JUNE
Tối hôm đó, Thomas đứng ngoài cửa nhà tôi nửa tiếng đồng hồ, thử đến cả chục kiểu xin lỗi. Anh ta thực lòng hối lỗi. Anh ta không định làm tôi đau. Anh ta chỉ không muốn tôi trái lệnh Chỉ huy Jameson. Anh ta không muốn tôi gặp rắc rối. Anh ta chỉ cố bảo vệ tôi.
Tôi ngồi trên trường kỷ cùng với Ollie, nhìn vô định. Tôi không thể xóa âm thanh của những khẩu súng máy ấy ra khỏi đầu mình. Thomas luôn giữ đúng kỷ luật.
Hôm nay cũng không có gì khác. Anh ta không do dự, dù chỉ là một giây, mà lập tức tuân lệnh chỉ huy của chúng tôi. Anh ta tiến hành vụ tàn sát như thể anh ta chuẩn bị cho một trận càn quét dịch bệnh thông thường hoặc cho một buổi gác đêm ở sân bay. Giữa việc anh ta thi hành mệnh lệnh một cách quá máy móc và việc anh ta thậm chí còn không biết rằng chính sự máy móc đó là điều tôi muốn anh ta phải xin lỗi, tôi chẳng hiểu việc nào là tệ hơn nữa.
“June, em có nghe anh không?”
Tôi tập trung vào việc gãi gãi tai Ollie. Những cuốn sổ ghi chép cũ của anh Metias nằm rải rác trên mặt bàn uống trà cùng với một vài album ảnh của bố mẹ. “Anh đang tốn thời gian vô ích đấy,” tôi đáp lại anh ta.
“Làm ơn. Cho anh vào đi. Anh muốn gặp em.”
“Tôi sẽ gặp anh vào ngày mai.”
“Anh sẽ không vào lâu đâu, anh hứa. Anh thực lòng xin lỗi.”
“Thomas, tôi sẽ gặp anh vào ngày mai.”
“June...”
Tôi cao giọng. “Tôi nói là tôi sẽ gặp anh vào ngày mai.”
Im lặng.
Tôi chờ thêm một phút nữa, cố gắng làm mình sao nhãng bằng cách tiếp tục vuốt ve Ollie. Sau một lúc tôi đứng dậy nhìn qua lỗ cửa. Hành lang trống không.
Khi chắc rằng anh ta đã đi hẳn, tôi nằm thao thức trên trường kỷ thêm một giờ nữa. Tâm trí tôi chạy từ những sự kiện ở quảng trường, tới hình ảnh Day trên mái nhà, tới lời buộc tội khủng khiếp của hắn về bệnh dịch, về kỳ Sát hạch, rồi quay lại với Thomas. Cái gã Thomas đã tuân lệnh Chỉ huy Jameson mà không thèm thắc mắc lấy một lời là một Thomas khác với người từng lo lắng cho sự an toàn của tôi ở khu Lake. Khi mới lớn, Thomas là một người vụng về nhưng luôn lịch sự, đặc biệt là với tôi. Hoặc có lẽ chính tôi mới là kẻ thay đổi. Khi tôi truy lùng gia đình Day và chứng kiến Thomas bắn chết mẹ hắn, khi ngày hôm nay tôi đứng nhìn đám đông tại quảng trường bị bắn hạ... tôi chỉ đứng đó trong cả hai lần mà chẳng làm gì cả. Có phải điều đó khiến tôi cũng giống như Thomas? Có phải chúng tôi đang làm điều đúng đắn khi thực hiện theo mệnh lệnh? Có chắc chắn là chính phủ Cộng hòa biết điều gì là tốt nhất không?
Và về những việc Day đã nói với tôi chiều nay... nghĩ đến đó tôi lại nổi giận. Bố tôi đã từng làm việc đằng sau những cánh cửa kép ấy, anh Metias đã được Chian chỉ dẫn giám sát kỳ Sát hạch. Tại sao chúng tôi lại muốn đầu độc và giết người dân của chính đất nước mình chứ?
Tôi thở dài, ngồi dậy và cầm một cuốn sổ nhật ký của anh Metias lên khỏi bàn nước.
