DAY
Tối nay tôi sẽ vượt ngục. Mọi chuyện diễn ra thế này.
Ba ngày trước ngày cuối cùng của cuộc đời tôi, khi màn đêm buông xuống, tôi nghe thấy nhiều tiếng la hét hỗn loạn hơn phát ra từ màn hình bên ngoài phòng giam của mình. Đội kiểm dịch đã cô lập hoàn toàn khu Lake và Alta. Tiếng súng đều đặn vang lên rồi dứt đi từ những màn hình cho tôi biết rằng cư dân sống ở các khu này đang đối đầu với quân lính. Chỉ một bên có lợi thế về súng. Chẳng cần đoán cũng biết ai sẽ thắng.
Tôi nghĩ vẩn vơ về June. Tôi lắc đầu, ngạc nhiên vì mình đã bộc lộ bản thân với cô nhiều đến vậy. Tôi tự hỏi không biết giờ này cô ấy đang làm gì, cô ấy đang nghĩ gì. Có thể đang nghĩ về tôi chăng. Ước gì có cô ấy ở đây. Không hiểu sao tôi luôn cảm thấy vui hơn khi ở bên cô. Như thể cô có thể hoàn toàn thấu hiểu những suy nghĩ của tôi và giúp tôi đả thông chúng. Tôi luôn tìm thấy sự khuây khỏa trên khuôn mặt đáng yêu đó.
Khuôn mặt ấy dường như đem lại cho tôi cả lòng can đảm. Tôi từng gặp khó khăn khi cần phải can đảm nếu như không có Tess, không có anh John hoặc không có mẹ.
Tôi đã suy nghĩ về chuyện này suốt cả ngày. Nếu tôi tìm được cách thoát khỏi phòng giam này, sử dụng vũ khí và áo giáp của một tên lính, thì tôi sẽ có một cơ hội thoát ra khỏi dinh cơ Batalla. Tôi đã quan sát bên ngoài tòa nhà này vài lần. Bờ tường ở các mặt không trơn như ở Bệnh viện Trung tâm, và nếu thoát ra được qua một ô cửa sổ thì tôi có thể chạy dọc trên một trong những gờ tường bao quanh tòa nhà, kể cả với một bên chân chỉ mới lành lại. Bọn lính sẽ không thể theo kịp tôi. Chúng sẽ phải nhắm bắn tôi từ dưới lên hoặc từ trên cao xuống, nhưng tôi rất nhanh khi đã tìm được chỗ đặt chân, và tôi có thể chịu đựng được cơn đau ở hai bàn tay. Tôi cũng phải tìm cách cứu anh John ra nữa. Eden có lẽ không còn ở dinh cơ Batalla, nhưng tôi nhớ khá rõ điều June nói với tôi trong ngày đầu tiên bị bắt. Tù nhân ở phòng số 6822. Chắc chắn là nói về anh John... và tôi sẽ đi tìm anh.
Nhưng trước hết, tôi phải tìm cách trốn khỏi phòng giam này đã.
Tôi nhìn về phía đám lính đang xếp hàng dọc tường phòng giam và gần cửa ngục. Có bốn tên. Mỗi tên mặc một bộ đồng phục đúng tiêu chuẩn: ủng đen, áo sơ mi đen với một hàng cúc màu bạc, quần màu xám sẫm, áo giáp chống đạn, đeo một vòng băng màu bạc ở cánh tay. Tên nào cũng có khấu súng trường tầm gần và một khấu súng phụ trong bao súng đeo ở thắt lưng. Trí óc tôi tăng tốc. Trong một căn phòng thế này, với bốn bức tường thép mà đạn có thể dội ngược lại, có lẽ súng trường sẽ dùng thứ đạn khác chứ không phải đạn chì. Có thể là đạn cao su, để làm tôi bị choáng nếu cần. Thậm chí là thuốc an thần. Nhưng không phải thứ có thể giết tôi hay giết họ. Ấy là trừ phi bắn ở khoảng cách rất gần.
Tôi hắng giọng. Đám lính quay ra nhìn tôi. Đợi thêm vài giây rồi tôi phát ra tiếng nôn khan và co gập người lại. Tôi lắc đầu như để rũ bỏ đi những suy nghĩ của mình, rồi lại ngửa đầu, dựa vào tường và nhắm chặt mắt lại.
Bọn lính giờ có vẻ cảnh giác hơn. Một tên chĩa súng vào tôi. Bọn chúng yên lặng.
Tôi cứ duy trì hành vi của mình như vậy trong vài phút, nôn khan thêm hai lần trong khi bọn lính tiếp tục quan sát tôi. Và đột ngột, tôi giả vờ nôn ọe rồi bật ra một tràng ho.
