quyết. Chúng tôi sẽ cố giữ cho không khí thật thân tình, mặc dù dĩ nhiên là chúng ta đã có một khởi đầu không ra sao.”

Tôi không thể không bật cười. “Thật sao? Mày nghĩ thế à?”

Thomas không trả lời, nhưng tôi thấy hắn nuốt khan nặng nề trong nỗ lực kiềm chế bản thân. Hắn với lấy áo choàng của mình và rút ra một cái điều khiển nhỏ màu xám. Hắn hướng nó về phía bức tường trống không của căn phòng. Màn chiếu xuất hiện. Vài báo cáo của cảnh sát, với ảnh của một người mà tôi không nhận ra.

“Tôi sẽ cho cậu xem một loạt hình ảnh, cậu Wing,” hắn nói. “Những người cậu thấy sau đây bị tình nghi có liên quan đến quân Ái quốc.”

Quân Ái quốc từng cố gắng chiêu mộ tôi nhưng thất bại. Những lời nhắn bí ẩn viết nguệch ngoạc trên những bức tường ở con ngỗ nơi tôi ngủ. Một người theo đuôi trên một góc phố lén đưa tôi một lời nhắn. Một gói tiền nhỏ kèm theo lời gợi ý gia nhập. Sau một thời gian cứ lờ đi những lời đề nghị, tôi không còn nghe gì thêm về họ nữa. “Tao chưa từng làm việc với quân Ái quốc,” tôi gắt lên. “Nếu tao có bao giờ giết người, thì tao sẽ làm điều đó theo cách của riêng mình.”

“Cậu có thể cam đoan không liên quan tới chúng nhưng biết đâu cậu lại tình cờ gặp một vài trong số đó. Và biết đâu cậu lại muốn giúp đỡ chúng tôi tìm ra chúng.”

“Ờ, chắc chắn rồi. Mày giết mẹ tao. Mày mong tao sẽ hết sức giúp mày à? Mơ đi.”

Thomas lại cố lờ tôi đi. Hắn liếc nhìn bức ảnh đầu tiên được chiếu trên tường. “Biết người này chứ?”

Tôi lắc đầu. “Chưa từng thấy.”

Thomas bấm điều khiển. Một bức ảnh khác xuất hiện. “Thế còn cái này?”

“Chịu.”

Một bức ảnh khác. “Thế còn cái này?”

“Chịu.”

Giờ một người xa lạ nữa lại hiện lên trên tường. “Nhìn thấy cô gái này bao giờ chưa?”

“Chưa từng thấy trong đời.”

Thêm những gương mặt lạ hoắc khác. Thomas lướt qua chúng mà chẳng thèm chớp mắt hoặc đặt câu hỏi về những câu trả lời của tôi. Đúng là một thằng bù nhìn ngu ngốc. Tôi quan sát hắn trong khi chúng tôi tiếp tục, trong đầu thầm ước mình không bị trói để có thể đánh thằng này một trận bẹp rúm luôn.

Nhiều ảnh hơn. Nhiều gương mặt xa lạ hơn. Thomas không thèm thắc mắc dù chỉ một trong những câu trả lời cụt lủn của tôi. Trên thực tế, dường như hắn nóng lòng mong đến lúc được rời khỏi căn phòng này và tránh xa khỏi tôi.

Rồi một tấm ảnh xuất hiện với hình ảnh của một người mà tôi biết. Tấm ảnh mờ mờ cho thấy hình một cô gái với mái tóc dài, dài hơn mái tóc ngắn kiểu bốp mà tôi nhớ. Không có hình xăm dây leo. Có vẻ như Kaede là thành viên của quân Ái quốc.

Tôi không dám để biểu cảm khuôn mặt lộ ra rằng tôi nhận ra cô ta. “Này,” tôi nói. “Nếu tao biết bất kỳ ai trong đám người này, mày có thực sự nghĩ rằng tao sẽ nói với mày không?”

Thomas đang cố hết sức để giữ bình tĩnh. “Chỉ có thế thôi, cậu Wing ạ.”

“Ồ, thôi nào, đâu chỉ có thế thôi đâu. Tao có thể nói rằng mày sẵn sàng làm bất cứ việc gì để đổi lấy việc được đấm vào cái mặt tao. Vậy thì làm đi. Tao thách đấy.”

Đôi mắt hắn ánh lên vẻ tức tối nhưng hắn vẫn cố kiềm chế. “Tôi được lệnh hỏi cậu vài câu hỏi,” hắn nói với giọng như sít lại. “Thế thôi. Chúng ta dừng ở đây.”