Ghi chép này nói về một tuần mệt mỏi với nhiệm vụ thu dọn tàn tích sau khi cơn bão Elijah đi qua Los Angeles. Một ghi chép khác kể chi tiết về tuần đầu tiên anh làm việc trong đội tuần tra của Chỉ huy Jameson. Ghi chép thứ ba thì ngắn thôi, chỉ dài có một đoạn, phàn nàn về việc phải trực đêm hai ca liên tiếp. Nó làm tôi mỉm cười. Tôi vẫn còn nhớ những lời anh nói. “Anh cố lắm mới không ngủ gật,” anh Metias đã nói với tôi như thế sau đêm trực đầu tiên của mình. “Bà ấy thực sự nghĩ rằng bọn anh có thể canh gác bất kỳ thứ gì sau khi làm việc xuyên đêm sao? Ngày hôm nay anh đã quá mệt mỏi tới mức kể cả Thủ tướng Thuộc địa có bước vào dinh cơ Batalla thì anh cũng chẳng biết gì ấy chứ.”
Tôi cảm thấy một giọt nước mắt đang lăn trên má mình và nhanh chóng lau nó đi. Ollie rên rỉ bên cạnh tôi. Tôi vươn tay ra luồn vào đám lông mỏng màu trắng ở cổ nó, còn nó thì thở dài gối đầu lên đùi tôi.
Anh Metias từng bực bội với những thứ nhỏ nhặt như thế.
Mắt tôi trĩu xuống khi tôi tiếp tục đọc. Chữ nghĩa bắt đầu nhòe vào nhau trên trang giấy, cho tới khi tôi không thể hiểu chúng viết những gì nữa. Lúc đó, tôi mới đặt đống ghi chép sang một bên và chìm vào giấc ngủ.
Day xuất hiện trong những giấc mơ của tôi. Hắn nắm lấy tay tôi, tim tôi đập mạnh vì sự đụng chạm ấy. Tóc hắn xõa trên vai như một tấm lụa, một lọn tóc trong đó đỏ thẫm màu máu, và đôi mắt hắn trông thật đau đớn. “Mình không giết anh trai cậu.” Hắn kéo tôi lại gần. “Mình thề với cậu, mình không làm thế.”
Khi tỉnh dậy, tôi nằm một lúc để những lời của Day chạy qua tâm trí mình. Mắt tôi lơ đãng nhìn tới chỗ bàn để máy tính. Mọi việc đã diễn ra như thế nào vào cái đêm định mệnh ấy? Nếu Day ném con dao vào vai anh Metias thì làm thế nào mà cuối cùng nó lại cắm vào lồng ngực của anh tôi? Suy nghĩ thoáng qua đó tôi làm tim tôi đau nhói. Tôi nhìn Ollie.
“Ai là người muốn làm hại anh Metias?” tôi hỏi nó. Ollie nhìn lại tôi với ánh mắt buồn rầu. “Và tại sao chứ?”
Vài phút sau đó, tôi ép mình đứng dậy khỏi trường kỷ rồi tiến tới bàn và bật máy tính lên.
Tôi quay lại với biên bản vụ án từ Bệnh viện Trung tâm. Bốn trang chữ và một trang ảnh. Tôi quyết định quan sát kỹ hơn những tấm ảnh. Nói cho cùng, Chỉ huy Jameson chỉ cho tôi có vài phút để phân tích xác của anh Metias, và tôi đã sử dụng thời gian đó một cách không hiệu quả, nhưng làm sao mà tôi tập trung được? Tôi chưa bao giờ nghi ngờ rằng thủ phạm là bất cứ ai ngoại trừ Day. Tôi đã không hề xem xét những tấm ảnh kỹ lưỡng như đáng ra tôi phải thế.
Giờ thì tôi kích đúp vào tấm ảnh đầu tiên và phóng to nó ra toàn màn hình. Tấm ảnh làm tôi choáng váng. Anh Metias giá lạnh, khuôn mặt không có sức sống nhìn thẳng lên trời, còn mái tóc của anh trải rộng thành hình tròn nhỏ bên dưới đầu. Máu loang trên áo anh. Tôi hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, tự nhủ rằng lần này mình phải thật tập trung. Trước đó tôi đã cố găng đọc được hết đống chữ trong biên bản, nhưng tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nghiên cứu những tấm ảnh này. Bây giờ thì tôi buộc phải làm thế. Tôi mở mắt ra và tập trung vào những tấm ảnh chụp xác anh trai mình. Giá như tôi kiểm tra các vết thương tại hiện trường kỹ hơn khi có cơ hội.
