JUNE
Tôi không thể ngưng nghĩ về Day.
Chiều hôm ấy khi về nhà đặt lưng xuống nghỉ ngơi một chút, tôi đã mơ về cậu. Tôi mơ thấy Day vòng tay ôm tôi và hôn tôi hết lần này đến lần khác, hai bàn tay vuốt dọc cánh tay tôi, luồn qua mái tóc và vòng qua eo tôi, ngực cậu kề sát ngực tôi, hơi thở cậu phả vào má, vào cổ, vào tai tôi. Mái tóc dài của cậu cọ vào tôi, ánh mắt sâu hun hút của cậu nhấn chìm tôi trong đó. Khi tỉnh dậy và thấy mình lại đơn độc, tôi gần như không thở nổi.
Lời cậu nói chạy qua tâm trí tôi cho đến khi tôi không thể hiểu được nữa. Rằng có kẻ khác đã giết anh Metias. Rằng chính phủ Cộng hòa đã cố ý phát tán dịch bệnh khắp các khu dân nghèo. Tôi nhớ lại khi chúng tôi còn lang thang trên những đường phố ở Lake, khi cậu liều mình vì tôi cần được nghỉ ngơi. Rồi hôm nay, khi lau những giọt nước mắt trên má tôi.
Tôi không cảm thấy cơn tức giận mà tôi từng dành cho cậu nữa. Và nếu tôi phát hiện ra bằng chứng rằng kẻ khác đã giết anh Metias, dù với lý do gì đi nữa, thì tôi sẽ không có lý do nào để căm ghét cậu. Tôi từng bị huyền thoại về cậu cuốn hút, những câu chuyện tôi được nghe trước khi gặp cậu. Giờ tôi có thể thấy cảm giác bị cuốn hút ấy đang trở lại. Tôi mường tượng ra khuôn mặt cậu, tuyệt đẹp dù đã trải qua nỗi đau, tra tấn và sầu não, đôi mắt xanh của cậu thật sáng và chân thành. Tôi xấu hổ khi phải thừa nhận rằng mình đã thấy hạnh phúc trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở bên cậu trong buồng giam. Giọng nói của cậu có thể khiến tôi quên hết những chi tiết chạy qua tâm trí mình, thay vào đó, đem đến cho tôi cảm xúc khát khao hay sợ hãi, đôi khi còn là giận dữ, nhưng luôn luôn gợi lên điều gì đó. Điều gì đó chưa từng xuất hiện trong tôi trước đây.
19:12.
KHU TANAGASHI.
25,5 ĐỘ C.
“Anh nghe nói hồi chiều em đã nói chuyện riêng với Day,” Thomas nói khi chúng tôi ngồi cùng nhau ăn một bát đậu nành hầm thịt trong một quán cà phê. Đây cũng là quán cà phê mà chúng tôi vẫn ngồi khi anh Metias còn sống. Địa điểm mà Thomas lựa chọn này chẳng làm suy nghĩ của tôi thoải mái hơn chút nào. Tôi không thể quên vết mỡ súng trường dính trên cán chiếc dao đã đâm anh trai tôi.
Có lẽ anh ta đang thử tôi. Có lẽ anh ta biết điều tôi đang nghi ngờ.
Tôi cắn một miếng thịt lợn để không phải trả lời. Tôi mừng là chúng tôi đang ngồi cách nhau một khoảng. Thomas đã tốn nhiều công sức thuyết phục tôi “tha thứ” cho anh ta, để anh ta đưa tôi đi ăn tối. Tại sao anh ta lại làm thế, tôi không thể chắc chắn được. Để khai thác thông tin chăng? Để khiến tôi buột miệng nói ra điều gì chăng? Hay thử xem tôi có từ chối không rồi báo cáo lại với Chỉ huy Jameson? Không cần nhiều bằng chứng để bắt đầu một cuộc điều tra chống lại một người. Có thể toàn bộ buổi tối nay chỉ là mồi nhử.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, biết đâu anh ta thực sự đang cố làm lành với tôi.
Tôi không biết nữa. Nên tôi cư xử thật thận trọng.
Thomas nhìn tôi ăn. “Em đã nói gì với hắn?”
Giọng anh ta lộ vẻ ghen tị. Lời tôi phát ra rõ ràng và lạnh lùng. “Đừng bận tâm, Thomas à.” Tôi với tay chạm vào cánh tay anh ta để đánh lạc hướng. “Nếu một kẻ đã giết người mà anh yêu quý, liệu anh có cố tìm ra lý do tại sao hắn làm vậy không? Em nghĩ hắn có thể nói với em nếu lính gác không ở đó. Nhưng em bó tay với hắn rồi. Hắn chết đi thì em mới vui hơn được.”
