← Quay lại trang sách

DAY

Khi June tới gặp tôi vào sáng hôm sau, đến cả cô ta cũng sốc, dù chỉ trong một thoáng, trước hình ảnh của tôi, cả người ngả vào bức tường phòng giam. Tôi nghiêng đầu về hướng cô ta. Cô ta ngần ngại trước dáng vẻ của tôi nhưng đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“Tôi đoán là cậu đã làm ai đó tức giận,” cô ta nói rồi búng ngón tay về phía đám lính. “Tất cả ra ngoài. Tôi muốn nói chuyện riêng với tù nhân.” Cô ta cũng gật đầu với những máy quay an ninh đặt ở các góc phòng. “Và tắt cả những cái này nữa.”

Tên lính phụ trách cả nhóm đưa tay chào. “Vâng, thưa sếp.” Trong lúc mấy tên lính nhanh chóng tắt máy quay, tôi thấy cô ta lấy hai con dao ra khỏi bao đeo ở thắt lưng. Có vẻ như mình cũng làm cô ta nổi giận rồi thì phải. Một tràng cười bật ra khỏi cổ họng tôi, biến thành một cơn ho. Tốt thôi, tôi đoán là chúng tôi phải giải quyết một lần cho xong.

Khi đám lính đã rời đi và cánh cửa đóng lại đằng sau June, cô ta tiến tới quỳ xuống cạnh tôi. Tôi chờ đợi lưỡi dao liếm lên làn da mình.

“Day.”

Cô ta vẫn chưa làm gì cả. Thay vì thế, cô ta giắt hai con dao trở lại thắt lưng và lấy ra một bi đông nước. Tôi đoán có lẽ chỉ là dàn cảnh cho đám lính xem. Cô ta té chút nước mát lên mặt tôi. Tôi hơi né một chút, nhưng rồi cũng mở miệng ra và cố hớp một ít nước. Nước chưa bao giờ ngon như thế.

June rót một chút nước vào thằng miệng tôi, rồi đặt cái bi đông sang một bên. “Mặt cậu trông kinh quá.” Có sự lo lắng, và còn điều gì khác nữa, trong biểu cảm của cô ta. “Ai đã làm việc này với cậu?”

“Cô thật tử tế vì đã hỏi.” Tôi ngạc nhiên là cô ta còn quan tâm đến chuyện đó. “Cô có thể cảm ơn anh bạn đại úy của cô.”

“Thomas?”

“Chính hắn. Tôi không nghĩ là hắn vui vẻ gì khi tôi có được nụ hôn của cô còn hắn thì không. Nên hắn đã thẩm vấn tôi về quân Ái quốc. Có vẻ như Kaede là người của quân Ái quốc. Trái đất tròn nhỉ?”

Nỗi tức giận lóe lên trên gương mặt June. “Anh ta không hề đề cập về việc này với tôi. Tối hôm qua anh ta... được rồi, tôi sẽ bàn việc này với Chỉ huy Jameson.”

“Cảm ơn.” Tôi chớp mắt để nước rơi khỏi mi. “Tôi đã tự hỏi khi nào thì cô tới.” Tôi ngập ngừng trong giây lát. “Cô có tin gì về Tess chưa? Cô bé còn sống không?”

June nhìn xuống. “Xin lỗi,” cô ta đáp. “Tôi không có cách nào biết cô bé đang ở đâu. Cô bé chắc vẫn an toàn, chừng nào còn hoạt động kín đáo. Tôi không nhắc đến cô bé với bất cứ ai. Nó không xuất hiện trong bất kỳ danh sách bị bắt giữ... hay tử vong nào gần đây cả.”

Tôi lo lắng vì không có tin mới nhưng cùng lúc lại thấy nhẹ nhõm. “Anh em của tôi sao rồi?”

June mím chặt môi. “Tôi không có cách nào để tiếp cận Eden, mặc dù tôi biết chắc là thằng bé còn sống. John thì vẫn đang trong tình trạng khá khẩm nhất mà ta có thể mong đợi được ở đây.” Khi cô ta ngước lên lần nữa, tôi thấy vẻ hoang mang và buồn bã trong đôi mắt cô ta. “Tôi xin lỗi vì hôm qua cậu đã phải chịu đựng Thomas.”

“Ừm, cảm ơn cô,” tôi thì thầm. “Có lý do đặc biệt nào khiến cô tốt với tôi hơn bình thường không vậy?”