Đầu tiên, tôi kiểm tra chắc chắn rằng con dao trong ảnh thực sự đã cắm vào ngực anh. Một chút máu dính ở cán dao. Tôi không thể nhìn thấy chút lưỡi dao nào. Sau đó, tôi nhìn tới vai của anh Metias.
Mặc dù nó bị ống tay áo của anh che mất, tôi vẫn có thể thấy một vết máu tròn khá lớn dính trên vải. Tất cả không thể nào đều tràn ra từ ngực - hẳn phải có một vết thương khác ở đây. Tôi phóng to tấm ảnh ra lần nữa. Không thấy gì, quá mờ. Kể cả khi có một vết dao khác trên vai anh, tôi cũng không thể thấy được từ góc nhìn này.
Tôi đóng tấm ảnh lại và mở cái khác ra.
Đó là khi tôi phát hiện ra một điều. Tất cả những tấm ảnh trong này đều chụp từ cùng một góc, vì vậy mà tôi hầu như không thể phân tích các chi tiết trên vai anh và thậm chí cả trên con dao. Tôi nhăn mày. Bộ ảnh chụp hiện trường quá tệ. Tại sao họ không chụp ảnh vết thương gần hơn? Tôi xem qua bản báo cáo một lần nữa, tìm kiếm những trang mà tôi có thể đã bỏ qua. Nhưng chỉ có thế. Tôi trở về trang cũ, sau đó cố gắng lý giải nó.
Có thể những tấm ảnh khác đã bị lọc ra. Biết đâu Chỉ huy Jameson đã cố tình loại chúng ra để tránh làm tôi đau lòng? Tôi lắc đầu. Không, điều đó thật ngu ngốc. Nếu thế bà ta sẽ không gửi kèm bất cứ tấm ảnh nào cùng với biên bản này. Tôi nhìn chăm chú vào màn hình, rồi đánh liều hình dung ra một cách lý giải khác.
Có khi nào Chỉ huy Jameson loại chúng ra vì muốn giấu tôi điều gì đó?
Không, không. Tôi ngồi ngả người ra và nhìn kỹ tấm ảnh đầu tiên một lần nữa. Tại sao Chỉ huy Jameson lại muốn giấu tôi chi tiết về vụ án giết anh trai tôi? Bà ta yêu quý lính của mình. Bà ta cũng rất buồn vì cái chết của anh Metias, bà ta thậm chí còn chuẩn bị cho đám tang của anh ấy. Bà ta đã muốn có anh trai tôi trong đội tuần tra của mình. Bà ta là người đưa anh ấy lên làm đại úy.
Nhưng tôi ngờ rằng người chụp ảnh hiện trường không quá vội vã tới mức chỉ chụp được một bộ ảnh tệ hại như thế này.
Tôi nghĩ về chuyện này theo nhiều hướng, nhưng kết luận cuối cùng luôn chỉ có một. Đây là một biên bản không hoàn chỉnh. Tôi bực bội luồn những ngón tay qua tóc. Tôi không hiểu gì hết.
Đột nhiên, tôi nhìn kỹ con dao trong tấm ảnh hơn. Nó sần lên, và các chi tiết gần như không thể bị nhận ra, nhưng có gì đó gợi lên một ký ức cũ khiến tôi nôn nao. Vết máu trên cán dao sẫm màu, nhưng cũng có một vết khác ở đây, sẫm màu hơn vết máu. Đầu tiên tôi nghĩ đó là một chi tiết khắc mờ trên cán dao, nhưng những vết này lại đè lên vết máu. Chúng trông đen, dày và sần sùi. Tôi cố nhớ lại con dao trông như thế nào vào cái đêm mọi chuyện xảy ra, khi tôi có cơ hội nhìn nó tận mắt.
Những vết đen này trông như vết mỡ bôi trơn súng. Nó gần giống với vết mỡ ở trên trán Thomas khi tôi mới thấy anh ta vào tối hôm đó.