Thomas nguôi đi đôi chút nhưng vẫn nhìn tôi chăm chú. “Có lẽ em không nên gặp hắn nữa,” anh ta cất tiếng sau một hồi im lặng kéo dài nữa. “Việc này không ích gì cho em đâu. Anh có thể đề nghị Chỉ huy Jameson cử người khác mang nước cho Day. Anh rất ghét khi thấy em phải đối mặt quá nhiều với tên sát nhân đã giết anh trai em như vậy.”
Tôi gật đầu đồng ý và ăn thêm đậu nành. Bây giờ mà im lặng thì sẽ bị nghi ngờ ngay. Liệu tôi có đang ăn tối với kẻ giết anh trai mình không? Logic, cẩn trọng và logic. Từ khóe mắt, tôi thấy đôi bàn tay của Thomas. Liệu đấy có phải đôi bàn tay đã đâm thẳng qua tim anh Metias?
“Anh nói đúng,” tôi nói không chút ngập ngừng. Tôi tỏ ra thật ân cần và biết ơn. “Em vẫn chưa khai thác được gì hữu ích từ hắn. Mà đằng nào thì hắn cũng chết sớm thôi.”
Thomas nhún vai. “Anh mừng là em đã hiểu.” Anh ta để lại năm mươi đồng trên bàn ăn khi phục vụ đi đến. “Day chỉ là tên tội phạm đang chờ chết. Lời của hắn chẳng có ý nghĩa gì với một cô gái ở địa vị như em cả.”
Tôi ăn thêm một miếng trước khi đáp lời. “Đúng vậy,” tôi đáp. “Em thà nói chuyện với một con chó còn hơn.” Nhưng tôi thầm nghĩ, Lời của Day sẽ có ý nghĩa nếu cậu ấy đang nói sự thật.
☆ ☆ ☆
Một lúc lâu sau khi Thomas hộ tống tôi về nhà và rời đi, và một lúc lâu sau nửa đêm, tôi vẫn ngồi trước máy tính, nghiên cứu biên bản vụ án của anh Metias. Tôi đã nhìn những bức ảnh này đủ nhiều để không phải quay mặt đi, nhưng cảm giác nôn nao vẫn còn đó trong bụng tôi. Mọi bức ảnh đều được chụp ở một góc cách xa vết thương. Càng nhìn lâu vào vết đen dính trên cán dao, tôi càng chắc chắn đây là vết mỡ súng trường còn sót lại.
Khi không thể nhìn vào những bức ảnh thêm nữa, tôi thẫn thờ trở lại chiếc trường kỷ và lướt qua những cuốn nhật ký của anh Metias một lần nữa. Nếu anh trai tôi có kẻ thù thì chắc chắn sẽ có đầu mối trong những ghi chép của anh. Nhưng anh cũng không phải một gã khờ. Anh sẽ không viết ra bất kỳ điều gì có thể bị đem ra làm bằng chứng. Tôi đọc qua hết trang này đến trang khác những dòng ghi chép cũ của anh, tất cả đều là về những điều tầm thường, không liên quan. Đôi lúc anh nói về chúng tôi. Những điều khiến tôi khó đọc hơn.
Một mục nói về đêm lễ kết nạp của anh vào đội của Chỉ huy Jameson mà tôi thì bị ốm. Mục khác kể về buổi ăn mừng của chúng tôi khi tôi được 1500 điểm trong kỳ Sát hạch. Chúng tôi đã gọi kem và nguyên hai con gà, và tối hôm đó có lúc tôi còn thử làm món bánh kẹp kem-thịt gà, có lẽ không phải là một ý tưởng tuyệt vời gì cho cam. Tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng cười của cả hai, vẫn ngửi thấy hương thơm ấm nóng của gà nướng và bánh mì tươi.
Tôi dụi hai mắt rồi hít thật sâu. “Tao đang làm gì thế này?” tôi thì thầm với Ollie, nó đang nằm trên trường kỷ nghiêng đầu nhìn tôi. “Tao kết thân với một tên tội phạm và lảng tránh những người mình thân quen từ lâu.”
Ollie quay lại nhìn tôi với sự thông thái vốn có của một chú chó rồi ngay lập tức tiếp tục ngủ. Tôi nhìn chằm chằm vào nó một lúc. Cách đây không lâu, anh Metias còn ngủ gật ở đó với một tay vòng qua lưng Ollie. Tôi tự hỏi liệu ngay lúc này Ollie có đang hình dung ra cảnh đó không.