Bọn lính nhìn nhau. Lần đầu tiên, tôi thấy một ánh ngờ vực trong mắt chúng.
“Có chuyện gì vậy?” Một tên quát tôi. Đó là tên đeo súng đã lên cò. Tôi không trả lời hắn. Tôi giả vờ như đang hết sức tập trung kìm nén một cơn buồn nôn tiếp theo.
Một tên khác liếc nhìn tên kia. “Có khi hắn bị nhiễm dịch rồi.”
“Vớ vẩn. Bác sĩ đã kiểm tra hắn rồi mà.”
Tên kia lắc đầu. “Hắn đã bị lây từ anh em của hắn. Thằng nhỏ hơn là Bệnh nhân số 0 [3] thì phải? Có thể lúc đó bác sĩ không phát hiện được ra bệnh này.”
Bệnh nhân số 0. Tôi biết mà. Tôi lại nôn tiếp, cố quay lưng về phía đám lính canh khi làm vậy, để chúng nghĩ tôi không muốn gây chú ý. Tôi nôn oẹ và lại nhổ ra sàn.
Bọn lính canh ngần ngừ. Cuối cùng tên đeo súng đã lên cò gật đầu với tên đứng cạnh. “Này, nếu nó đúng là một thứ bệnh dịch đột biến thì tôi không muốn quanh quẩn ở cái khu này đâu. Gọi một đội sinh học đến đây đi. Rồi để họ mang hắn đến một phòng giam của khu y tế.” Tên kia gật đầu rồi gõ vào cửa. Tôi nghe tiếng mở cửa từ phía ngoài. Một tên lính đứng ở hành lang dẫn hắn ra ngoài rồi nhanh chóng khóa cửa lại.
Tên lính thứ nhất đi về phía tôi. “Mấy người còn lại nhớ chĩa súng vào hắn đấy,” hắn nói ra phía sau. Hắn giơ ra một chiếc còng tay. Tôi giả vờ như không biết hắn đến gần vì quá bận bịu với việc ho hắng và khạc nhổ. “Đứng lên.” Hắn nắm lấy cánh tay tôi và kéo mạnh để tôi đứng dậy. Tôi làu bàu trong cơn đau.
Hắn với tay tháo xích khỏi một bên tay tôi rồi bấm ngay một chiếc còng vào đó. Tôi không chống cự lại hắn. Rồi hắn tháo xích ở tay còn lại. Hắn chuẩn bị ấn còng vào đó.
Đột ngột tôi lách người, và chỉ trong chớp mắt tôi đã tự do. Trước khi hắn kịp phản ứng tôi đã xoay người thật nhanh, giằng súng của tên lính khỏi bao rồi chĩa thẳng vào mặt hắn. Hai tên lính canh khác nhắm súng vào người tôi nhưng chúng không bắn. Chúng không thể bắn vì vướng tên lính đầu tiên.
“Bảo người của các anh ở ngoài mở cửa ra,” tôi nói với tên lính đang bị tôi giữ làm con tin.
Hắn nuốt nước bọt nặng nề. Những tên khác nhìn không dám chớp mắt. “Mở cửa ra!” hắn hét lên. Tôi nghe có tiếng náo động ở hành lang rồi vài tiếng lách cách. Tên lính đầu tiên hằm hè với tôi. “Có hàng chục lính ở ngoài đó,” hắn nạt tôi. “Mày sẽ không bao giờ thoát được đâu.”
Tôi nháy mắt với hắn.
Ngay khi cửa vừa mở ra một khe hở nhỏ, tôi túm áo tên lính rồi đẩy hắn vào tường. Một tên khác cố bắn tôi, tôi cúi rạp xuống sàn rồi lăn người. Súng nổ khắp xung quanh tôi. Nghe như tiếng đạn cao su. Tôi đột ngột ngừng lăn vừa đúng thời điểm để gạt chân làm một tên lính ngã ngửa ra sàn. Chỉ thế cũng đủ làm tôi cắn răng vì đau đớn. Cái chân đau chết tiệt này. Tôi phi ngay qua cửa trước khi chúng kịp đóng nó lại.