Tôi không mong June nghiêm túc nhìn nhận câu hỏi của tôi, nhưng cô ta đã làm thế. Cô ta nhìn tôi chằm chằm, rồi ngồi quỳ xuống đối diện tôi. Hôm nay, trông cô ta có vẻ khác. Thờ ơ, có lẽ, thậm chí là buồn nữa. Ngờ vực. Một biểu cảm mà tôi chưa từng thấy, kể cả vào lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau trên phố. “Cô có gì phiền lòng ư?”

June im lặng một lúc lâu, đôi mắt cứ dán chặt xuống nền nhà. Cuối cùng, cô ta cũng nhìn tôi. Cô ta đang tìm kiếm thứ gì đó, tôi chợt nhận ra. Có phải cô ta đang tìm cách để tin tưởng tôi? “Tối qua tôi đã nghiên cứu biên bản vụ án của anh tôi.” Giọng cô ta cứ nhỏ dần đi tới mức tôi phải nghiêng về phía trước mới nghe được.

“Và?” tôi nói.

Mắt June thăm dò mắt tôi. Cô ta lại lưỡng lự. “Day, cậu có thể nói, thành thật và chắc chắn, rằng... cậu không giết anh Metias không?”

Hẳn cô ta đã phát hiện ra điều gì đó. Cô ta muốn một lời thú tội. Đêm ở bệnh viện quay trở lại trong suy nghĩ của tôi, tôi giả trang, Metias dõi theo tôi khi tôi bước vào bệnh viện, bác sĩ trẻ bị tôi bắt làm con tin, đạn dội ngược ra từ tủ đông lạnh. Cú ngã từ trên cao xuống đất. Sau đó là cuộc chạm trán với Metias, cách tôi ném con dao của mình về phía anh ta. Tôi đã nhìn thấy nó cắm vào vai anh ta, xa ngực tới mức chắc chắn nó không thể giết anh ta được. Tôi nhìn thẳng vào mắt June.

“Tôi không giết anh trai cô,” tôi đáp. Tôi đưa tay ra chạm vào tay cô và nhăn mặt vì cơn đau chạy xuyên lên cánh tay. “Tôi không biết ai đã làm thế. Dẫu sao, tôi cũng xin lỗi vì đã làm anh ấy bị thương, nhưng tôi phải tự cứu lấy mình. Giá như tôi có nhiều thời gian hơn để nghĩ cho kỹ.”

June lặng lẽ gật đầu. Gương mặt cô nhìn đau lòng tới mức trong giây lát tôi đã ước rằng mình có thể ôm cô. Ai đó cần phải ôm cô. “Tôi thực sự nhớ anh ấy,” cô thì thầm. “Tôi cứ tưởng rằng anh ấy sẽ ở bên mình thật lâu, cậu hiểu không, một ai đó mà tôi luôn có thể dựa vào. Anh ấy đã là tất cả những gì tôi còn lại. Vậy mà giờ anh ấy mất rồi, tôi ước gì mình biết tại sao.” Cô lắc đầu chầm chậm như thể chấp nhận thất bại và rồi lại đưa mắt nhìn tôi. Nỗi buồn khiến cô đẹp tới phi lý, như tuyết bao phủ trên vùng đất khô cằn. “Và tôi không hiểu tại sao. Đó mới là phần tệ nhất, Day ạ. Tôi không biết tại sao anh ấy chết. Tại sao ai đó lại muốn anh ấy chết?”

Những lời của cô giống với suy nghĩ của tôi về mẹ mình tới mức tôi gần như không thể thở nổi. Tôi không biết rằng June đã mất cả cha lẫn mẹ, mặc dù, đáng ra tôi đã phải đoán được qua cái cách cô luôn xử lý mọi việc một mình. June không phải là người đã bắn mẹ tôi. Cô cũng không phải người đã gieo rắc bệnh dịch cho gia đình tôi. Cô chỉ là một cô gái vừa mất đi anh trai của mình, và ai đó đã khiến cô tin rằng tôi là người làm điều đó, trong nỗi thống khổ, cô đã truy bắt tôi. Nếu tôi ở trong hoàn cảnh cô, tôi có thể làm khác không?