Mất một lúc, tôi mới nhận thấy có điều gì đó. Tôi mở mắt ra, nhìn lại trang tôi vừa đọc trong nhật ký của anh Metias. Hình như tôi đã thấy điều gì đó... kia rồi. Tôi nheo mắt nhìn dòng cuối cùng của trang giấy.
Một từ viết sai chính tả. Tôi cau mày. “Lạ thật,” tôi lẩm bẩm. Từ điện thoại lại viết thừa chữ đ. Đđiện thoại. Chưa bao giờ trong đời tôi thấy Metias viết sai chính tả. Tôi đọc kỹ hơn một chút, lắc đầu và quyết định đọc tiếp. Tôi ghi nhớ lại trang giấy.
Mười phút sau đó, tôi tìm được một từ nữa. Lần này là từ nâng lên nhưng Metias viết là nâng lin.
Hai từ sai chính tả. Anh trai tôi không thể nào vô tình viết sai như vậy được. Tôi nhìn xung quanh, như thể đang có camera theo dõi trong phòng. Tôi tì tay lên bàn nước và bắt đầu đọc lướt qua tất cả những trang nhật ký của anh Metias. Tôi ghi nhớ tất cả những từ bị sai chính tả trong đầu. Không có lý gì mà tôi lại viết chúng ra giấy để cho kẻ khác đọc được.
Tôi tìm thấy từ thứ ba: tư sản viết thành tu sản. Rồi từ thứ tư: bắt nguồn lại viết là bắt nguần.
Tim tôi bắt đầu đập mạnh.
Khi đọc lướt qua tất cả mười hai cuốn nhật ký của anh Metias, tôi khám phá ra hai mươi lăm từ bị viết sai chính tả. Tất cả các từ đều nằm trong những ghi chép trong vòng vài tháng trở lại đây.
Tôi ngả người ra trường kỷ, nhắm mắt lại để hình dung ra các từ đó trong đầu. Anh Metias viết nhiều từ sai chính tả như vậy chỉ có thể là một thông điệp muốn gửi cho tôi, người nhiều khả năng có thể đọc được các ghi chép của anh nhất. Một mật mã. Chắc đây chính là điều quan trọng mà anh từng muốn nói với tôi. Tôi đảo vị trí các từ cho nhau, cố tạo thành một câu có nghĩa, khi không được tôi đổi thứ tự các chữ cái trong mỗi từ xem có phải là từ đảo trật tự hay không.
Không, chẳng có gì.
Tôi day hai thái dương. Rồi tôi thử cách khác, liệu có phải anh Metias muốn tôi ghép các chữ cái bị thiếu, bị thừa hoặc bị sai trong các từ hay không? Tôi lặng lẽ liệt kê các chữ cái trong đầu, bắt đầu từ chữ đ trong từ đđiện thoại.
Đ I U Â W H W N O W M J E T C E A N H H C O Ọ M B
Tôi cau mày. Chẳng có nghĩa gì cả. Tôi đảo đi đảo lại các chữ cái trong đầu, cố tìm ra thật nhiều cách kết hợp các từ. Hồi tôi còn nhỏ, anh Metias thường chơi trò ghép chữ với tôi, anh tung một nắm chữ lên mặt bàn rồi hỏi tôi có thể ghép được những từ gì. Giờ tôi lại đang thử chơi trò này một lần nữa.
Tôi chơi một lúc trước khi tình cờ gặp một cụm từ khiến tôi mở to mắt.
JUNE BỌ. Biệt danh mà anh Metias đặt cho tôi. Tôi nuốt nước bọt và cố giữ bình tĩnh. Chậm rãi, tôi xếp các chữ cái còn lại cố ghép thành các từ có nghĩa. Những sự kết hợp lướt qua trong đầu tôi cho đến khi một trong số đó khiến tôi dừng lại.
JUNE BỌ ĐI THEO ANH.
Những chữ cái còn lại là ba chữ W, rồi MCHCÂOM tạo thành một cụm từ hợp lý hơn cả.
WWW JUNE BỌ ĐI THEO ANH CHẤM COM
Một trang web. Tôi rà soát lại các chữ cái vài lần nữa trong đầu, để chắc chắn là giả thuyết của mình đúng. Rồi tôi liếc nhìn chiếc máy tính.