Tôi ghi nhớ khung cảnh hành lang trong nháy mắt. Binh lính đứng rải rác trên lối đi. Trần nhà ốp gạch. Lối ngoặt vuông góc ở cuối hành lang. Trên tường đề Tầng bốn. Tên lính ra mở cửa bắt đầu phản ứng lại, tay hắn với lấy súng như trong một cảnh quay chậm. Tôi liền tung người lên, đạp chân vào tường lấy đà rồi bám lấy gờ trên của cửa ra vào. Cái chân bị thương làm tôi lúng túng, tôi suýt ngã xuống sàn. Thêm nhiều tiếng súng bắn. Tôi đu người lên trần nhà, tóm lấy thanh xà chéo bằng kim loại nằm giữa các ô gạch. Phòng 6822 - tầng sáu. Tôi. đu xuống, đá vào đầu một lên lính bằng chiếc chân lành. Hắn khuỵu xuống và tôi cũng lăn theo. Tôi cảm thấy hai viên đạn cao su bắn trúng vai hắn. Hắn thét lên. Tôi cúi thấp người chạy vụt qua hành lang, luôn lách giữa binh lính và súng ống, né khỏi những bàn tay muốn tóm lấy tôi.
Tôi phải đến chỗ anh John. Nếu cứu được anh ấy ra, chúng tôi sẽ giúp nhau chạy trốn. Nếu tôi làm được...
Bỗng một vật nặng đập trúng mặt tôi. Tầm nhìn của tôi tối lại. Tôi cố gắng tập trung, nhưng rồi cảm thấy mình bị ngã xuống sàn nhà. Tôi cố bật dậy nhưng có ai đó quật tôi xuống trở lại, một cơn đau thấu xương làm lưng tôi co rút. Chắc hẳn một tên đã đánh tôi bằng báng súng. Tôi cảm thấy một đôi bàn tay ấn tay và chân mình xuống. Tôi thở hắt tất cả không khí trong phổi ra.
Mọi việc xảy ra quá nhanh đến nỗi tôi không thể ghi nhớ được hết. Đầu tôi quay mòng mòng. Tôi nghĩ là mình sắp bất tỉnh.
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía trên. Đó là Chỉ huy Jameson. “Chuyện quái quỷ gì xảy ra thế này!” mụ ta hét lên với lính của mình. Thị giác của tôi dần dần trở lại. Tôi nhận ra mình vẫn đang vùng vẫy cố chống cự để thoát sự kiểm soát của đám lính.
Một bàn tay nắm lấy cằm tôi. Đột nhiên tôi đang nhìn thằng vào mắt Chỉ huy Jameson. “Một nỗ lực ngu ngốc,” mụ ta nói. Mụ liếc nhìn Thomas, hắn đang đưa tay chào mụ. “Thomas. Đưa hắn về phòng giam. Lần này cứ thêm vài lính gác tốt hơn canh hắn đi.” Mụ thả cằm tôi ra và xoa hai bàn tay đeo găng vào nhau. “Tôi muốn nhóm gác hiện tại giải tán và hãy đuổi chúng ra khỏi đội tuần tra của tôi.”
“Vâng, thưa sếp.” Thomas đưa tay chào lần nữa rồi hét lên ra lệnh. Bên tay còn tự do của tôi bị đưa vào chiếc còng nãy giờ treo lủng lằng ở cổ tay kia. Từ khóe mắt, tôi nhìn thấy một sĩ quan mặc đồ đen đứng cạnh Thomas. Đó là June. Tim tôi như nhảy vọt khỏi lồng ngực. Cô đang nheo mắt nhìn tôi. Trong tay cô là khẩu súng trường đã được dùng để đánh tôi.
Chúng vừa đánh vừa mắng chửi khi lôi tôi về phòng giam. June đứng bên chờ đợi những tên lính xích tôi vào tường một lần nữa. Rồi khi chúng lui ra sau, cô cúi xuống sát mặt tôi. “Ta khuyến cáo ngươi đừng có giở cái trò này một lần nữa,” cô quát.
Không có gì ngoài sự giận dữ lạnh lùng trong ánh mắt cô. Cạnh cánh cửa, tôi thấy Chỉ huy Jameson đang mỉm cười. Thomas vẫn nhìn chăm chú với một khuôn mặt nghiêm nghị.
Rồi June lại cúi xuống và thì thầm vào tai tôi. “Đừng trốn nữa,” cô nói, “bởi cậu không thể một mình trốn thoát được đâu. Cậu sẽ cần tôi giúp.”
Tôi không bao giờ có thể tướng tượng được cô ấy lại thốt ra những lời đó. Tôi cố giữ biểu cảm của mình không thay đổi nhưng tim tôi như ngừng đập trong giây lát. Giúp ư? June muốn giúp tôi? Đây chính là cô gái vừa đánh tôi gần như bất tỉnh trong hành lang. Liệu có phải cô ta đang cố cho tôi vào tròng? Hay cô ta thực sự muốn giúp tôi?