Giờ cô đang khóc. Tôi khẽ cười với cô rồi ngồi thẳng dậy và đưa tay về phía khuôn mặt cô. Còng tay tôi va vào nhau loảng xoảng. Tôi lau những giọt lệ chảy ra dưới mắt cô. Hai chúng tôi chẳng ai nói gì cả. Không cần thiết phải làm thế. Cô đang nghĩ... nếu tôi đúng về anh cô, thì tôi sẽ còn đúng về điều gì nữa?

Sau một lúc, June nắm lấy tay tôi áp vào má cô. Cử chỉ của cô khiến một cảm giác ấm áp chạy xuyên qua tôi. Cô gái này thật đáng yêu. Tôi khao khát được kéo cô vào lòng và đặt môi mình lên môi cô, xóa đi tất cả nỗi buồn trong đôi mắt ấy. Tôi ước gì mình có thể quay lại buổi tối trong con hẻm nhỏ ấy dù chỉ là một giây.

Tôi là người đầu tiên cất lời. “Mình và cậu có thể có cùng kẻ thù,” tôi nói. “Và chúng đã khiến chúng ta đối đầu với nhau.”

June hít một hơi thật sâu. “Mình không chắc nữa,” cô thì thầm, dù thông qua giọng nói, tôi biết cô cũng đồng ý với tôi. “Chúng ta nói chuyện thế này nguy hiểm lắm.” Cô quay đi, với lấy cái áo choàng và rút ra một thứ mà tôi cứ tưởng mình đã đánh mất ở bệnh viện. “Đây. Mình muốn trả nó lại cho cậu. Mình không cần dùng tới nó nữa.”

Tôi muốn lập tức chộp lấy nó từ tay cô, nhưng dây xích đã giữ tôi lại. Trong lòng bàn tay cô là mặt dây chuyền của tôi, những chỗ nhẵn trên bề mặt của nó đã bị xước xát và dính bẩn nhưng ít nhiều vẫn còn nguyên, phần dây chuyền được cuộn nhỏ lại trong bàn tay cô.

“Cậu đã giữ nó,” tôi thì thầm. “Cậu đã tìm ra nó ở bệnh viện đêm đó đúng không? Đó là lý do cậu nhận ra mình khi cậu tìm thấy mình, chắc mình đã đưa tay lên cổ tìm nó.”

June lặng lẽ gật đầu, rồi cầm lấy tay tôi và thả mặt dây chuyền vào. Tôi kinh ngạc nhìn nó.

Cha tôi. Lúc này đây khi lại chăm chú ngắm nhìn mặt dây chuyền này, tôi không thể xua đi ký ức về ông. Tôi nhớ lại cái ngày ông về thăm nhà sau sáu tháng bặt vô âm tín. Khi ông đã an toàn bước vào nhà, chúng tôi kéo tất cả rèm cửa lại, và cha ôm mẹ rồi trao cho bà một nụ hôn thật sâu. ông đặt một tay lên bụng mẹ với vẻ đầy che chở. Anh John kiên nhẫn chờ đợi để được chào đón ông, tay anh nhét túi quần. Lúc đó, tôi vẫn còn nhỏ, đủ để ôm lấy cẳng chân ông. Eden thì chưa ra đời, thằng bé vẫn đang ở trong cái bụng lớn dần của mẹ.

“Các cậu bé của bố sao rồi?” Bố đã nói thế sau khi ông buông mẹ ra. Ông bẹo má tôi và cười với anh John.

Anh John nhe răng cười với ông. Anh mới để tóc đủ dài để buộc lại thành một túm ở đằng sau. Anh giơ cao một tờ chứng chỉ. “Nhìn này!” anh khoe. “Con đỗ kỳ Sát hạch rồi!”

“Con đỗ sao!” Bố tôi vỗ lưng anh John và bắt tay anh như thể anh là một người đàn ông. Tôi vẫn còn nhớ vẻ nhẹ nhõm trong đôi mắt ông, giọng nói rung rung vì vui mừng của ông. “Bố tự hào vì con, Johnny. Làm tốt lắm.”

Kế đó, ông nhìn tôi. Tôi nhớ rằng mình đã quan sát thật kỹ khuôn mặt ông. Tất nhiên công việc chính thức của ông trong quân đội Cộng hòa là dọn dẹp cho quân lính ngoài mặt trận, nhưng vẫn luôn có những gợi ý cho thấy đó không phải là công việc duy nhất của ông. Gợi ý kiểu như những câu chuyện mà đôi khi ông kể về nước Thuộc địa và những thành phố lộng lẫy, công nghệ tân tiến và những kỳ lễ hội của họ. Lúc ấy, tôi muốn hỏi ông tại sao ông lại luôn đi xa kể cả khi ông đã hết nghĩa vụ và được phép trở về nhà, tại sao ông không bao giờ về thăm chúng tôi.