Đầu tiên tôi gõ mật khẩu xâm nhập của anh Metias, từ đó cho phép tôi truy cập mạng Internet. Tôi dựng lên các tường phòng thủ và lá chắn như anh đã dạy tôi, luôn có tai mắt ở khắp mọi nơi trên mạng. Tôi bỏ chức năng lưu lịch sử truy cập rồi run run gõ đường dẫn vào.
Một trang trắng hiện ra. Chỉ có duy nhất một dòng chữ hiện ở đầu trang.
Để anh nắm tay em và anh sẽ đưa tay cho em.
Tôi biết chính xác anh Metias muốn tôi làm gì. Không do dự tôi đưa tay ra ấn chặt vào màn hình máy tính.
Đầu tiên, không có gì xảy ra. Rồi tôi bỗng nghe thấy một tiếng tích, một màn ánh sáng mờ mờ quét qua da tôi và trang trắng biến mất. Thay vào đó là thứ gì đó giống một trang blog. Tôi hồi hộp đến ngạt thở. Có sáu bài viết ngắn trong này. Tôi ngồi trên ghế, vươn người ra và bắt đầu đọc.
Những gì tôi thấy khiến tôi choáng váng vì kinh hãi.
Ngày 12 tháng Bảy
Đây là những dòng viết riêng cho June. June à, em có thể dễ dàng xoá tất cả dấu vết của trang blog này bất cứ lúc nào bằng cách áp lòng bàn tay vào màn hình và nhấn tổ hợp phím: Ctrl+Shift+S+F. Anh không có chỗ nào khác để viết những điều này, vậy nên anh đã viết ở đây. Cho em đọc.
Hôm qua là sinh nhật thứ 15 của em. Anh ước gì em lớn hơn bởi anh không thể cho phép bản thân kể với một cô bé 15 tuổi những điều anh đã khám phá ra, nhất là khi em nên được vui vẻ.
Ngày hôm nay anh tìm thấy bức ảnh mà người bố quá cố của chúng ta đã chụp. Đó là bức mới nhất trong album ảnh chụp gần đây nhất của bố mẹ, và trước đó anh không hể nhận ra vì bố đã gài nó đằng sau một bức ảnh lớn hơn. Em biết anh lần giở lại những bức ảnh của bố mẹ suốt mà. Anh thích đọc những dòng ghi chú nho nhỏ trên ảnh, chúng làm anh cảm thấy như bố mẹ vẫn đang nói chuyện với mình. Nhưng lần này anh để ý thấy bức ảnh cuối cùng có vẻ dày hơn bình thường. Khi anh lật qua lật lại, bức ảnh bí mật đã rơi ra.
Bố đã chụp ảnh nơi ông làm việc. Phòng thí nghiệm ở dinh cơ Batalla. Bố chẳng bao giờ kể về công việc của ông cho chúng ta. Nhưng ông đã chụp tấm ảnh này. Nó mờ và nhòe sáng nhưng anh vẫn nhìn ra hình một người đàn ông nằm trên cáng đang van xin được sống, ông ta mặc bộ quán áo bệnh nhân có in biểu tượng nguy hiểm sinh học màu đỏ tươi.
Em biết bố đã viết gì ở cuối tấm ảnh không?
Từ chức, ngày 6 tháng Tư.
Bố chúng tôi đã cố từ chức vào cái ngày trước khi bố mẹ bị chết trong một tai nạn ô tô.
Ngày 15 tháng Chín
Anh đã cố đi tìm manh mối suốt nhiều tuần lễ. Nhưng vẫn không thu được gì. Ai mà biết cơ sở dữ liệu của những công dân đã chết lại khó đột nhập như vậy chứ?
Nhưng anh vẫn không bỏ cuộc. Có bí ẩn đằng sau cái chết của bố mẹ chúng ta và anh sẽ tìm ra nó.
Ngày 17 tháng Mười một
Hôm nay em đã hỏi anh tại sao anh lại lơ đãng đến thế. June à, nếu em đang đọc những dòng này, có lẽ em sẽ nhớ lại ngày hôm nay và lúc này em sẽ biết tại sao.
Anh đã săn tìm manh mối suốt kể từ đoạn nhật ký lần trước. Trong nhiều tháng gần đây, anh đã cố hỏi khéo những nhân viên khác trong phòng thí nghiệm và khơi gợi trí nhớ những người bạn cũ của bố, rồi tìm kiếm trên mạng. Và rồi hôm nay anh đã tìm thấy điều gì đó.