June lùi khỏi tôi ngay lập tức sau khi nói từ cuối cùng. Tôi giả vờ giận dữ, như thể cô vừa sỉ nhục tôi. Chỉ huy Jameson hất hàm. “Tốt lắm đặc vụ Iparis.” June đưa tay chào nhanh mụ ta. “Đi theo Thomas xuống sảnh, tôi sẽ gặp cô ở đấy.”
June và tên đại úy bỏ đi. Còn lại mình tôi và Chỉ huy Jameson cùng nhóm lính gác mới đang đứng gần cửa phòng giam.
“Cậu Wing,” mụ ta mở lời sau một lúc im lặng. “Một nỗ lực rất ấn tượng tối nay. Cậu thực sự nhanh nhẹn đúng như điệp vụ Iparis đã báo cáo. Ta không muốn tài năng như vậy bị lãng phí vào những tên tội phạm vô ích, nhưng cuộc đời thật không công bằng phải không?” mụ ta mỉm cười với tôi. “Cậu bé tội nghiệp. Cậu thực sự tin mình có thể thoát khỏi một pháo đài quân sự sao?”
Chỉ huy Jameson đi về phía tôi, cúi người, đặt một khuỷu tay lên đầu gối. “Để ta kể cậu nghe một câu chuyện ngắn,” mụ ta nói. “Vài năm trước, chúng ta bắt được một tên nổi loạn trẻ tuổi, một kẻ giống hệt như cậu bây giờ. Liều lĩnh và hỗn xược, phản kháng một cách ngu ngốc, đồng thời cũng phiền phức nữa. Hắn cũng cố trốn thoát trước ngày xử tử. Và cậu biết chuyện gì đã xảy với hắn không, cậu Wing?” Mụ ta rướn người tới, đặt tay lên trán tôi và đẩy ra sau đến khi đầu tôi chạm vào tường. “Thằng nhóc đó đã đi xa đến tận chân cầu thang trước khi chúng ta bắt được hắn. Khi ngày thi hành án của hắn đến, quan tòa đã cho phép ta tự tay giết chết hắn thay vì đưa hắn ra trước đội xử bắn.” Tay mụ bóp chặt trán tôi. “Ta nghĩ là hắn đã muốn đến pháp trường hơn đó.”
“Một ngày nào đó, mụ sẽ chết còn thê thảm hơn anh ta,” Tôi ngắt lời.
Chỉ huy Jameson bật cười lớn. “Vẫn nóng tính đến tận cùng nhỉ?” Mụ ta thả đầu tôi ra và nâng cằm tôi lên bằng một ngón tay. “Cậu thật vui tính đấy, cậu bé xinh trai à.”
Tôi nheo mắt. Trước khi mụ có thể ngăn tôi lại, tôi đã vùng khỏi tay mụ và cắn ngập răng vào bàn tay mụ. Mụ ta ré lên. Tôi cắn mạnh hết sức cho đến khi thấy vị máu ở trong miệng. Chỉ huy Jameson hất mạnh tôi vào tường. Cú va đập khiến tôi nhả ra. Mụ giữ chặt lấy tay với dáng điệu đau đớn trong khi tôi chớp chớp mắt, cố giữ mình tỉnh táo. Hai tên lính cố giúp nhưng bị mụ ta đẩy ra.
“Tao chờ đợi ngày mày bị hành hình Day à,” mụ hằm hè với tôi. Bàn tay mụ vẫn rỉ máu. “Tao sẽ đếm ngược từng phút một!” Mụ xoay gót bỏ đi rồi đóng sầm cửa phòng giam lại sau lưng.
Tôi nhắm mắt và vùi đầu vào hai cánh tay để không ai có thể nhìn thấy mặt tôi lúc này. Máu dính trên lưỡi, tôi rùng mình vì vị tanh kim loại trong miệng. Tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nghĩ về ngày hành hình của mình, cảm giác đứng trước đội xử bắn mà không thể thoát thân sẽ như thế nào? Tôi nghĩ vẩn vơ rồi tập trung vào những lời June đã thì thầm với tôi. Cậu không thể một mình trốn thoát được đâu. Cậu sẽ cần tôi giúp.
Chắc cô đã phát hiện ra điều gì đó, chân tướng kẻ đã giết anh trai cô hay những sự thật khác về chính quyền Cộng hòa. Cô ấy không có lý do gì để lừa tôi lúc này... tôi chẳng có gì để mất và cô cũng chẳng đạt thêm được gì. Tôi chờ đợi để những điều mình vừa nhận ra ngấm dần vào đầu.
Một đặc vụ Cộng hòa sẽ giúp tôi vượt ngục. Cô ấy sẽ giúp tôi cứu anh em mình.
Chắc tôi đang bị mất trí rồi.