“Tại sao? Mày sợ tao hay có vấn đề gì à? Chỉ đủ dũng cảm để bắn mẹ người ta thôi à?”

Thomas nheo mắt rồi nhún vai. “Chỉ là bớt đi một mụ lưu manh bẩn thỉu thôi mà.”

Tôi nắm chặt tay và nhổ thẳng vào mặt hắn.

Đó dường như là giọt nước tràn ly. Hắn dùng tay trái đấm thằng vào hàm tôi, và đầu tôi giật sang một bên. Mắt tôi nổ đom đóm.

“Mày tưởng mày là ngôi sao, đúng không?” hắn nói. “Chỉ vì mày gây ra mấy trò phá hoại và bố thí cho đám cặn bã đường phố sao? Vậy để tao nói với mày một bí mật nhé. Tao cũng đến từ khu ổ chuột đấy. Nhưng tao làm đúng luật. Tao nỗ lực vươn lên, tao giành được sự kính trọng của đất nước này. Còn cái đám người chúng mày chỉ ngồi đó, kêu ca và trách cứ chính phủ vì cái số phận đen đủi của chúng mày. Một lũ lưu manh lười biếng, bẩn thỉu.” Hắn lại đấm tôi một lần nữa. Đầu tôi bật ra sau, miệng nếm thấy vị máu. Người tôi run lên vì đau. Hắn túm lấy cổ áo kéo tôi lại gần. Xích va vào nhau loảng xoảng. “Cô Iparis nói với tao về những việc mày làm với cô ấy ngoài đường phố. Sao mày dám mon men đến gần những người ở tầng lớp như cô ấy.”

À. Ra đây mới là thứ làm hắn thực sự khó chịu, tôi đoán là hắn đã phát hiện ra nụ hôn. Tôi không thế ngăn mình nhoẻn miệng cười, mặc dù mặt tôi co rúm lại vì đau. “Aaaa. Đó là lý do mày buồn à? Tao đã thấy cách mày nhìn cô ta. Mày thèm cô ta quá mà, phải không? Đó có phải cũng là một điều mà mày cố giành được không thằng lỏi? Không muốn làm mày vỡ mộng nhưng tao chẳng ép uổng cô ta làm gì cả đâu.”

Một cơn cuồng nộ đỏ ngầu vụt qua khuôn mặt hắn. “Cô ấy chờ đợi ngày mày bị hành quyết, Wing à. Tao đảm bảo với mày đấy.”

Tôi cười vào mặt hắn. “Đúng là thảm hại, nhỉ? Này, tao sẽ làm mày cảm thấy tốt hơn nhé. Tao sẽ kể cho mày nghe cảm giác của nụ hôn đó. Nghe kể về chuyện đó cũng là một điều tuyệt vời đấy, phải không?”

Thomas tóm lấy cổ tôi. Tay hắn đang run lên. “Tao sẽ cẩn thận hơn nếu là mày đấy, nhóc con,” hắn làu bàu. “Có lẽ mày đã quên rằng mày vẫn còn một thằng anh và một thằng em nữa rồi nhỉ. Cả hai thằng đều nằm trong sự kiểm soát của chính quyền Cộng hòa đấy. cấn thận cái lưỡi của mày, trừ phi mày muốn thấy xác bọn chúng xếp hàng cạnh xác mẹ mày.”

Hắn đấm tôi thêm cú nữa, rồi một đầu gối của hắn thụi vào bụng tôi. Tôi hổn hển lấy hơi. Tôi hình dung ra hình ảnh Eden và anh John, ép bản thân phải bình tĩnh và quên đi cơn đau. Mạnh mẽ lên. Đừng để hắn đánh bại mày.

Hắn đánh tôi thêm hai phát nữa. Giờ thì hơi thở hắn đã nặng nhọc, với một nỗ lực lớn, hắn hạ tay xuống và thở hắt ra. “Thế là đủ rồi đấy, Wing ạ,” hắn nói khe khẽ. “Tao sẽ gặp mày vào ngày hành quyết.”

Tôi không thể nói được vì cơn đau, nên tôi chỉ cố giữ mắt mình tập trung vào hắn. Hắn có một biểu cảm khác lạ, như thể hắn tức giận hoặc thất vọng vì tôi đã khiến hắn không giữ đúng kỷ luật.

Hắn quay đi và rời khỏi phòng mà không nói thêm một lời nào.