Hôm nay, lần đầu tiên anh đột nhập thành công vào cơ sở dữ liệu của những công dân đã chết ở Los Angeles. Điều phức tạp nhất mà anh từng làm được. Anh đã suýt đi sai đường. Có một lỗ hổng an ninh trên máy chủ của họ mà trước đó anh không để ý vì họ đã giấu kín sau tất cả các kiểu... mà thôi, dù sao thì anh cũng đã đột nhập thành công. Và rất ngạc nhiên khi anh tìm ra đúng biên bản về tai nạn ô tô của bố mẹ.
Chỉ trừ một điều đó không phải tai nạn. June à, anh sẽ không bao giờ có thể nói trực tiếp điều này với em nên anh rất mong em sẽ đọc được những dòng này.
Chỉ huy Baccarin, một học trò cũ của Chian (em nhớ Chian chứ?) đã viết biên bản này. Biên bản viết rằng tiến sĩ Michael Iparis đã làm dấy lên sự nghi ngờ trong ban lãnh đạo phòng thí nghiệm của dinh cơ Batalla khi lần đầu tiên chất vấn mục đích thực sự của nghiên cứu của ông. Dĩ nhiên ông vẫn luôn nghiên cứu về các loại virus gây bệnh dịch nhưng chắc hẳn ông đã phát hiện ra điều gì đó khiến bản thân thất vọng đến mức khiến ông lặng lẽ yêu cầu thay đổi nhiệm vụ nghiên cứu. Nhớ chuyện đó không June? Nó chỉ trước vụ đâm xe có vài tuần thôi.
Phần còn lại của biên bản không đi sâu vào bệnh dịch nữa, nhưng nó đã nói cho anh những điều anh cần biết. June à, ban lãnh đạo phòng thí nghiệm của dinh cơ Batalla đã ra lệnh cho Chỉ huy Baccarin để ý đến bố. Khi bố cố từ chức, Baccarin biết rằng bố đã biết được vì sao người ta lại cho tiến hành các nghiên cứu của ông. Và em có thể hình dung được rằng việc này đã không được cho qua dễ dàng. Chỉ huy Baccarin được lệnh phải “tìm cách cho toàn bộ vấn đề chìm xuồng”. Biên bản kết thúc với những dòng nói rằng vấn đề đã được giải quyết mà không có thương vong nào của quân đội.
Một ngày sau vụ tai nạn ô tô.
Bọn họ đã giết bố mẹ.
Ngày 18 tháng Mười một
Họ đã vá lỗ hổng an ninh trên máy chủ. Anh sẽ phải tìm cách khác để đột nhập.
Ngày 22 tháng Mười một
Hóa ra cơ sở dữ liệu về những công dân đã chết chứa nhiều thông tin về bệnh dịch hơn anh nghĩ. Đáng lẽ anh phải biết điều đó từ trước, vì bệnh dịch đã giết hàng trăm người mỗi năm. Nhưng anh vẫn luôn nghĩ bệnh dịch xảy ra là do nguyên nhân tự nhiên. Hóa ra không phải vậy.
June bọ à, em cần biết điều này. Anh không biết khi nào em sẽ tìm thấy những bài viết này nhưng anh biết nhất định em sẽ tìm ra chúng. Lắng nghe anh thật kỹ này: khi em đọc xong, đừng nói với anh em biết những điều này. Anh không muốn em hành động liều lĩnh. Hiểu không? Em phải giữ an toàn cho mình trước. Em sẽ tìm được cách ngăn chặn những điều này, anh biết em có thể. Nếu ai đó có thể thì người đó là em. Nhưng vì anh, đừng làm gì khiến người khác chú ý tới em. Anh sẽ chết mất nếu chính quyền Cộng hòa thủ tiêu em vì phản ứng trước những điều anh cho em biết.
Nếu em muốn chống đối, hãy chống đối từ bên trong hệ thống. Như thế có tác động mạnh hơn chống đối từ bên ngoài hệ thống nhiều. Và nếu em chọn cách chống đối lại, hãy cho anh theo cùng.
Bố phát hiện ra rằng chính quyền Cộng hoà đã sản xuất ra dịch bệnh mỗi năm.