Nhưng, có thứ gì đó đã làm tôi sao nhãng. “Bố ơi, có gì ở trong túi áo bố thế?” Tôi nói. Khá chắc chắn, có một thứ gì đó hình tròn hằn trên áo ông.

Ông bật cười, sau đó lấy thứ đó ra. “Có đây, Daniel.” Ông liếc nhìn lên về phía mẹ. “Thằng bé rất sắc bén đấy, phải không?”

Mẹ mỉm cười với tôi.

Bố tôi ngập ngừng, sau đó dẫn chúng tôi về phòng ngủ. “Grace,” ông nói với mẹ, “nhìn xem anh tìm được thứ gì này.”

Bà nhìn nó gần hơn. “Đây là cái gì vậy?”

“Là một bằng chứng nữa.” Lúc đầu bố cố gắng chỉ cho mình mẹ xem thôi, nhưng tôi cũng thấy được nó khá rõ khi ông lật nó trên tay. Một mặt là hình con chim, mặt kia là mặt một người đàn ông nhìn nghiêng. HỢP CHÚNG QUỐC HOA KỲ, CHÚNG TA TÍN THÁC VÀO CHÚA, 25 XU khắc nổi ở một mặt, và TỰ DO và 1990 ở mặt kia. “Em thấy không? Bằng chứng đấy.” Ông ấn nó vào lòng bàn tay mẹ.

“Anh tìm thấy nó ở đâu?” mẹ hỏi.

“Ở vùng đầm lầy phía Nam nằm giữa hai chiến tuyến. Nó là một đồng xu xịn từ năm 1990. Thấy cái tên không? Hợp Chúng Quốc. Nó có thật .”

Mắt mẹ sáng lên phấn khích, nhưng mẹ vẫn nhìn bố với vẻ nghiêm nghị. “Sở hữu thứ này quá nguy hiểm,” mẹ thì thầm. “Chúng ta sẽ không giữ nó trong nhà mình.”

Bố gật đầu. “Nhưng chúng ta không thể hủy nó đi. Chúng ta phải bảo vệ nó, rất có thể đây là đồng xu cuối cùng như thế này còn tồn tại trên thế giới.” Bố gập bàn tay mẹ lại để tay mẹ nắm chặt lấy đồng xu. “Anh sẽ lấy một miếng kim loại bọc nó lại, thứ gì đó che được cả hai mặt của nó. Anh sẽ hàn lại để đồng xu nằm an toàn ở bên trong.”

“Chúng ta sẽ làm gì với nó?”

“Giấu ở đâu đó.” Bố dừng một lát, sau đó nhìn anh John và tôi. “Nơi tốt nhất để giấu có lẽ là nơi mà ai cũng thấy. Đưa nó cho một đứa trong bọn nhỏ, nó có thể là một cái mặt dây chuyền. Mọi người sẽ nghĩ nó chỉ là đồ trang sức cho trẻ con. Nhưng nếu quân lính thình lình ập vào và thấy nó được giấu dưới ván sàn, chúng sẽ biết chắc rằng nó là một thứ quan trọng.”

Tôi im lặng. Kể cả ở cái tuổi ấy, tôi cũng đã hiểu được sự lo âu của bố. Trước đó nhà chúng tôi đã bị một toán lính lục soát trong một cuộc thanh tra thường lệ, cũng như tất cả những nhà khác trên con phố này. Nếu bố tôi giấu nó ở đâu đó, chúng cũng sẽ tìm thấy.

Sáng sớm hôm sau bố đi, thậm chí trước cả khi mặt trời lên. Chúng tôi chỉ gặp ông thêm một lần nữa sau lần ấy. Sau đó, ông không bao giờ trở về nhà nữa.

Ký ức ấy lóe lên trong tâm trí tôi trong chốc lát. Tôi ngước nhìn June. “Cảm ơn cậu vì đã tìm được nó.” Tôi tự hỏi cô có nghe ra nỗi buồn trong giọng tôi không, “cảm ơn cậu vì đã trả nó lại cho mình.”