Họ bắt đầu từ những nơi hiển nhiên nhất. Sân thượng các toà nhà cao tầng nuôi đầy gia súc không phải là nơi cung cấp nhiều thịt nhất cho chúng ta. Em biết chuyện ấy không? Đáng lẽ anh phải đoán ra từ trước. Nước Cộng hòa có hàng ngàn nhà máy ngầm nuôi gia súc. Chúng nằm sâu cả trăm mét dưới lòng đất. Ban đầu, Quốc hội không biết phải xử lý thế nào với những loại virus đang điên cuồng phát triển ở dưới đó nên đã khai tử toàn bộ các nhà máy ấy. Bất tiện quá phải không? Nhưng rồi họ nhớ đến cuộc chiến với phe Thuộc địa. Vậy là mỗi khi có một loại virus thú vị mới xuất hiện trong những nhà máy, các nhà khoa học sẽ lấy mẫu và bào chế cẩn thận thành những virus gây bệnh trên con người. Sau đó, họ phát triển những vắc xin và thuốc kháng bệnh tương ứng. Họ phân phát những vắc xin bắt buộc cho mọi người trừ những khu ổ chuột. Có tin đồn rằng đang có một chủng virus mới được phát triển ở Lake, Alta và Winter.
Họ bơm chủng virus mới vào các khu ổ chuột thông qua hệ thống ống ngầm. Đôi khi là qua nguồn nước, đôi khi bơm trực tiếp vào một số gia đình cá biệt để xem xét sự phát tán của virus. Điều đó khởi động cho một chu kỳ dịch bệnh mới. Khi họ nghĩ đã xem xét đủ các bằng chứng về khả năng của chủng virus đó, họ bí mật tiêm cho mỗi người (tất nhiên là những người còn sống) ở các khu này thuốc kháng dịch trong một đợt rà soát thường lệ, rồi bệnh dịch lắng xuống cho đến đợt thử nghiệm chủng virus tiếp theo. Họ cũng tiến hành thí nghiệm dịch bệnh trên các cá nhân, những đứa trẻ không qua được kỳ Sát hạch. Chúng không được gửi đến các trại lao động June à.
Không đứa nào trong bọn trẻ được đến đó.
Chúng đều chết cả.
Em có thấy anh hiểu ra điều gì từ việc này không? Họ sử dụng dịch bệnh để loại bỏ dân số với những đặc điểm gen xấu, cũng như cái cách mà kỳ Sát hạch lựa ra những đứa khỏe mạnh nhất. Họ còn đang cố tạo ra những virus để chống lại phe Thuộc địa. Họ đã sử dụng vũ khí sinh học chống lại phe Thuộc địa từ nhiều năm nay rồi. Anh không quan tâm điều gì xảy đến cho phe Thuộc địa hay chính xác thì chính phủ Cộng hòa muốn gây ra cho họ điều gì, nhưng June à, người dân của chính đất nước chúng ta đang trở thành những con chuột thí nghiệm. Bố làm việc trong những phòng thí nghiệm đó và khi ông muốn bỏ việc, chúng đã giết ông. Và mẹ. Chúng nghĩ bố mẹ sẽ tiết lộ cho mọi người biết. Ai muốn một cuộc nổi loạn chứ? Chắc chắn không phải Quốc hội rồi.
Tất cả chúng ta rồi sẽ chết như thế, June ạ, nếu ai đó không đứng lên. Một ngày nào đó, một loại virus sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát và sẽ không có bất kỳ vắc xin hay thuốc kháng dịch nào có thể ngăn chặn được.
Ngày 26 tháng Mười một
Thomas biết. Cậu ta biết điều anh nghi ngờ, rằng anh nghĩ chính quyền có thể đã giết bố mẹ có chủ đích.
Anh vẫn tự hỏi làm sao mà cậu ta biết được anh đã đột nhập vào cơ sở dữ liệu về những công dân đã chết, và tất cả những gì anh có thể nghĩ ra đó là anh đã để lại dấu vết, và kỹ thuật viên vá lại lỗ hổng an ninh đã phát hiện ra nó và kể lại cho Thomas. Nên vừa nãy cậu ta đã tiếp cận anh và hỏi anh về việc đó.
Anh nói với cậu ta rằng anh vẫn còn đau lòng vì cái chết của bố mẹ và có chút hoang tưởng. Nói với cậu ta rằng anh chẳng tìm thấy gì cả. Anh nói em chẳng biết gì về việc đó, rằng cậu ta không nên kể điều gì cho em. Cậu ta nói rằng sẽ giữ bí mật. Anh nghĩ anh có thể tin cậu ta. Chỉ là hơi căng thẳng khi có ai đó biết dù chỉ là một chút ít về những nghi ngờ của anh. Ý anh là, em cũng biết đôi khi cậu ta thế nào mà.
Anh quyết tâm rồi. Cuối tuần này, anh sẽ bảo Chỉ huy Jameson là anh sẽ rút khỏi đội tuần tra của bà ấy. Anh sẽ phàn nàn về chuyện giờ giấc và không được thường xuyên gặp em. Mấy thứ kiểu như vậy. Anh sẽ cập nhật ở đây ngay khi anh được từ chức.
Tôi làm theo hướng dẫn của Metias và xóa hết dấu vết của trang blog.
Rồi tôi nằm cuộn tròn trên trường kỷ và ngủ cho đến khi Thomas gọi. Tôi ấn nút trên điện thoại và giọng nói của kẻ giết anh trai tôi vang lên khắp căn phòng. Thomas, người lính vui vẻ thi hành bất kỳ mệnh lệnh nào của Chỉ huy Jameson, ngay cả việc đâm chết người bạn thuở nhỏ của mình. Người lính đã dùng Day như một kẻ thế mạng.
“June à?” anh ta nói. “Em có khỏe không? Đã mười giờ sáng rồi mà anh chưa thấy em đến. Chỉ huy Jameson muốn biết em đang ở đâu.”
“Em không khỏe lắm,” Tôi đáp. “Em đang cố ngủ thêm một chút.”
“Ừ.” Ngừng một chút. “Triệu chứng của em thế nào?”
“Em sẽ ổn thôi,” tôi đáp. “Chỉ mất nước và sốt thôi. Em nghĩ em đã ăn phải đồ ăn hỏng ở quán cà phê đêm qua. Cứ nói với Chỉ huy Jameson là đến tối em sẽ khá hơn.”
“Ừ, được rồi. Anh rất tiếc. Chúc em mau khỏe.” Lại ngừng lần nữa. “Nếu tối nay em vẫn thấy ốm, anh sẽ gửi báo cáo để cử đội kiểm dịch đến nhà kiểm tra cho em. Và nếu em cần anh tới thì cứ gọi anh.”
Anh là người tôi không muốn gặp nhất. “Cảm ơn anh, có gì em sẽ gọi.” Tôi dập máy.
Đầu tôi đau nhức. Quá nhiều ký ức, quá nhiều phát hiện. Chẳng thế mà Chỉ huy Jameson đem xác anh Metias đi nhanh đến vậy. Tôi đúng là ngu khi tin rằng bà ta làm thế vì cảm thông. Chẳng thế mà bà ta tổ chức đám tang cho anh tôi. Ngay cả nhiệm vụ thử thách truy lùng Day của tôi cũng chỉ là thuật nghi binh để đánh lạc hướng tôi trong khi họ thủ tiêu những bằng chứng còn lại.
Tôi nghĩ lại về cái buổi tối anh Metias quyết định rút khỏi trướng của Chian, không gia nhập lực lượng Sát hạch nữa. Anh trông trầm tư và xa cách khi đón tôi từ trường về. “Anh có khỏe không ạ?” tôi nhớ đã hỏi anh vậy.
Anh đã không trả lời. Anh chỉ nắm lấy tay tôi và đi thẳng về phía ga tàu. “Đi nào June,” anh nói. “Đi về nhà thôi.”
Khi nhìn vào đôi găng tay anh đeo, tôi thấy những đốm máu rất nhỏ thấm trên đấy.
Anh Metias không đụng đến thức ăn hay hỏi ngày hôm nay của tôi thế nào, điều đó làm tôi khó chịu tới tận khi tôi nhận ra anh đang buồn đến thế nào. Cuối cùng, ngay trước khi đi ngủ, tôi bước đến trường kỷ nơi anh đang nằm, dụi đầu vào nách anh. Anh hôn lên trán tôi.
“Em yêu anh lắm,” tôi thì thầm, mong anh thổ lộ điều gì đó.
Anh quay lại nhìn tôi. Đôi mắt anh rất buồn.
“June này,” anh nói, “anh nghĩ ngày mai anh sẽ đề nghị đổi người hướng dẫn.”
“Anh không ưa Chian à?”
Anh Metias yên lặng một lúc. Mắt nhìn xuống như đang cảm thấy hổ thẹn. “Hôm nay anh đã bắn một người ở sân vận động Sát hạch.”
Hóa ra chính điều này đã làm anh phiền lòng. Tôi im lặng để anh nói tiếp.
Anh Metias đưa tay vò đầu. “Anh đã bắn một cô bé. Con bé trượt kỳ Sát hạch và cố chạy trốn khỏi sân vận động. Chian hét lên bảo anh bắn con bé... và anh đã tuân theo.”
“Ừm.” Lúc đó thì tôi chưa biết, nhưng giờ tôi có thể nói anh Metias cảm thấy như đã bắn chính tôi khi anh giết cô bé đó. “Em rất tiếc,” tôi thì thầm.
Anh Metias ngồi nhìn xa xăm. “Rất ít người giết hại người khác vì lý do chính đáng, June à,” anh nói sau một hồi lâu im lặng. “Hầu hết là vì những lý do sai trái. Anh mong em sẽ không bao giờ phải là cả hai loại người ấy.”
Những ký ức mờ dần, chỉ còn lại tôi đang bấu víu lấy những bóng hình của lời anh nói.
Tôi nằm bất động trong nhiều giờ sau đó. Khi lời thề Cộng hòa vang lên bên ngoài, tôi có thể nghe thấy mọi người dưới phố đồng thanh đọc theo nhưng tôi chẳng buồn đứng dậy. Tôi không đưa tay chào khi tên của Cử tri Primo vang lên. Ollie ngồi cạnh tôi, nhìn chằm chằm và thỉnh thoảng lại rên rỉ. Tôi quay lại nhìn nó. Tôi đang suy nghĩ, tính toán. Tôi phải làm một điều gì đó. Tôi nghĩ về anh Metias, về bố mẹ tôi, rồi tôi nghĩ tới mẹ, anh trai và em trai của Day. Dịch bệnh siết vòi bạch tuộc của nó quanh từng người trong chúng tôi, dù bằng cách này hay cách khác. Dịch bệnh đã hại chết bố mẹ tôi. Dịch bệnh đã nhiễm vào em trai Day. Nó đã giết anh Metias vì anh đã khám phá ra sự thật về nó. Nó lấy đi những người tôi yêu thương nhất. Đằng sau dịch bệnh này chính là đất nước Cộng hòa. Cái đất nước mà tôi đã từng tự hào. Cái đất nước đã đem những đứa trẻ không qua được kỳ Sát hạch ra thí nghiệm và giết hại. Trại lao động, mọi người đều bị lừa. Có phải nước Cộng hòa cũng đã giết hại người thân của những bạn bè cùng lớp với tôi ở Drake, những người chết vì chiến trận, chết vì tai nạn hoặc vì bệnh tật? Còn có những bí mật nào nữa đây?
Tôi đứng dậy, đi về phía máy tính rồi cầm cốc nước lên. Tôi nhìn xuyên qua nó với ánh mắt vô hồn. Không hiểu sao, hình ảnh những ngón tay đứt khúc hiện lên trên lớp kính làm tôi giật mình, gợi tôi nhớ đến bàn tay đầy máu của Day, đến hình hài không còn sự sống của anh Metias. Chiếc cốc cổ này là một món quà kỷ niệm được nhập khẩu từ các hòn đảo của nước Cộng hòa ở Nam Mỹ. Nó đáng giá hai ngàn một trăm năm mươi đồng Cộng hòa. Người ta có thể mua được một liều thuốc kháng dịch với số tiền để mua một chiếc cốc mà tôi dùng để uống nước. Có lẽ nước Cộng hòa thậm chí chẳng sở hữu những hòn đảo đó. Có lẽ chẳng điều gì tôi được dạy là sự thật.
Trong một con tức giận bộc phát, tôi cầm chiếc cốc lên phi thẳng vào tường. Chiếc cốc vỡ vụn thành hàng ngàn mảnh lấp lánh. Tôi đứng đó, run rẩy, bất động.
Nếu như anh Metias và Day gặp nhau ở một nơi nào khác không phải con phố ở phía sau bệnh viện, liệu họ có trở thành đồng minh của nhau?
Mặt trời thay đổi vị trí trên bầu trời. Buổi chiều dần buông. Tôi vẫn đứng đó, không nhúc nhích.
Cuối cùng khi ánh hoàng hôn nhấn chìm căn hộ trong sắc vàng cam, tôi choàng tỉnh khỏi cơn mê. Tôi dọn dẹp những mảnh vỡ lấp lánh của chiếc cốc. Tôi diện nguyên bộ quân phục. Tôi buộc tóc lên thật gọn gàng, chắc chắn khuôn mặt mình thật sạch sẽ, bình tĩnh và không cảm xúc. Trong gương, trông tôi vẫn vậy. Nhưng giờ bên trong tôi đã là một con người khác. Tôi là một thần đồng đã biết sự thật và tôi biết chính xác điều mình sẽ làm.
Tôi sẽ giúp Day chạy trốn.